Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 88



Chương 88: Tần Uyển Nhi
Đã là nửa đêm, khi vạn vật đều chìm vào giấc ngủ. Vương Bảo An bỗng giật mình tỉnh dậy trán rịn một lớp mồ hôi. Lại là giấc mơ đó, lại là cơn ác mộng đã ám ảnh cô mấy ngày qua.

“A.”

Hàn Thiên cũng bị tiếng la của cô làm cho tỉnh giấc: “Bảo An.” Anh lo lắng ôm lấy cô vào lòng.

“Gặp ác mộng?”

“Ừm.”

Dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô dần lấy lại được bình tĩnh.

“Chúng ta ngủ thôi, em không sao đâu.”

Hàn Thiên đỡ cô nằm xuống.

5 phút…10 phút trôi qua cô cũng không tài nào dỗ mình vô giấc ngủ. Ngẩng mặt lên thì thấy anh vẫn đang nhìn mình.

“Anh chưa ngủ sao?”

“Anh thức cùng em.”

“Hàn Thiên.” Cô giúc sâu vào lồng ngực anh.

“Hửm?”

“Em muốn nghe hát.” Bao nhiêu năm qua cô chưa từng được nghe giọng hát của người đàn ông này nên rất tò mò.

“Đêm trăng, nhớ về em….” Giọng hát trầm ấm được cất lên bên tai cô, rất hay, rất ấm.

“Một người con gái cho anh biết yêu là gì.

Em là người đem đến cho anh cảm giác vô cùng đặc biệt, khiến anh si mê chẳng thể dứt ra.

Và anh muốn nói với thế giới rằng anh yêu em rất nhiều.

Em chính là vợ của anh, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa.”

Khi câu cuối cùng được cất lên thì Vương Bảo An đã ngủ từ bao giờ. Hàn Thiên cười nhẹ kéo chăn đắp cho cô rồi đặt cô nằm trong lồng ngực mình.

“Ngủ ngon vợ của anh.”

Bên trong phòng thí nghiệm…vang vọng tiếng gõ bàn phím cạch cạch.

Hàn Duệ đang chăm chú tìm ra lỗ hỏng của hệ thống bảo mật. Qua lần chạm trán vừa rồi, anh có thể chắc chắn bên đối phương đang sở hữu một hacker đại tài. Nếu được so với anh chỉ có hơn chứ không kém. Vì vậy phải có sự phòng bị trước nếu không Hàn thị sẽ gặp nguy.

Trình Nhất Hoan đang loay hoay làm cái gì đó, thuy thoảng lại quay qua nhìn anh rồi nói mấy câu.

Trên màn hình đang chạy những con số, kí tự khó hiểu…Loading 1%…5%…8%…17%…

Hàn Duệ căng thẳng nhìn vào màn hình.

“Sắp được rồi.”

Loading…79%…85%…90%…

“Hàn Duệ…cậu xem.” Trình Nhất Hoan nhìn vào màn hình laptop khóe môi khẽ cong lên.

“Hàn Duệ…”

Vừa quay mặt qua nụ cười trên môi cứng lại bởi trước mặt anh bây giờ là một khẩu súng ngắn.

“Anh quá phiền.” Mắt Hàn Duệ vẫn dán chặt vào màn hình.

“Hàn Duệ có gì từ từ nói.” Trình Nhất Hoan nhẹ nhàng gỡ khẩu súng khỏi tay anh rồi ném qua một bên.

Loading…98%…99%…100%

Thành công!

Hàn Duệ thở hắt ra một hơi.

“Thành công rồi, không tồi.”

Anh ngả lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi. Khi nãy phải nhìn vào màn hình trong thời gian dài nên giờ mắt có hơi mỏi.

“Anh có chuyện gì muốn nói?”

“Tìm ra vị trí của Tần Uyển Nhi rồi.”

Hàn Duệ ngay lập tức bật dậy: “Cô ta ở đâu?”

“Nước Y thành phố P.”

“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi. Cô ta để tôi đợi hơi lâu rồi.” Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười kì quái, anh đã tìm tung tích của cô ta suốt mấy ngày qua cực khổ không ít.

Trực thăng riêng của nhà họ Hàn đã tới, Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan cùng sang nước Y.

Trước khi đi, anh cũng đã gọi điện báo cho Hàn Thiên một tiếng.

Tần Uyển Nhi vẫn đang rất vui vẻ hưởng lạc mà không mảy may lo sợ.

Sáng hôm sau, khi Vương Bảo An tỉnh giấc đã thấy Hàn Thiên đang dùng ngón tay nghịch ngợm trên mặt mình. Cô khẽ nhíu mày: “Anh dậy từ khi nào?”

“Cũng mới.”

“Hôm nay anh không phải tới tập đoàn sao?”

“Tập đoàn tạm thời do ba quản nên thời gian này của anh đều dành cho em.”

“Vậy đợi em sửa sang lại chút rồi đi thăm bác.”

Vừa mới bước vào cửa Hàn gia, Tưởng Lam đã rối rít chạy ra nắm lấy tay cô kéo vô trong.

“Con chào bác.”

“Bảo An con tới rồi, ta còn tưởng con không muốn gặp mặt bà già này luôn chứ?”

“Sao có thể. Con rất nhớ bác đó.”

Hai người trò chuyện rôm rả một hồi bỏ quên Hàn Thiên đang ngồi một bên ấm ức gặm táo.

Vương Bảo An bị Tưởng Lam giữ lại đến tận chiều muộn mới được về.

Cô cũng đã gọi cho Châu Hân Hân hẹn gặp mặt, đã đến lúc cần nói rõ ràng mọi chuyện.

“Alo Hân Hân.”

“Cậu đang ở bệnh viện?”

“Vậy được giờ mình sẽ tới đó.”

Cô nhờ Hàn Thiên ghé vào mua một ít hoa quả rồi đến bệnh viện.

Cốc…cốc…cốc…

“Hân Hân, anh Lí Kiệt.”

Hàn Thiên vì cảm thấy không tiện nên chỉ đứng ngoài đợi cô.

“Bảo An.”

“Anh Lí Kiệt tình trạng sao rồi?”

Lí Kiệt người dựa vào thành giường, sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt.

“Đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Em thực sự xin lỗi vì liên lụy đến anh.” Cho đến giờ cô vẫn còn rất ái ngại vì chuyện này.

“Lần nào em tới cũng đều là nói câu này. Còn nói nữa anh sẽ giận thật đấy.”

Cô cười cười rồi đặt túi hoa quả lên bàn.

“Em có chuyện muốn nói với hai người.”

Vương Bảo An mở laptop rồi đẩy qua phía Châu Hân Hân, đây là toàn bộ những gì mà cô và Hàn Thiên tra ra được.

“Cậu xem qua đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.