Tôi kêu trời không thấu, kêu đất không hay.
Nguyễn Thục Vân cầm máy quay phim, quay rất lâu, tôi khóc đến mức khản cả giọng, cầu xin đủ kiểu nhưng chị ta không tha cho tôi.
Chị ta còn nói, dù bố mẹ biết cũng không sao.
Dù sao nhà họ Nguyễn chỉ cần một đại tiểu thư như chị ta là đủ, sống c.h.ế.t của tôi chẳng ai quan tâm.
Đêm đó khi họ rời đi, tôi một mình bước lên sân thượng.
Khi tôi chuẩn bị nhảy xuống, tôi nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
Là Tô Phong.
Khi tôi chạy xuống, tôi mới thấy m.á.u trên người anh ấy.
Anh ấy nói không biết từ đâu ra một đám côn đồ chặn anh ấy lại ở cổng trường và đánh một trận. Anh lo cho tôi nên không vào bệnh viện mà đến tìm tôi ngay.
Tôi không dám nói với anh ấy về những gì mình đã trải qua.
Nếu bạn chia sẻ một chiếc kẹo, người khác sẽ cùng cảm nhận sự ngọt ngào với bạn.
Nhưng nếu đó là viên thuốc đắng, càng ít người phải chịu đau đớn càng tốt.
Nhưng Tô Phong rất nhạy bén, anh ấy nhận ra sự bất thường của tôi, và cảm thấy vô cùng áy náy. Từ đó, chúng tôi gần như không rời nhau.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Đột nhiên một ngày, anh ấy qua đời vì tai nạn xe.
Khi tôi dọn dẹp di vật của anh ấy, tôi tìm thấy một chiếc nhẫn và lời thề cầu hôn đã viết sẵn.
Tôi chỉ cảm thấy cả bầu trời sụp đổ.
Sau tang lễ của Tô Phong, tôi mỗi ngày đều đứng thẫn thờ bên lề đường, nơi xe cộ qua lại.
Có lẽ vì tôi xuất hiện quá thường xuyên, một cô lao công tốt bụng đã nhắc tôi đừng suy nghĩ tiêu cực.
"Các cháu trẻ bồng bột, mới tháng trước có một đôi trẻ cũng cãi nhau ở đây, rồi cậu con trai bị xe đ.â.m chết."
Tháng trước chính là lúc tai nạn của Tô Phong xảy ra.
Tôi lấy điện thoại ra và nhờ cô lao công nhận diện ảnh trên đó. Cô ấy hơi mắt kém, nhưng vẫn nhận ra Tô Phong.
"Chính là cậu ấy, lúc đó cãi nhau dữ lắm. Tôi không nhìn rõ có phải cô gái đẩy cậu ấy không, nhưng dù sao... thật thảm."
Tôi hỏi thêm nhưng cô ấy không chịu nói nữa.
Có nhiều cô gái theo đuổi Tô Phong, nhưng anh ấy luôn ôn hòa, ngay cả khi từ chối cũng không bao giờ cãi vã.
Tôi đăng nhập lại tất cả các tài khoản mạng xã hội của Tô Phong, tìm hết tất cả các cuốn sách của anh ấy.
Tôi cố gắng tìm một manh mối nào đó.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một phong thư.
Tôi đang chuẩn bị điều tra sự thật thì bố mẹ gọi tôi về nhà.
Nguyễn Thục Vân đã bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân.
9
Trước khi đồng ý cưới Dư Thiên Vũ, tôi đã có một cuộc điện thoại với Nguyễn Thục Vân.
Tôi yêu cầu chị ta trả lại đoạn băng ghi hình năm đó, nếu không, tôi thà c.h.ế.t cũng không cưới.
"Trước khi chết, tôi sẽ để lại một bức thư, công khai tất cả những tổn thương mà chị đã gây ra cho tôi bao năm qua."
"Dù sao bố mẹ cũng chưa bao giờ thương tôi, nhà họ Nguyễn đối với tôi chẳng có gì quan trọng, chị suy nghĩ cho kỹ."
Nguyễn Thục Vân đã xóa đoạn video trước mặt tôi và cam đoan không có bản sao nào.
Nhưng tôi không tin chị ta.
Tôi biết chắc rằng khi bị dồn vào đường cùng, chị ta sẽ lại lấy chuyện đó ra để đe dọa tôi.
Và đó chính là điều tôi muốn, quân bài cuối cùng mà chị ta sẽ lật ra.
Vì sự kiện từ thiện lần này được phát sóng trực tiếp trên nền tảng mạng xã hội, Nguyễn Thục Vân cực kỳ trân trọng cơ hội này.
Chị ta trang điểm rực rỡ, gần như ngay khi xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.
Trong video, chị ta khoác tay Dư Thiên Vũ, anh ta vài lần rút tay ra để nói chuyện với người khác.
Nhưng Nguyễn Thục Vân cứ như một miếng cao dán, anh ta không thể nào gỡ ra được.
Trợ lý của Dư Thiên Vũ gọi điện cho tôi.
"Thưa phu nhân, Tổng giám đốc Dư yêu cầu bà đến trong vòng nửa tiếng."
Tôi chỉ trả lời một câu.
"Là người làm dưới, điều quan trọng nhất là phải hiểu ý sếp. Bây giờ ai đang ở bên cạnh Tổng giám đốc thì người đó mới là được sủng ái. Gọi nhầm ai là 'phu nhân' thì có ngày sẽ bị đuổi việc mà không hiểu tại sao."
Muốn tôi tham gia vào màn kịch "hai chị em tranh giành chồng" ư? Tôi chẳng hứng thú gì.
Tôi đang bận biên tập video.