Có được sự thông qua của việc đi cửa sau, An Hạ và Chu Tinh Tuệ đối với bài thi thoải mái hơn hẳn, đến ngày thi chẳng có mấy căng thẳng, vô cùng bình thường.
Trải qua được kỳ thi tiến sĩ, thời gian đợi kết quả tận ba tuần, trong thời gian này, An Hạ thường chủ yếu lui tới Ngô thị cùng cha xem qua các dự án, chương trình vận hành của Ngô thị, rảnh rỗi sẽ coffee tình tứ cùng Chu Tinh Tuệ.
Chu Tinh Tuệ đã chấp nhận việc An Hạ giả mạo, hoàn toàn thông cảm, thậm chí còn có nhã ý hợp tác che dấu cho An Hạ.
Tinh Tuệ và An Hạ rất hợp nhau cả về tính tình đến cách ăn nói, cả hai đều sở hữu năng lượng năng động, gần đây hai người trở nên thân thiết hơn nhiều, dù thời gian quen biết không lâu nhưng lại giống như những người bạn chí cốt.
Hôm nay, chờ đợi ba tuần mệt mỏi cũng đã đến thời khắc công bố điểm, An Hạ và Chu Tinh Tuệ ngồi ở quán coffee quen, hai chiếc laptop truy cập vào trang web điểm, chờ đợi từng giây từng phút một.
Mặc dù đã xác định chắc chắn có thể qua kỳ, nhưng cả hai lúc này vẫn rất hồi hợp chờ đợi điểm, giây phút điểm nổi lên, An Hạ và Chu Tinh Tuệ mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn vào con số trên màn hình liền phấn khích, hai người ôm lấy nhau nhảy cẩn lên với gương mặt hớn hở, miệng không ngừng la hét.
"Đỗ rồi đỗ rồi."
"Này này, tối nay về cứ phang thẳng máy tính vào mặt anh ta, thế là cậu sẽ không bị nghi ngờ nữa" Chu Tinh Tuệ haha cười lớn, đắc thắng chống nạnh "Không ngờ bằng tiến sĩ lại có thể dễ dàng đạt được như vậy ah, chỉ bằng mấy bức ảnh..."
"Ấy ấy" An Hạ bịch miệng Tinh Tuệ, hai tay túm miệng cô bạn miệng nhanh hơn não lại, kéo Tinh Tuệ ngồi xuống liếc mắt nhìn xung quanh, cười khổ nói nhỏ vào lỗ tai cô bạn "Cậu muốn cả thế giới biết chúng ta đi cửa sau à?"
"Àh hì hì" Tinh Tuệ hì hì cười, đôi mắt biết cười híp lại, tinh nghịch nháy mắt "Mình phấn khích quá đó mà."
"Thiệt tình hà" An Hạ buông ra cô bạn năng động, Chu Tinh Tuệ hứng thú khoanh tay vỗ ngực "Thì mình nói rồi đó, tối nay về cứ phang thẳng máy tính vào mặt anh ta, xóa bỏ nghi ngờ."
Bởi vì thân thiết, An Hạ có tâm sự những chuyện với La Thành Dương cho Tinh Tuệ, chuyện anh nghi ngờ cô, Tinh Tuệ đặc biệt quan tâm, dạo này còn giúp An Hạ sửa những thói quen không giống Bối Nghi, hoàn toàn giúp An Hạ hóa trang thành một Bối Nghi hoàn hảo nhất.
Phang cả chiếc máy tính ư? Làm sao có thể chứ?
Buổi tối, dùng xong cơm tối, La Thành Dương ngồi trên sofa xem tin tức trên màn hình tivi lớn, An Hạ ôm chiếc laptop đi lại, đặt trang máy tính công bố điểm đến trước mặt anh, vẽ ra gương mặt nghiêm túc lạnh lùng.
"Đây, kết quả của em."
La Thành Dương nhìn vào trang máy tính, nhận được kết quả, ánh mắt di chuyển lên người An Hạ, cô nghiêm túc gật gù, ngón tay chỉ vào người anh "Anh bây giờ có còn nghi ngờ nữa hay không? Hay là vẫn muốn ra một thử thách khác để kiểm tra?"
Bằng cấp tiến sĩ không phải chuyện đùa, Ngô An Hạ ngốc nghếch không tài nào mà lấy được, La Thành Dương chau đôi mày, bạc mâu mị lên, dang ra cánh tay như muốn ôm cô vào lòng "Ngồi xuống đây."
An Hạ liếc mắt, hít vào một hơi, ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh, anh ôm gọn cô vào lòng, cánh tay dài vòng ra phía trước ôm lấy vòng eo nhỏ, nghiêng mặt hôn lên gò má xinh đẹp.
"Không phải tự nhiên mà anh nghi ngờ em" Thì thầm bên tai nhỏ, An Hạ nuốt nước bọt dò hỏi nhẹ "Thế thì vì cái gì?"
"Em rất kỳ lạ" Anh đáp ngắn, sau đó dụi vào vai cô, tựa càm lên bã vai hưởng thụ mùi hương ngọt dịu "Từ chuyến đi đó trở về em đã vô cùng kỳ lạ, thường thì em chẳng bao giờ từ chối gặp mặt, sau chuyến đi em lại tránh bữa hẹn gia đình rất nhiều.
Trước đây em cũng chẳng bao giờ đối với anh rụt rè như này, từ những phản ứng trên người em cũng mang cho anh cảm giác em không phải Bối Nghi."
Nghe anh nói, An Hạ chột dạ một hồi, môi hồng mím lại, La Thành Dương nắm lấy một bàn tay cô, bàn tay cô nhỏ nhắn, tay anh hoàn toàn bao bọc bàn tay cô, sờ sờ xoa xoa mu bàn tay một cách yêu thương, anh khẽ.
"Đến cả lần đầu của em cũng vậy, thật kỳ lạ."
Lạ cái khỉ! Hai mươi mấy năm qua anh chưa nhìn thấy con gái còn mác bao giờ à? An Hạ trừng mâu, xoay mặt nhìn anh bằng đôi mắt kì thị.
"Trong mắt anh toàn bộ phụ nữ đều không còn lần đầu à? Có gì mà kỳ lạ?"
"Ừ thì..." La Thành Dương ma mị cười "Chưa chạm qua bao giờ, chỉ có em là lần đầu tiên, cho nên cảm giác cũng thật thích, thật sảng nga."
Anh nhắc đến chuyện kia một cách thản nhiên như vậy, An Hạ thì thẹn đỏ má giơ ra cú đấm, gõ bụp bụp vào trán anh, vừa thẹn vừa xấu hổ oan oác cái miệng.
"Cái đồ biến thái này, đầu óc anh chỉ toàn đậu hũ, nói không biết ngượng mồm."
La Thành Dương haha cười, ôm lấy cô, dụi dụi vào vành tay cô hôn hít, vô cùng mất liêm sỉ cất giọng.
"Anh đối với em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều đã nhìn qua, đều chạm vào thì còn cái gì mà ngượng?"
Nhìn thấy hết của nhau rồi thì anh có gì phải ngại mặt mũi nữa, không có, mặt mũi anh sớm không còn.
"Thế anh chồng có còn hoài nghi gì nữa không?" Anh đã giải bày như vậy, tức là không còn nghi ngờ đúng không?
"Ừm...!Còn tùy" La Thành Dương kéo gương mặt cô xoay lại, hôn lên cái môi nhỏ đáng yêu, môi cô lúc nào cũng ngọt, khiến anh chỉ muốn quấn quích quyện lấy không rời.
Về thực lực, anh thừa nhận cô là Bối Nghi nhưng về mặt cảm xúc thì anh vẫn chưa phân định rõ được, vẫn rất đáng nghi.
"Tùy tùy cái tổ sư anh" An Hạ né ra nụ hôn, cánh môi vểnh lên mắng một câu, La Thành Dương haha cười, ôm lấy cô trêu ghẹo.
"Đấy, như này lại không giống Bối Nghi nữa rồi."
"Ơ..." Chẳng lẽ cô chửi thề cũng không được sao? Chửi thề là giống An Hạ? Trong mắt anh, Ngô An Hạ côn đồ đến thế à?
Còn tiếp...!
(P/s đang đoạn ngọt sủng, còn ngọt khoảng vài chục chương nữa mà cái nết tôi muốn viết đoạn ngược quá, có thể nào fast nhanh qua đoạn ngọt mà vẫn giữ mấy nội dung quan trọng hem, chứ tái mái tay chân quá rồi ngaaa, muốn ngược ghê dị á *Hự*)
_ThanhDii.