Thế Thân Hoàn Mỹ

Chương 53



Tác giả: Ca Sơ.

Lưu Phi giận dữ đập nát điện thoại. Mẹ nó! Rõ ràng đây là show thời trang của cậu, vậy mà đến cuối cùng chỉ vài nhân viên quay phim còn ở, khán giả thì lại rất chừa mặt mũi bỏ về hết phân nửa! Đám cáo già thuộc Thương hội đã rinh hết tiền vào túi mà vẫn chẳng thèm giữ lại chút thể diện gì cho Lưu Phi, quả thật đáng chết mà!

Lưu Phi bỏ mười triệu mời phóng viên, mua trang bìa. Giờ tất cả biến thành cái quái gì thế này?

Tuy là người mẫu hàng đầu nhưng không phải ngôi sao nổi tiếng được quần chúng săn đón, chẳng thể đấu lại dù một đoàn làm phim tuyên truyền vài câu ngắn ngủi.

Lưu Phi thuê ký giả từ các tòa soạn lớn thì cả đám chạy sạch, chỉ còn sót vài kẻ săn tin từ mấy tờ báo lá cải. Bởi mới nói chiếm trang nhất thì sao? Địa điểm tổ chức cao cấp thì sao? Đến sáng sớm mai, toàn bộ mạng xã hội đều sẽ tràn ngập tin tức về buổi quảng bá sản phẩm của Tô Lạc.


Hiện chỉ cần mở di động lên, mọi người sẽ lập tức trông thấy những topic thảo luận việc tập thể nghệ sĩ "Vấn phong" tham gia trình diễn thời trang ở Ba Mạnh. Thậm chí kẻ không biết nội tình còn hỏi thăm có phải những bộ quần áo họ đang mặc được thiết kế bởi danh sư nổi tiếng hay chăng. Tuy nhiên Lưu Phi nhận ra tất cả chúng đều do Tô Lạc làm nên.

Điều quan trọng là rốt cuộc mặt mũi Tô Lạc lớn đến cỡ nào, đã bỏ vốn liếng bao nhiêu mới có thể mời được những siêu sao nọ?

Lúc này Lưu Thanh Sơn đang gấp gáp xem sơ luồng tin tức được đăng tải dồn dập trên internet. Đã có rất nhiều cư dân mạng suy đoán về danh tính Tô Lạc, mà bình luận đáng tín nhiệm nhất chính là thân phận diễn viên của y.

Trong thoáng chốc Lưu Thanh Sơn hiểu ra, đây mới là sự thật!

Cả nhà hắn ôm chân kẻ có tiền để được một bước thành phượng hoàng, nhẫn tâm đuổi công thần ra khỏi cửa, thậm chí mưu toan cướp lấy toàn bộ công sức người ta. Đến cuối cùng, bọn họ lại bị hiện thực vả vào mặt. Kể từ giờ trở đi, Lưu gia sẽ trở thành trò hề của Ba Mạnh, của toàn bộ dân kinh doanh nơi đây!


Show thời trang ở xưởng may Tô Lạc liên tục được chụp ảnh và phát trực tiếp. Cho đến khi Lục Quân Thành sóng vai Trương Lê mời nhà thiết kế của bộ sưu tập lộ diện, toàn bộ hiện trường lập tức sôi trào.

Nhãn hiệu thời trang high-end (*) đang được quảng bá có tên E&F, thanh nhã nhưng thời thượng. Toàn bộ các mẫu quần áo mà Tô Lạc sáng tạo nên đều mang đậm hai yếu tố này.

Sản phẩm high-end (mỹ phẩm hoặc quần áo high-end): dòng sản phẩm có giá thành và chất lượng cao, thường dành cho tầng lớp thượng lưu sử dụng.

Lại lần nữa Cao Khiết nhận điện thoại từ tổng biên tập. Ông ta đang hối cô viết bài rồi gửi tin về tòa soạn ngay lập tức.

Một loạt cuộc gọi đến như đòi nợ thật khiến người ta suиɠ sướиɠ. Đã lâu Cao Khiết chưa nếm trải cảm giác được kẻ khác xem trọng như thế.


Vùng núi hẻo lánh như Ba Mạnh cách thành thị đến cả nghìn cây số. Đoán chừng các đồng nghiệp khác sẽ không kịp tới đây cướp tin tức của cô đâu.

Cao Khiết ung dung chờ bữa tiệc hạ màn, dõi theo đoàn nghệ sĩ lần lượt ra về và đám ký giả đang dồn dập phát huy công dụng chó săn đuổi theo mông dàn minh tinh kia, mong có thể đoạt được đề báo độc nhất. Bản thân cô vẫn đứng yên tại nơi diễn ra buổi lễ không rời nửa bước.

Lúc bấy giờ, Hà Đại Dũng đang bận rộn chỉ huy nhân công dọn dẹp tàn cuộc.

Tiệc tối và show thời trang đã kết thúc. Đương nhiên hắn phải có trách nhiệm quan sát và hướng dẫn mọi người tháo dỡ sân khấu. Cao Khiết nhân cơ hội đi đến mở lời, "Chào ngài, không biết tôi có thể phỏng vấn ngài một lát không?"

Hà Đại Dũng vội vàng sửa sang caravat trên cổ.
Cao Khiết lập tức thẳng thắn đặt câu hỏi: "Chẳng hay xưởng may này và thương hiệu E&F có liên hệ ra sao?"

Ở thời điểm sự chú ý từ đám phóng viên ráo riết tập trung trên dàn siêu sao và Tô Lạc, ai nấy đều bận rộn nghĩ tiêu đề giật gân cho sáng ngày mai, Cao Khiết lại một mình đi một lối.

Chẳng phải các ký giả không nhận ra điều kỳ lạ trong chuyện này, nhưng họ càng muốn dành thời gian viết về việc ảnh đế đi catwalk trên sàn diễn, về chuyện ngoài lề của "Vấn phong" hơn là những vấn đề mang tính thực tiễn khác.

Cũng vì Cao Khiết quá thiết thực, chẳng quan tâm đến bản chất đa sắc màu của giới giải trí. Nên cô mới không được cấp trên trọng dụng. Mà bây giờ, cô lại tiếp tục phạm sai lầm cũ.

Ngay cả nhân viên nhiếp ảnh đi theo cô cũng phải thầm lau mồ hôi.

Hà Đại Dũng nhanh chóng trả lời Cao Khiết, "Tôi nghĩ để La tổng đích thân giải đáp sẽ tốt hơn."
Ba phút sau, Cao Khiết được mời tới phòng làm việc ở tầng hai.

Lúc này Tô Lạc và Quả Tử còn đang bận tính phí trình diễn cho các nghệ sĩ đã tham gia show tối nay.

Mặc dù những diễn viên ấy nhận lời dự buổi ra mắt với thân phận bạn bè nhưng Tô Lạc tuyệt không thể trả thấp hơn một xu nào so với thù lao từ những hợp đồng khác. Bởi nếu có gì sơ sót, y sẽ rất dễ bị kẻ khác gièm pha sau lưng.

Mấy ngày nay Quả Tử đã thầm hỏi thăm cát xê các siêu sao từ người đại diện của họ. Có thể nói việc ước lượng phí cần trả cũng là một nghệ thuật khó nhằn. Đừng xem bề ngoài quan hệ giữa Tô Lạc và những nhân vật này thân thiết mà lầm, thực chất trong lòng mỗi người đều thầm tính toán thiệt hơn. Một khi y cư xử không đúng mực sẽ bị kẻ gian chỉ trích, thậm chí khích bác ly gián. Suy cho cùng thì điều đó đối với ai cũng chẳng hề có ích.
Danh lợi và cảm tình vốn luôn mâu thuẫn như thế!

Cao Khiết được dẫn vào văn phòng giám đốc. Cô đang thong thả đợi đối mặt với gã đàn ông trung niên mặt tròn bụng béo nào đó. Ngờ đâu, ngồi sau chiếc bàn làm việc kia chỉ có một nam nhân anh tuấn phong độ, hơn nữa đấy còn là Tô Lạc đã mất tích bốn năm ròng chưa từng xuất hiện lấy một lần.

Nội tâm Cao Khiết thầm kêu gào. Cô đoán chắc mình đã săn được tin độc nhất vô nhị rồi. Ngay tại thời điểm truyền thông đang chú ý đến việc Tô Lạc dùng thân phận nhà thiết kế trẻ để lộ diện trước mặt công chúng, đương lúc mọi người tò mò về mối liên hệ giữa y và xưởng may này, thì Cao Khiết đã ngồi ở đây chờ phỏng vấn.

Quả Tử bưng trà đến mời Cao Khiết, mà Tô Lạc cũng đã dọn dẹp sổ sách kỹ càng. Y hòa nhã nhìn bảng tên trên ngực áo của cô, "Chẳng hay Cao tiểu thư có điều gì thắc mắc?"
Cao Khiết vội vàng cầm sổ tay lên, nhanh chóng sắp xếp câu hỏi trong đầu, "Cả hai hãng thời trang Bối Bối (*) và E&F đều thuộc về Tô tiên sinh đây sao?"

(*) Hãng thời trang Bối Bối là của xưởng may Hà Đại Dũng trước đó nhé anh em! Còn E&F là do Tô Lạc vừa sáng lập nên.

"Đúng thế! Bối Bối tập trung vào thị yếu thời trang tầm trung, điểm đặc sắc nằm ở mẫu mã hợp thời và tối giản. Tôi hy vọng sẽ còn có thêm những nhà thiết kế tài năng trẻ tuổi khác cùng đồng hành đưa ra ý tưởng. Hiện công xưởng chỉ vừa đi vào hoạt động nên thực sự rất cần đến sự đóng góp của các nhân tài."

Cao Khiết tiếp tục nói: "Cho phép tôi hỏi thẳng, La tổng lấy phương thức gì để tiêu thụ hàng hóa? Hiện mạng xã hội thông dụng như thế, ngài định kinh doanh theo hình thức online chăng?"
Tô Lạc đáp: "Bây giờ bất cứ mẫu trang phục nào cũng có nguy cơ bị đạo nhái, vì thế tôi không định đi theo con đường mua bán trực tuyến. Quá nhiều cửa hàng online sẽ gây xáo trộn khả năng đánh giá từ người tiêu dùng. Tôi cho rằng ai cũng phải biết tôn trọng thành quả lao động chẳng phải của mình, đừng nên tùy tiện bắt chước. Giá cả Thời trang Bối Bối chắn chắn không cao, từ vài chục đến vài trăm, tầng lớp nào cũng mua được. Còn kế hoạch sắp tới đây sẽ là kinh doanh theo hình thức đối mặt và thành lập chuỗi cửa hàng."

Hà Đại Dũng ngồi lắng nghe ở bên cạnh thầm đổ mồ hôi. Hắn cho rằng Tô Lạc thực sự có dã tâm lớn.

Cao Khiết đang tốc ký nhanh chóng viết xuống mặt giấy: "Mua bán online = hàng giả."

"Tuy nhiên nếu chọn cách thức mua bán này, công ty ngài sẽ mất một thị trường rất tiềm năng." Nếu không thúc đẩy tiêu thụ thông qua internet, đồng nghĩa với việc nhường đồ ngon lại cho rất nhiều kẻ đạo nhái khác.
"Tiền thì kiếm bao nhiêu cũng chẳng hết, bởi nên chúng tôi thà đặt lương tâm lên hàng đầu. Phải biết ngưỡng tiêu thụ càng lớn, chất lượng sản phẩm lại càng có nguy cơ bị giảm sút, ngay cả nguồn cung cấp vải cũng chẳng được đều đặn. Tôi nghĩ tốt hơn hết, số lượng và chất lượng nên được cân bằng ở mức hợp lý."

Cao Khiết gật đầu. Tô Lạc rất thông minh, hiểu rõ thế nào là hành vi tiêu dùng, có thể áp dụng nguyên tắc "của lạ thì hiếm" vào trường hợp này. Sản phẩm tràn lan khắp nơi sẽ khiến công chúng nhanh chán. Thứ dùng tiền cũng không mua được mới đáng cho nhiều kẻ săn đón.

Cô thực sự mong chờ đến ngày cửa tiệm đầu tiên của Thời trang Bối Bối khai trương, đoán chừng sẽ có cả trăm khách hàng dồn dập kéo đến.

Không chỉ Bối Bối, Tô Lạc còn sáng lập ra một hãng thời trang khác mang tên E&F. Đây mới là đề tài mà cánh nhà báo quan tâm nhất. Các thương hiệu high-end vốn luôn nhằm vào xã hội thượng lưu, người ở cấp bậc tầm trung hầu như chẳng thể nào chạm tay vào được. Tuy nhiên Tô Lạc lại dám dung nhập hai đường thẳng song song này vào nhau, khiến cho mọi tầng lớp ngày càng tiến đến cùng một vị trí.
Con người luôn mang những kiểu tâm lý kỳ lạ, khó hiểu. Cho đến ngày nay, giá trị của hàng hóa chưa từng nằm ở bản thân chúng, mà ở hàm nghĩa đằng sau. Hiển nhiên Tô Lạc đã thể hiện được những ẩn ý ấy ra trước mặt, tạo tiền đề cho những cửa tiệm chưa hoạt động của y được người người trông mong.

Vào đêm khuya, Cao Khiết gửi toàn bộ ghi chép từ buổi phỏng vấn cho tổng biên tập. Đây là bài phỏng vấn chỉ một mình Tô Lạc, nội dung nói về sự hợp nhất của hai nhãn hàng hoàn toàn khác biệt về giá thành và phẩm chất. Trong file có đính kèm ảnh thương hiệu của E&F ở đầu đề, kế đó là hình chụp Lục Quân Thành và Trương Lê đứng tạo dáng trên sàn diễn chữ T. Cuối cùng, dưới vài đoạn văn dài tổng cộng tầm hai trăm chữ là logo hãng Thời trang Bối Bối.

Bài báo hoàn toàn không mang tính giải trí hay quảng bá về mặt điện ảnh. Nhận xét cho đúng thì nó tựa như bản tin trong những tờ báo kinh doanh hoặc báo nhân dân vậy. Hiện giới truyền thông đang đặt sự chú ý lên những siêu sao sáng chói như đèn pha và bộ phim sắp được công chiếu "Vấn phong". Họ chỉ thuận đường đề cập đến xưởng may Tô Lạc cùng với hai cái tên thương hiệu y vừa cho ra mắt. Vậy mà Cao Khiết lại có gan đăng tin về Tô Lạc, về một diễn viên nhỏ nhoi đã mất tích bốn năm trời. Ngay cả tòa soạn báo tiếng tăm hơn nữa cũng chẳng dám mạo hiểm bỏ qua topic trọng điểm mà chỉ tập trung vào kẻ vừa khởi nghiệp chưa có tên tuổi và những đề tài kinh doanh thế này.
Cấp trên của Cao Khiết nhận được thư qua email xong liền hỏi: "Cô không phỏng vấn các nghệ sĩ khác sao?"

Cao Khiết hiểu rất rõ tệ nạn đưa tin rầm rộ, thái quá trong giới giải trí. Nếu cô chỉ viết về Lục Quân Thành, vậy thì chuyện xưởng may của Tô Lạc hoặc là bị đè ép, hoặc là không được lên sóng. Cả hai kết quả đều chẳng phải thứ mà cô mong muốn.

Cao Khiết kiên định đáp: "Chủ biên, tôi chỉ viết một bản này thôi, đăng hay không là tùy vào ngài."

Lúc bấy giờ, tổng biên tập tòa soạn tức đến nghiến nát răng. Mẹ nó! Con nhóc đáng ghét này đang ỷ lại việc có mỗi mình nó săn được tin nên cả gan uy hiếp gã đây mà. Đây chắc chắn là bản tin duy nhất mà tòa soạn có thể đăng, gã không muốn cũng chẳng làm gì được.

Sáng sớm hôm sau, một bài báo có tên ""Vấn phong" đóng máy, Tô Lạc lập tức cho ra mắt thương hiệu E&F cao cấp" được in ấn xen giữa các topic giải trí, lại vô tình thu hút sự chú ý từ rất nhiều đọc giả.
Bài báo này dùng ngôn từ mộc mạc kể về một nhà thiết kết, hai hãng thời trang và một công xưởng may mặc. Giọng văn của Cao Khiết khiến mọi người dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô đang ung dung lắng nghe một câu chuyện rất ấm áp, chân thực nào đó. Nhờ vào lối hành văn đặc sắc và hình ảnh chứa đựng nội dung nặng ký, Tô Lạc không những trở nên nổi bần bật trên mặt báo, mà người xem còn nhớ như tạc cái tên Cao Khiết này.

Số tạp chí đăng tin hôm đó đã nghiễm nhiên trở thành số bán chạy nhất ngày.

Dĩ nhiên các cánh truyền thông lớn nhỏ khác vẫn không quên bản thân đã được ai mời đến Ba Mạnh để lấy tin. Vì thế cũng cùng tờ báo nọ, dưới bài phỏng vấn của Tô Lạc có đề cập đến show thời trang tổ chức bởi một xưởng may khác, quy mô và hình thức hoành tráng, nổi bật. Thế nhưng nhiều mẫu thiết kế lại mang họa tiết hình hộp mới mẻ tương tự như phong cách của Tô Lạc.
Nói chính xác hơn là các ý tưởng mà Lưu Phi quảng bá đều có phần giống với những sản phẩm Tô Lạc làm ra xưa nay. Tuy nhiên, số trang phục cao cấp mà Tô Lạc sáng tạo nên có điều kiện cần của riêng chúng. Đó chính là sự phù hợp linh hoạt tuỳ theo bản thân người mặc. Vậy nên trong show thời trang của y, mỗi mẫu quần áo đều mang style đặc biệt. Thế nhưng khi chúng cùng xuất hiện trên cùng một sàn diễn lại trở nên vô cùng hài hoà, cộng hưởng lẫn nhau.

Bên nào ưu và bên nào khuyết, ngay cả dân không chuyên còn nhìn ra được.

Lưu Phi đã mất ngủ một đêm. Cậu vốn còn ôm hy vọng rằng tin tức về buổi trình diễn của bản thân sẽ được nổi bật trên các mặt báo như đã mong đợi. Nào ngờ bị chèn ép trên mạng xã hội đã đành, ngay cả trong mấy cuốn tạp chí, hình của cậu cũng chỉ được đăng vài tấm nhỏ xíu. Điều này khiến cho Lưu Phi tức đến nổ phổi.
Lưu Thanh Sơn nhìn con trai đang thấp thỏm không yên, nói: "Hiện chúng ta nên tính làm sao để công xưởng tiếp tục hoạt động thì hơn. Quý ngài thần bí kia đã đầu tư vào nhà máy mấy chục triệu, chắc chắn phải lấy cho được lợi nhuận."

Lưu Phi phiền muộn nhìn cha mình. Vì sao mỗi lần khi cậu muốn trở mình sống dậy, Tô Lạc đều sẽ nện một cú khiến cậu ngã đau điếng kia chứ?

Ngay khi Hà Đại Dũng phải bận rộn giải tán đám ký giả xin phỏng vấn trước cổng nhà máy và điên cuồng trả lời điện thoại từ các công ty lớn có ý định hợp tác với Thời trang Bối Bối, thì Tô Lạc đang ở nhà ngủ bù.

Đâu Đâu nằm cạnh ba ba mình, bàn tay nhỏ bé chọc mi mắt y, sau đó bé không kiềm được nên nhéo một phát.

Tô Lạc cố gắng mở mắt nhưng chẳng tài nào nhấc nổi, đành ôm lấy nhóc quậy kia vào lòng.
Đâu Đâu cười khúc khích không ngừng, bắt đầu cọ cọ vào người y, "Ba! Nắng chiếu tới mông rồi mà ba còn chưa chịu dậy nữa à?"

Tô Lạc cảm thấy như mình đã sắp chết đến nơi. Vài ngày trước, hễ y quay phim xong liền quay sang thiết kế quần áo, thiết kế xong lại xoay lưng đi quay phim. Lâu lắm rồi y chưa được đánh một giấc thật ngon lành.

Quả Tử đẩy cửa tiến vào, bế Đâu Đau lên, "Để ba Tô Lạc ngủ thêm một lát nữa đi."

Tô Lạc ngủ thẳng đến mười một giờ trưa mới mơ màng bò dậy.

Quả Tử lập tức ném một xấp tài liệu xuống trước mặt y, "Đây là hợp đồng quay phim, đóng quảng cáo, tham gia gameshow truyền hình,..."

Sau đó cậu bổ sung thêm: "Chúng ta cần tiền!" Ý nói, dù sao chăng nữa, Tô Lạc vẫn phải tiếp tục làm việc. Nếu không, đừng nói kế hoạch xây tiệm gì đó, ngay cả cát xê cho dàn siêu sao kia nhắm chừng còn chẳng trả nổi.
Tô Lạc bất lực xoa trán. Mẹ nó! Thì ra mình nghèo đến vậy sao?

Quả Tử tiếp lời: "Tôi định tạm thời chưa mở tiệm bánh vội, coi như đó là một trong chuỗi cửa hàng của Bối Bối. Dù sao khai trương bây giờ cũng chả kiếm được bao nhiêu, cứ để tôi làm người đại diện cho cậu."

Lúc này Tô Lạc vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, "Tiệm bánh của cậu sau này cũng sẽ mở thành chuỗi, giờ sao mà không khai trương cho được? Chuyện tiền nong cậu đừng lo. Cùng lắm tôi bán ít cổ phần Lăng thị đi, sợ gì chứ."

Quả Tử kinh ngạc hỏi: "Đó chẳng phải dùng để kiếm chế đám người nhà họ Lăng à?"

"Thì bán một phần thôi! Giờ Lăng thị đã đổi gia chủ, giá cổ phiếu cũng giảm đi gần nửa. Đây rõ do có người cố ý chèn ép, mục đích nhằm phân tán cổ phần trong công ty. Tôi đoán, hiện nếu rao bán cổ phần Lăng thị, chắc chắn sẽ rất có nhiều kẻ hứng thú."
Phân tán cổ phần Lăng thị không phải chuyện dễ dàng. Vào lúc nội bộ Lăng gia vững vàng, thị trường chứng khoán ổn định đã chẳng ai dám manh động làm bậy. Hiện tình hình công ty bất ổn, lại càng không có người nào muốn tập toàn này chia năm sẻ bảy. Chỉ cần Lăng thị còn tồn tại thì người nắm trong tay cổ phần càng nhiều, về sau lại càng có lợi.

Tại thành phố B, Lăng Triết Vũ vừa xem xong số báo hôm nay. Theo dự đoán của anh, Tô Lạc sẽ nhanh chóng lên kế hoạch xây dựng cửa hiệu. Giai đoạn khởi động này cần ít nhất hai mươi triệu vốn đầu tư. Với tình huống hiện tại, y không thể gom đủ nhiều tiền mặt như thế, chỉ có thể bán cổ phần để xoay sở.

Thực sự mà nói, ngay lúc Lăng Triết Vũ điều tra được Tô Lạc đang nắm trong tay 0.7% cổ phần Lăng thị, anh cũng lấy làm kinh hãi.
Tô Lạc giữ cổ phần Tề thị, anh có thể xem như y vừa muốn kiềm kẹp, vừa muốn vả vào mặt anh em Tề gia. Tuy nhiên, y giữ cổ phần Lăng thị để làm gì?

Dù tổng định mức không bằng Tề thị, nhưng vẫn đủ để gây sức ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, cũng đủ thu hút sự tranh đoạt của nhiều người.

Đến lúc này, Lăng Triết Vũ mới đành đưa ra kết luận, Tô Lạc cũng đề phòng mình.

Lăng Phàm ăn mặc chỉnh tề bước vào liền trông thấy bộ dạng trầm ngâm đọc báo của Lăng Triết Vũ. Thay vì nói xem tạp chí thì bảo anh đang ngẩn người còn đúng hơn.

Lăng Phàm ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Anh hai, anh biết hiện Tô Lạc ở Ba Mạnh đúng không?"

Lăng Triết Vũ nhìn sang nhưng không đáp. Lăng Phàm xem như anh đã ngầm thừa nhận.

Vào khoảng thời gian trước, đột nhiên Lăng Triết Vũ cho Lăng Phàm biết Tề Hiên đang bị bệnh ở Ba Mạnh, bảo cậu đến đó bồi đắp chút tình cảm với hắn, để phòng sau này cần đến. Lúc nghe xong, Lăng Phàm lập tức cho rằng đây là cơ hội tốt, vì thế cậu đi thật.
Thậm chí Lăng Phàm còn nhớ lời Lăng Triết Vũ đã nói: "Tề Hiên vẫn còn ý tứ với em, thời điểm con người yếu đuối nhất chính là khi ngã bệnh. Dù sao ở nhà chẳng có việc gì làm, thôi thì em đến đó chăm sóc cậu ta đi."

Rõ ràng hai người đang âm thầm đối đầu, sao Lăng Triết Vũ có thể quan tâm Tề Hiên như thế, còn nói gì mà lúc cần thì sẽ lôi kéo hắn các thứ. Đến bây giờ, Lăng Phàm mới biết thì ra là vì Tô Lạc cũng đang ở Ba Mạnh. Lăng Triết Vũ không muốn Tề Hiên và y sẽ gặp lại nhau rồi cọ xát ra lửa tình, ngược lại có thể khiến mối quan hệ giữa hai người càng ác liệt càng tốt.

Trên thực tế, Lăng Phàm vĩnh viễn chẳng thể được Lăng Triết Vũ đang suy tính điều gì. Tỷ như cậu luôn cố ý thân cận với Lăng lão gia tử để tìm đường thoát ly khỏi Lăng Triết Vũ, nhưng anh vẫn đối xử dịu dàng với cậu như thường, đặc biệt là lúc trở về nhà cũ. Đôi khi Lăng Phàm cảm thấy mình không khác gì bảo vật được phủng trong lòng bàn tay, đôi khi lại bị điều này làm cho rợn cả tóc gáy.
Lăng Phàm nhớ có lần mình đang tản bộ trong vườn, một con chó dữ chẳng biết từ đâu xông đến, gặp ai thì cắn người nấy. Ấy vậy mà Lăng Triết Vũ lại vội vàng đẩy cậu ra, mắt cá chân bị ngoạm đến máu chảy ròng ròng cũng chẳng màng.

Nghĩ đến chuyện này, lòng Lăng Phàm đột nhiên trở nên lạnh toát.

"Anh hai, có phải anh thực sự thích Tô Lạc không? Nếu vậy em sẽ cố gắng chung sống hòa thuận với anh ta."

Lời Lăng Phàm chưa dứt, Lăng Triết Vũ đã đột ngột đứng dậy xốc áo cậu, hôn lên môi.

Lăng Phàm sợ đến sống lưng cứng còng.

Lăng Triết Vũ đưa mắt liếc ra cửa, thấy bóng dáng đang thập thò biến mất mới buông Lăng Phàm ra, "Trên đời này, em mới là người quan trọng nhất!"

Chưa đến hai phút sau, một người đàn ông trung niên đi đến gõ cửa. Kẻ đó không ai khác chính là quản gia thân cận của Lăng lão gia tử.
"Lăng thiếu, đêm nay là trung thu, Lăng lão gia cho mời hai vị về tổ trạch."

Trong mắt người Lăng gia, "Lăng thiếu" chỉ có một, đó là Lăng Triết Vũ. Còn những kẻ khác, bất kể là Lăng Phàm, hay kẻ vừa được kế nhiệm Lăng Tấn, cũng chỉ có thể dùng tên chứ không cần họ.

Đối với người ngoài, điều này không có gì khác biệt. Nhưng quản gia hiểu rất rõ hàm ý của nó.

Sau khi Lăng lão gia tử nghe báo cáo xong liền trầm ngân hồi lâu, "Ông nói Triết Vũ hôn Lăng Phàm à?"

"Mắt của tôi đã mờ, không phải gì cũng có thể thấy rõ." Quản gia hòa nhã giải thích.

Lăng lão gia tử vuốt râu, cười lạnh một tiếng, "Ngược lại ta thấy nó càng ngày càng to gan. Nó nghĩ rằng bản thân đã thực sự nắm gọn Lăng thị trong tay rồi sao?" Dám tự mình chèn ép cổ phần Lăng thị, sau đó sai trợ lý tâm phúc thu mua, ngấm ngầm nâng cao vị trí trong hội đồng quản trị. Nó cho rằng ta chết rồi sao?
Trước kia Lăng Triết Vũ đối xử với Lăng Phàm rất tốt, nhưng hành động vẫn bị đè nén bởi đạo đức luân thường. Hiện nó đã chẳng thể kiềm chế mong muốn được ở cùng với tiểu yêu tinh đó. Hừ! Không có cửa đâu!

"Lão Lưu, ông hãy nghĩ cách để Lăng Phàm bị bệnh, bảo nó về tổ trạch tịnh dưỡng!"

Quản gia nhìn Lăng lão gia tử trong phút chốc, sau đó cúi đầu nhận lệnh.

Đêm đó khi đang cùng nhau ngắm trăng, bụng Lăng Phàm đột nhiên đau quằn quại, không lâu sau thì sốt cao chẳng giảm. Bác sĩ nói tình hình của cậu không đáng ngại, chỉ do bị lạnh bụng mà thôi. Đoán chừng cậu đã ăn quá nhiều thứ có hại cho bao tử.

Tuy nhiên sang ngày hôm sau, cơn đau của Lăng Phàm vẫn âm ỉ không dứt. Lăng lão gia tử lại nói với Lăng Triết Vũ: "Cháu yên tâm đến công ty làm việc đi, để ông chăm sóc Tiểu Phàm được rồi."
Giọng điệu Lăng lão gia rất ôn hòa, nhưng Lăng Triết Vũ có thể nghe ra sự uy hiếp ẩn giấu bên trong.

Anh nhanh chóng cúi đầu đáp vâng, sau đó xoay người ra khỏi nhà.

Ngay khi Lăng Triết Vũ còn chưa bước đến cửa, Lăng lão gia tử lại nói thêm: "Ông nội già rồi, sớm muộn gì Lăng thị cũng sẽ giao lại cho đám trẻ các cháu, cháu cũng nên liệu mà quản lý cho tốt. Giá cổ phiếu giảm trầm trọng như thế, nói không chừng sẽ phá hủy cơ nghiệp trăm năm của Lăng thị trong nay mai..."

Lăng Triết Vũ nghe vậy liền quay lưng lại, "Dạ, ông nội."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.