Cả cơ thể Nhậm Bằng ửng đỏ, anh bắt đầu đưa tay gảy khắp người.
Dường như anh dị ứng với rượu.
Thấy vẻ mặt vừa say cùng hành động khó chịu của anh càng khiến Sở Chi trở nên lo lắng.
Cô nhanh chóng dìu anh nằm xuống giường.
Lý Nhậm Bằng gương mặt ửng đỏ, anh nhìn cô với ánh mắt long lanh mà cũng có nhiều sự khó chịu phát ra từ cơ thể.
- "Tiểu Nguyệt, anh thấy cả người ngứa ngáy, nóng ran."
Nghe anh nói thế, ngay lập tức cô chạy đi lấy một thau nước lạnh cùng một cái khăn, vội lau người cho anh.
Tuy nhiên, cơn ngứa vẫn chưa buông tha, ngay lập tức, Lý Nhậm Bằng vươn người ngồi dậy, anh đưa tay cởi bỏ chiếc áo thun đang mặc trên người ném thẳng xuống giường.
Lúc này, Sở Chi mới nhìn rõ, cả cơ thể anh đều nổi mẫn đỏ, đúng là dị ứng với rượu mà.
Cô vừa xót vừa thương mà đưa chiếc khăn tẩm nước lau nhẹ dọc tấm lưng anh.
Phịch...
- "Nhậm Bằng, anh làm gì thế?"
Cô giật mình ngay khi bị anh kéo người cô nằm ngả ra giường.
Lý Nhậm Bằng nhíu mày, anh nhìn cô một lúc lâu sau đó nói:
- "Vợ anh xinh đẹp quá."
Dứt lời, anh dùng tay giữ chặt lấy hai tay cô không cho cô vùng vẫy liền sau đó cúi đầu xuống hôn vào hai bên má rồi đến hõm vai cô.
Sở Chi cố gắng tránh né nhưng lại thất bại trước sức mạnh tuyệt đối của người đàn ông này.
Nụ hôn của anh khiến cả cơ thể cô cảm thấy khó chịu mà khẽ cong người.
Hai mắt anh lúc này hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết đắm chìm nhìn người trước mặt, mĩm cười nói:
- "Tiểu Nguyệt, cơ thể của em khiến anh vô cùng dễ chịu."
- "Nhậm Bằng, anh say rồi."
Ưm...
Cô vừa dứt lời đã cảm nhận khóe môi đã bị anh khóa chặt.
Hiện tại, anh không còn nhận ra gì nữa, chỉ muốn tìm một nơi mát mẻ để quên đi những thứ khó chịu trên cơ thể.
Bàn tay hư hỏng liền lần mò đến chiếc áo sơmi của cô mà bắt đầu cởi bỏ cúc áo đầu tiên.
Sở Chi hoảng hốt trước hành động bất ngờ từ anh, cô chỉ biết xưa nay anh vốn là một chàng ngốc sẽ không bao giờ có những hành động này chắc hẳn là vì rượu gây nên.
- "Nhậm Bằng, anh say quá rồi."
Á....
Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng bất lực.
Lúc này, Nhậm Bằng đã cởi bỏ thành công toàn bộ cúc áo trên người cô lộ ra chiếc áo nhỏ ở bên trong.
Nửa b.ầu ngực căng tròn ẩn sau chiếc áo đang không ngừng phập phồng lên xuống càng thêm câu dẫn anh.
Ngay lập tức, anh cúi người khẽ cắn nhẹ vào mảng thịt trên ngực khiến cô đau nhức mà la lên.
- "Anh dừng lại được rồi."
Nhịp tim Sở Chi ngày một tăng cao theo từng hành động của người trước mặt.
Nếu như cứ tiếp tục như thế, e rằng bên dưới của cô không chịu được mà ướt đẫm ra mất.
Hơn nữa, bộ dạng say mèm này của anh vô cùng thu hút cô.
Ngay khi Lý Nhậm Bằng thành công cởi bỏ chiếc áo sơmi bên ngoài của cô thì bỗng nghe âm thanh vang lên sau gáy mình.
Bốp....
Cú đập của cô tuy nhẹ nhưng thành công khiến anh bất tỉnh mà nằm ngả ngửa ra giường.
Lúc này, Diệp Sở Chi mới thở phào nhẹ nhõm liền bước xuống giường mặc lại áo.
Cô nhìn người nằm trên giường đang nhắm nghiền mắt, khẽ thở dài:
- "Không ngờ khi say, anh ấy lại mạnh đến thế.
Suýt chút nữa đã bị anh ấy ăn rồi."
Khoảng chừng hơn ba mươi phút sau, Lý Nhậm Bằng mới hoàn toàn tỉnh.
Anh ngồi dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đặc biệt là phía sau gáy truyền đến cơn đau ê ẩm giống như ai đó dùng vật gì đánh lên vậy.
Hiện tại, anh đã thấy quần áo đã được ai đó thay giúp, phía trên bàn đặt một ly nước cam kèm với một tờ giấy nhỏ.
- "Sau này đừng uống nhầm rượu nữa nhé."
Anh bật cười ngay khi đọc những dòng chữ này.
Khi nãy không phải anh cố ý mà là sự thật bởi vì từ bé anh đã dị ứng với rượu cho nên chỉ cần uống phải một ngụm nhỏ cũng đủ khiến cơ thể anh nổi mẫn và khó chịu.
Tuy nhiên, nụ hôn trong lúc say vẫn còn đọng lại trên khóe môi anh.
Thật khó diễn tả.
Anh đưa tay với lấy ly nước uống cạn sạch, miệng không ngừng mĩm cười hạnh phúc.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.