Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 14



Tác giả: Ca Sơ.

"Tại sao lần trước em lại nói với tôi em đã thích người khác?" Còn dám bảo tôi giống tên đó nữa chứ! Tề Hiên đang cầm khăn bông chà lưng cho Tô Lạc mở miệng hỏi.

Tô Lạc nhìn hắn với vẻ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn do vừa bị ai kia làm cho sung sướng, trong đôi mắt mơ màng vẫn còn đọng vài giọt nước bóng loáng.

"Em không nhớ."

Tề Hiên tức tối trừng mắt với y, "Đừng có đùa với tôi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Lạc vội vàng kêu lên, "Em thực sự không nhớ mà! Sao anh lại không tin em chứ?"

Tề Hiên nhíu mày nhìn Tô Lạc thật lâu, y cũng không hề yếu thế trừng lại hắn.

Cuối cùng Tề Hiên bị nhụt chí, chỉ đành bế người đã được tắm rửa sạch sẽ kia ra khỏi bồn, "Thật đã quên rồi sao?"


Tô Lạc liếc xéo Tề Hiên, "Chuyện của anh em đã quên hết rồi, ngay cả việc anh qua lại với bao nhiêu tình nhân cũng quên luôn."

Tô Lạc đang thăm dò Tề Hiên. Hắn làm như chẳng nghe thấy gì, không đáp lại lời y.

"Tiệc sinh nhật hôm nay của tôi em có tham gia không? Tôi đã mời tất cả mọi người trong đoàn phim của em."

Tô Lạc yên lặng nhìn Tề Hiên.

Sau khi Tề Hiên đặt Tô Lạc lên giường xong thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán người bên dưới, "Em ngủ ở đây một lát đi, mười rưỡi người làm sẽ tới nấu cơm." Tề Hiên thành thạo xoa thắt lưng Tô Lạc, đoán chắc tạm thời y sẽ không có cách nào cử động thoải mái được.

Tô Lạc nằm trên giường vẫn nhìn chằm chằm Tề Hiên không rời. Tề Hiên chẳng để ý, tay cầm khăn giúp y lau khô mái tóc còn ướt nhẹp, "Không được gây phiền phức." Giọng nói kia tuy mang theo sự ôn hòa hiếm hoi nhưng xen lẫn nét uy nghiêm vô hình, không cho phép người khác làm trái lời.


Tô Lạc giật lấy khăn tự lau tóc. Tề Hiên quan sát y một lát, sau đó đứng dậy thay quần áo. Hôm nay hắn còn phải tham dự một buổi tiệc rượu, không thể tốn thời gian thêm nữa.

Tô Lạc nhìn bóng lưng thản nhiên ấy mà lòng thấy bực bội. Y ném khăn sang một bên tìm đồ mặc, vô tình đụng tới chiếc áo sơ mi của Tề Hiên. Ngay lúc y đang muốn lấy nó khoác vào người thì giọng nói nghiêm khắc phía sau đã vang lên.

"Nếu hôm nay em muốn ra khỏi phòng thì phải mặc đồ cho đàng hoàng vào." Tề Hiên vừa thắt caravat vừa lạnh giọng cảnh cáo.

Tô Lạc liếc mắt sang đã thấy một chồng đồ dài được xếp chỉnh tề bên cạnh, không biết Tề Hiên để đây từ lúc nào.

Sau khi nhìn y mặc quần áo xong, Tề Hiên rốt cuộc mới hài lòng tiếp tục sửa sang tây trang của bản thân.


Tô Lạc buồn bực lên tiếng, "Chẳng lẽ chúng ta không thể nói chuyện thẳng thắn được sao?"

Tề Hiên quay người lại. Gương mặt đẹp đẽ của hắn không có biểu cảm đặc biệt gì. Thậm chí Tô Lạc còn cảm nhận được rõ ràng ánh nhìn đề phòng từ đôi mắt kia, khiến lòng y chợt nhói lên từng cơn.

"Những tình nhân của anh..."

"Tô Lạc!"

Âm thanh không nặng lại mang theo sự uy hiếp to lớn. Tô Lạc yên lặng đối mắt với người trước mặt, nơi ngực trái tựa như đang bị ai đó giằng xéo đến độ đau thắt. Nỗi chua xót quen thuộc vừa dâng lên đã bị chặn đứng nơi cuống họng, nhịp đập trái tim trở nên khốn đốn hỗn loạn. Thế nhưng cho dù Tề Hiên có tỏ vẻ khó chịu hay lạnh lùng thế nào, Tô Lạc vẫn quyết không nhường bước.

"Em muốn hỏi, anh thật sự có tình cảm với em phải không?" Giọng nói tuy bình tĩnh nhưng không kém phần kiên cường, mạnh mẽ.
Cơ mặt của Tề Hiên rõ ràng bị cứng lại. Hắn bỏ áo vest đang chuẩn bị mặc xuống, đi đến bên giường nắm lấy cằm Tô Lạc, hôn thật mãnh liệt. Nụ hôn ấy vô cùng nóng bỏng, thế nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ đó. Rốt cuộc, y có ý nghĩa gì đối với Tề Hiên?

Nụ hôn kết thúc cũng coi như Tề Hiên đã gạt vấn đề này sang một bên, "Ở nhà chờ tôi về." Giọng điệu cưng chiều, nhưng càng khiến lòng Tô Lạc cảm thấy bất an.

Y nhìn gương mặt người mình thương đang ở gần trong gang tấc. Chuyện xảy ra tối qua vốn khiến Tô Lạc nghĩ rằng giữa họ không hề có cản trở gì không thể vượt qua, cũng không có hiểu lầm nào không thể hòa giải. Nhưng dường như y đã quên đi khoảng cách xa vời đáng sợ thật sự của cả hai. Hiện tại Tô Lạc nhận ra giữa mình và Tề Hiên đang tồn tại một bức tường thành kiên cố vô hình. Đáng lẽ Tô Lạc có thể bước qua, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không cho phép y làm như thế.
"Được." Tô Lạc gắng gượng nở nụ cười nhạt nhẽo.

Tề Hiên cuối cùng cũng hài lòng, hôn lên trán y lần nữa rồi mới đứng dậy ra ngoài.

Tô Lạc nhìn cánh cửa dần khép lại, cảm thấy toàn bộ sức lực cứ như đã bị lấy đi hết. Nỗi khó chịu xông thẳng lên não khiến y không hiểu sao thấy buồn nôn.

Tô Lạc chật vật ôm bồn cầu nôn ọe liên tục một hồi mới có thể tạm kiềm nén cơn khó chịu trong người xuống. Y đột nhiên tự hỏi, tại sao rõ ràng bản thân yêu Tề Hiên nhưng vẫn luôn muốn hắn trả lời câu hỏi nọ? Tại sao mình lại lựa chọn quên đi đoạn tình cảm ba năm đã vất vả gầy dựng này?

Y xoay người định gọi điện cho Quả Tử, lại phát hiện di động hết pin. Sau một hồi loay hoay tìm đồ sạc, Tô Lạc mở máy lên. Điện thoại vừa được mở lập tức phát ra một loạt các âm báo, khoảng mấy chục giây mới ngừng.
Hôm qua Tô Lạc ra khỏi nhà hơi muộn. Lúc đó Quả Tử đã ngủ nên y cũng không có báo với cậu. Sáng sớm tỉnh dậy không thấy y chắc cậu đã bị hoảng tới sắp điên lên rồi.

Tô Lạc chột dạ bấm số của Quả Tử, trái tim nhỏ bé đang chờ hứng chịu sự cuồng nộ từ người bạn thân.

Ngoài dự liệu, đầu dây bên kia cất lên một giọng nói bình tĩnh, hơn nữa chỉ có một câu, không thêm không bớt.

"Tôi đang lái xe, nửa tiếng nữa sẽ tới."

"Cậu biết tôi đang ở đâu sao?"

Loa điện thoại thoáng im lặng một chốc, sau đó Tô Lạc lập tức nghe thấy một âm thanh sư tử rống dữ dội.

"Dựa vào cái tính cách ngu ngốc của cậu thì ngoại trừ tới chỗ cái ổ trứng kia còn có thể đi đâu?!!"

Tô Lạc sợ hãi nuốt nước bọt, chột dạ hỏi: "Có phải cậu đoán được sẽ có hôm nay?"
Quả Tử trả lời: "Không, chỉ là quen rồi."

Tô Lạc và Tề Hiên, tan rồi hợp, hợp rồi lại tan, cứ thế trôi qua ba năm.

Chỉ cần Tề Hiên nhường bước, xuống nước lấy lòng, Tô Lạc sẽ nhanh chóng quên đi sự giận dỗi, ngoan ngoãn làm lành với hắn.

Quả Tử thật không hiểu, vì đâu y phải kiên nhẫn chịu đựng ba năm trời như vậy? Cũng không hiểu Tề Hiên, cái tên vài ngày sẽ thay một tình nhân mới như hắn, tại sao lại khư khư giữ lấy Tô Lạc?

Có thể Tề Hiên cũng thương Tô Lạc. Nhưng hắn tuyệt đối không xứng đáng với tình cảm của y. Vì thứ tình yêu trong hắn... quá rẻ mạt.

Tô Lạc bị mất trí nhớ khiến Quả Tử nghĩ rằng y đã hoàn toàn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Tề Hiên. Nhưng không ngờ chỉ sau hai tháng, biên phòng cảnh giác đã hoàn toàn sụp đổ.
Dù sao đi nữa, Quả Tử vẫn muốn nói với y một câu: "Cậu chọn lựa thế nào, thì tôi sẽ cố gắng ủng hộ thế ấy."

Tô Lạc nhìn căn phòng trống rỗng, bên tai vẫn còn vang lên câu hỏi mình đã hỏi Tề Hiên hai lần nhưng vẫn không nhận được đáp án.

Y cố nâng khóe miệng, "Quả Tử, có lẽ tôi lại sai nữa rồi."

Quả Tử thở dài, "Biết sai thì sao? Chân cậu có dừng bước được không?" Cậu hiểu rất rõ tính cách Tô Lạc. Nếu còn chưa nhận lấy tổn thương cùng cực thì y chắn chắc sẽ không chịu buông tay. Huống chi việc tên Tề đản đản kia đối xử với Tô Lạc tình cảm lúc có lúc không thế kia lại chính là một liều thuốc phiện đặc biệt khiến y chẳng thể tách rời.

Tô Lạc nằm trên giường nhìn trần nhà đợi.

Hầu hết những loại trái đẹp mắt đều có độc. Tuy y bị mất trí nhớ nhưng cũng có thể xác định được mình đã ăn nhầm thứ quả chứa loại chất độc cực mạnh rồi.
Quả Tử tới rất nhanh. Vì để mình thoạt nhìn trông sạch sẽ thoải mái một chút nên Tô Lạc đã dùng đôi chân đã mềm nhũn đứng trước gương vờ ngắm nghía thật lâu.

Tuy nhiên Quả Tử vào phòng lại lười liếc mắt tới, dứt khoát cầm bộ quần áo kín đáo đưa cho y, "Mặc vào. Dì giúp việc sắp tới rồi, để người lớn tuổi thấy thì không hay."

Thấy được khuôn mặt của Quả Tử, Tô Lạc rốt cục tìm được chỗ dựa. Y cảm thấy mình thật may mắn làm sao khi luôn có một người bạn như cậu ở bên cạnh.

Chưa tới mười giờ dì giúp việc đã đến. Dì ấy vừa nhìn thấy Tô Lạc liền cười đến mắt hai híp thành đường chỉ.

"Tề tiên sinh bảo tôi tới sớm một chút, tôi liền đoán chắc cậu Tô đã về rồi. Quả nhiên là vậy thật, Tề tiên sinh đã rất vui đó. Trong tủ lạnh toàn thức ăn tươi sạch thôi nên cậu cứ yên tâm. Tề tiên sinh có dặn tôi mỗi ngày đều phải tới thay mới thực phẩm, lo sẽ có lúc cậu đột ngột tới. Nhưng đồ ngon như thế để vài ngày thì hư nên tôi có mang về một ít. Cậu không phiền chứ hả?"
Tô Lạc ngẩn ra hỏi: "Hai tháng nay ngày nào dì cũng tới đây sao?" Tề Hiên chắc chắn sẽ không chỉ ở mỗi chỗ này. Nếu như nhà đã không có ai thì bảo dì giúp việc tới đây làm gì? Không phải chỉ để thay đồ ăn thôi chứ?

Dì giúp việc gật đầu đáp: "Tiền lương đã nhận thì phải đến chứ sao." Quả Tử nhìn Tô Lạc, sợ dì ấy lại lảm nhảm thêm gì đó nên nhanh chóng đẩy người ta vào nhà bếp.

Dì giúp việc không hiểu chuyện nên cứ liên tục khều Tô Lạc, bảo y hãy đi nghỉ cho khỏe các thứ.

Tô Lạc ngồi trong phòng khách, tâm trạng hoảng hốt. Hôm qua lúc y đến đã thấy rõ ràng ở đây không có ai sinh sống, vậy mà căn nhà lại không hề có chút bụi bặm nào, tủ lạnh cũng đầy ấp thức ăn.

Nhưng như thế thì có thể nói lên được điều gì?
Tô Lạc vừa nghĩ đến việc Tề Hiên hoàn toàn không có tình cảm với mình, lòng liền cảm thấy bản thân chẳng khác nào thú cưng được người ta nuôi dưỡng, chỉ cần ăn thôi và vĩnh viễn không cần biết trong lòng chủ nhân đang nghĩ gì.

Tô Lạc thở một hơi thật dài, mỉm cười, "Quả Tử, chúng ta chuẩn bị đi dự tiệc." Dù sao đi nữa thì y vẫn chính là y, mặc kệ người khác đối xử với y như thế nào. Nếu ngay cả việc là chính bản thân mình còn làm không được, thì sao có thể được người kia tôn trọng chứ?

Quả Từ bước ra từ nhà bếp, mắt liếc sang Tô Lạc. Nụ cười của y rực rỡ, hoàn toàn không mang theo chút ưu sầu.

Cậu quan sát y thêm một lát nữa rồi mới đáp, "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.