Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 97



Hàn Duệ bất lực toàn tập với tên này, anh mặc xác anh ta rồi lại chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Vẫn đang trong quá trình nâng cấp phần mềm nên rất cần sự tập trung.

Vương Bảo An mỗi lúc lại thêm khó chịu, cảm giác nóng ran như thiêu đốt toàn cơ thể, lí trí cũng dần mơ hồ.

“Bảo An, Bảo An.”

“Nóng quá, tại sao lại nóng như vậy?”

“Hàn Thiên, em nóng quá, giúp em với.”

Một tay cô vòng qua cổ anh kéo anh về phía mình. Hai phiến môi mềm mọng đặt lên môi anh liên tục làm loạn.

Hàn Thiên cố gắng giữ lại phần lí trí còn sót lại, anh hỏi: “Em chắc chứ?”

“Chắc.”

Đợi được câu trả lời này của cô, Hàn Thiên từ khách chuyển qua làm chủ bế cô vào trong phòng.

Cánh cửa phòng bị đạp mạnh vô tường kêu đến rầm một cái đánh thức Tiểu Mun đang ngủ trong chiếc ổ ấm áp. Nó bật dậy đảo mắt liếc nhìn xung quanh.

Hàn Thiên đặt cô xuống giường, cả người áp lên người cô. Hai cánh môi một lần nữa lại dán chặt vào nhau.

Chiếc áo ngủ mong manh rơi xuống để lộ xương quai xanh càng thêm khiêu gợi. Mùi hương quen thuộc đầy dụ hoặc từ cơ thể cô tỏa ra như quấn chặt lấy anh. Lại cộng thêm gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ đầy ma mị khiến Hàn Thiên nào có thể kiềm chế thêm giây phút nào. Thú tính bắt đầu trỗi dậy.

Anh luồn một tay vào trong áo cô sờ nắn b** ng** căng tròn.

Vương Bảo An tâm trí đã lấn át chỉ còn nghe theo phản ứng của cơ thể. Cánh môi bị anh hôn đến tê dại.

Hàn Thiên rút tay ra rồi vội vàng cởi từng nút áo của cô. Chỗ nào đó của anh cũng đã sớm có phản ứng mạnh.

Quần áo trên người cô đều đã bị lột sạch, thân hình gợi cảm hiện ra trước mắt. Tiếp theo đó là chiếc từng chiếc áo của anh cũng đều được ném trải đầy sàn.

Thân hình hoàn hảo một cách tuyệt đối của anh ẩn hiện trong bóng tối đang đè Vương Bảo An dưới thân. Tay cô chạm vào cơ ngực săn chắc mà biết bao cô gái hằng mơ ước.

Hai cánh môi được tách ra, Vương Bảo An thở hổn hển. Hàn Thiên từng chút làm loạn trên cơ thể cơ, đôi môi anh lướt đến đâu cô đều cảm nhận được như có một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể.

Cho đến khi cảm nhận được dị vật đang từ từ xâm lấn phía dưới, Vương Bảo An rùng mình một cái. Cảm giác đau đớn, cơ thể như bị xé toạc. Đây không phải là lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ. Trong thời gian ba năm ấy đã từng có mấy lần nhưng những lần đó đều là do Hàn Thiên uống say làm loạn còn lần này thì khác anh nhẹ nhàng ôn nhu tránh để cô phải chịu quá nhìu đau đớn.

“Hàn…Thiên đau quá…” Vương Bảo An để lại trên lưng anh một vết cào dài.

“Ngoan, một lát nữa sẽ hết.” Anh vuốt ve gò má của cô, lau đi giọt nước ấm nóng trên khóe mi. Đôi môi lại một lần nữa áp lên môi cô.

Đợi cho đến khi cô dần quen anh mới bắt đầu chuyển động.

Âm thanh đầy ái muội phát ra từ miệng cô vang vọng khắp phòng.

“Hàm Thiên nhẹ một chút.”

“Aa…dừng lại…”

Hàm Thiên gục mặt xuống cổ cô cắn một cái, để lại ở đó một dấu răng. Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Bảo An em cứ khiêu gợi thế này tôi sợ sẽ làm đau em mất.”

Hàn Thiên chuyển động mỗi lúc một nhanh và dồn dập. Hơi thở gấp rút hổn hển phả vào với nhau.

“Hàn Thiên, aaa…chậm một chút….anh quá đáng…”

“Cũng chỉ quá đáng với mình em.”

Vương Bảo An đau phát khóc, qua một lúc sau cảm giác đau đớn ấy đã được vơi bớt đi thay vào đó là sự khoái cảm.

Hàn Thiên siết chặt lấy eo cô, mỗi lần ra vào là một lần chạm tới nơi sâu tận cùng, anh lựa những điểm nhạy cảm nhất của cô mà đ** tới. Cả căn phòng tràn ngập những âm thanh ái muội đầy d** v***, kích thích sự khoái cảm đến cực độ.

“Sâu quá rồi…Hàn Thiên…”

Hàn Thiên này đúng là không còn tính người làm loạn trên người cô lâu như thế nhưng vẫn rất sung sức. Vương Bảo An bị làm đến ngất đi.

Phải đến hơn hai giờ sáng anh mới chịu buông tha cho cô. Anh nhịn lâu đến như thế mỗi tối đều phải trốn vào nhà tắm dội nước lạnh, đến hôm nay đã có cơ hội phóng ra hết.

Xong xuôi anh ôm cô vào nhà tắm, lau người rồi tắm rửa cho cô. Sau đó nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường kéo cô vào lòng.

“Bảo An, anh yêu em. Ngủ ngon.”

Phải đến tận trưa hôm sau, khi ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ rọi vào phòng Vương Bảo An mới lờ mờ mở mắt.

Chỉ vừa mới cử động định ngồi dậy đã cảm thấy cơ thể đau nhức, đặc biệt là eo. Mà tên thủ phạm gây ra chuyện này vẫn còn đang ngủ bên cạnh.

Khắp người cô đều là dấu hôn, dấu răng đỏ nhạt. Nhưng hình như tên này cố ý để lại một vết rất đậm trên cổ cô.

“Hàn Thiên.” Vương Bảo An nghiến răng gọi tên anh.

“Em tỉnh rồi sao?” Anh dụi mắt ngồi dậy đỡ lấy cô. Kỳ thực đêm qua anh hơi quá đáng.

“Còn đau không?”

“Anh còn dám hỏi?”

“Để anh xoa bóp giúp em.”

Hàn Thiên nhẹ nhàng xoa eo cho cô, xem ra còn chút lương tâm.

“Còn đau không?”

“Rất đau, anh không có tính người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.