Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 14



“Mình cũng không phải kẻ có hai bàn tay trắng, không phải sao.” Tôi đứng trong văn phòng một mình, giống như ngày thường mà bận bịu làm việc, mấy ngày qua Trịnh Duẫn Hạo bặt âm vô tín, ngay cả Thẩm Xương Mân cũng không thăm hỏi sức khỏe được nữa, giống như trò chơi đã game over, chưa từng xảy ra.

Tôi chạm vào chiếc dây chuyền voi con đeo trên cổ.

Voi con của Tại Tuấn không thuộc về tôi, thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo… vòng tay thập tự giá của tôi ở đâu? Có phải đã bị anh ném tới xó xỉnh nào đó trên thế giới, chờ đợi máy nghiền cắt nát thành từng mảnh nhỏ không? —— Giống như trái tim của tôi vậy.

Tôi nắm chặt chú voi con, muốn dùng sức kéo đứt nhưng lại ngừng.

“Tôi cũng không phải là kẻ có hai bàn tay trắng đúng không? Tôi cũng đã nhận được cái nhìn chăm chú của anh,” Cái nhìn lướt qua đầy phong nhã lúc gặp nhau kia, đã vĩnh viễn cắm chặt trong tim tôi;

“Nhận được nụ cười mỉm của anh,” Lúc anh một tay lái xe, bên mặt hiện lên nụ cười mỉm đầy ôn nhu;

“… Thân nhiệt của anh.” Tôi hung hăng nhắm chặt mắt lại, điện thoại cố định đột nhiên vang lên.

Tôi nhấc máy ——

“Anh hai! Em sắp quay về rồi! Anh kiên trì thêm một tháng nữa được không? Hì hì…”

Tôi rõ ràng cười đến vui vẻ, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn:

“Không cần đâu, anh đã thẳng thắn nói với anh ta rằng anh thừa dịp lúc em rời đi mà tìm anh ta, sau này em quay về có thể trực tiếp tìm anh ta mà nói chuyện yêu đương được rồi.”

“Anh ấy… phản ứng như thế nào?”

“Đại khái là muốn băm thây anh thành vạn đoạn,” Tôi cười cũng chẳng hề dễ dàng, “Nhưng mấy ngày nay anh ta cũng không tìm anh tra hỏi, anh nghĩ không chạm mặt hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Đại khái hàn huyên về thời gian chính xác mà Tại Tuấn quay về cùng với chuyện tôi định du lịch đến từng quốc gia trên thế giới sau này xong thì cúp máy, tôi cúp máy trước, bởi vì người đàn ông xuất hiện trước mắt tôi, chính là người chúng tôi vừa mới nhắc đến, hẳn là hận tôi thấu xương —— Trịnh Duẫn Hạo.

Tôi nghe thấy phía sau hắn có tiếng đóng cửa, chắc hẳn Thẩm Xương Mân cũng theo tới, tôi nhìn hắn, đáy mắt sâu thẳm mà đau buồn kia là thứ tôi không cách nào hiểu được.

Ánh mắt u buồn của tôi tìm kiếm đáp án trên khuôn mặt hắn, đó không phải là căm hận mà là…

Hắn đột nhiên đỏ mắt kéo lấy tay tôi, xúc động nói:

“Kim Tại Tuấn, em xong đời rồi… Xong đời rồi!”

Tôi bị tâm tình kích động của hắn lây nhiễm, nhưng càng thêm ngạc nhiên vì cái tên không thuộc về tôi kia ——

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao anh ——”

Tôi bị ôm chặt vào lòng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc của tôi ném vào khe cửa hơi hé mở, Thẩm Xương Mân dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, khó hiểu trong chốc lát, tôi bừng tỉnh hiểu ra rằng trái tim của mình sắp ngừng đập!

“Em không tin tưởng khả năng của anh sao?! Vì cái gì mà phải giấu diếm bệnh tình! Anh sớm nên biết em là vì chuyện ghép tim nên phải chia tay với anh, em trai song sinh trông giống như đúc cái gì chứ! Trình độ bịa chuyện của em thật sự rất được! Nếu không phải Xương Mân nói cho anh biết tim em nếu như không thay thì —— Là anh không tốt, Tại Tuấn, đừng để bản thân chịu đựng một mình nữa, anh rất đau…  Sắp đau đến chết rồi.”

Tôi mặc cho trái tim vừa run rẩy vừa bị đào khoét kịch liệt, từng đòn trí mạng khiến tôi không cách nào cử động nổi.

Không đẩy Duẫn Hạo ra, hưởng thụ cái ôm vốn tưởng rằng không bao giờ có khả năng xảy ra, cùng thanh âm vốn tưởng rằng không bao giờ có thể nghe thấy.

Có lẽ, tôi điên rồi chăng? Giống như Xương Mân…

Thấy ánh nhìn chằm chằm của tôi, Thẩm Xương Mân lắc đầu.

“Tôi không nói dối! ——” Anh ta giữ lấy vai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thiêu đốt mà lay lay tôi, “Tốc độ suy yếu của tim anh mấy năm gần đây vẫn luôn gia tăng, mà chính anh cũng không biết, trái lại còn ngày càng mệt nhọc, bác sĩ nói một lần anh té xỉu là sự cảnh cáo cuối cùng của thân thể anh… Tôi nói những lời này với thiếu gia, là bởi vì chỉ có thiếu gia có đủ khả năng để cứu anh.”

“Đừng đấu tranh nữa Thẩm Xương Mân, anh biết đây là báo ứng, báo ứng của tôi, anh cần gì cũng phải cuốn bản thân vào?” Tôi cố chấp chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến từ trái tim mà vịn lấy cánh cửa, “Chuyện này tôi sẽ nói với anh ta, dù sao anh ta vốn cũng muốn giết chết tôi, tôi không cần ai tới chôn cùng cả! ——”

“Anh không thể vì bản thân mà nghĩ một lần sao?! Anh không thể ích kỷ một chút được à!?” Anh ta quát lên với tôi từ đằng sau ——

“Hai tháng… Anh chỉ có thể dựa vào trái tim này mà chống đỡ hai tháng! Việc thiếu gia yêu Kim Tại Tuấn chẳng sao cả, người tôi yêu là Kim Tại Trung, anh có từng hiểu được cảm nhận của tôi không?! Kim Tại Trung, cái tên này! Nếu như có thể tôi muốn đọc cái tên này trăm nghìn lần để tất cả mọi người đều biết anh là độc nhất vô nhị, Kim Tại Tuấn là ai không quan hệ, Kim Tại Trung trong lòng tôi là người mà không ai có thể thay thế!”

Tôi quay đầu, lệ đã thành sông, anh ta hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người mà nhìn tôi.

—— Cười, đều hiện rõ trên khuôn mặt, dưới da thịt hoàn toàn là một trái tim bị nghiền nát.

Nụ cười lóe ánh nước, là thanh âm ngoan cường của ai ——

“Xương Mân, chúng ta… kiếp sau đi.”

Dường như không phải lời cự tuyệt tàn nhẫn nhất, nhưng cũng đủ hung ác độc địa khiến người khác tổn thương, tôi bước đi trong hành lang bệnh viện, tìm kiếm thân ảnh của hắn.

Hầu như không mất công, giống như hắn có thể chạy về phòng bệnh của tôi mà đứng bất cứ lúc nào, tôi nhìn hắn nắm chặt tờ giấy xét nghiệm màu trắng trong tay, mỉm cười đi về phía trước ——

Hắn phát hiện ra tôi, mang theo vẻ mặt tinh nghịch mà nhìn tôi, nhéo cằm tôi rồi nói:

“Tình nhân không sợ chết, sao em trốn được trợ lý mạnh nhất để tới cầu xin một nụ hôn vậy?”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên làn môi tôi, khuôn mặt tôi hẳn là vì cảm giác đau đớn vừa nãy mà trở nên hơi tái nhợt, hắn lại không lộ ra một tia đau xót.

Sự yêu thương thuộc về Trịnh Duẫn Hạo, tôi chỉ hưởng thụ đến đêm nay, có thể không?

Tôi xin ông, Thượng Đế.

Nhìn bộ dạng tỉ mỉ chu đáo của hắn đối với mình, lồng ngực tắc nghẽn, bắt đầu ho khan, hắn một tay ôm lấy tôi, nhíu mày không nói lời nào.

Tôi khẽ dựa vào vai hắn, hổn hển thở nhẹ, mỉm cười hỏi:

“Tôi muốn hỏi một câu rất khó ưa, Duẫn Hạo, anh yêu tôi không?”

Tôi tưởng rằng đây sẽ là một cuộc đối thoại ngọt ngào.

Hắn lại trêu ghẹo mà hỏi tôi:

“Không hỏi về việc là tiểu thiên sứ như trước đây hay yêu tinh phiền tức như hiện tại nữa sao?”

Thấy tôi trầm mặc, hắn nói:

“Yêu.”

“Yêu? Yêu gì… Là yêu —— tôi sao?”

Bảo bản thân quên đi câu trước, chỉ một từ này, là thuộc về tôi đúng không?

Hắn thổi mái tóc trước trán tôi:

“Chờ em khỏi hẳn rồi sẽ chậm rãi tính sổ…”

Tôi nhớ tới hai tháng phát ra từ trong miệng Xương Mân, lệ liền lăn xuống từ khóe mắt…

“Vậy bây giờ tôi phải lừa anh nói thêm chút nữa mới được sao? Duẫn Hạo, anh yêu tôi không?”

“Yêu, Trịnh Duẫn Hạo anh cả đời này chỉ yêu một người, cũng là người cuối cùng, em chính là người ấy,” Môi hắn dán lên trán tôi, nỉ non tên của Tại Tuấn bên tai tôi, tôi nhắm hai mắt lại, cắn chặt đôi môi trắng bệch, nghe hắn một lần rồi lại một lần mà lặp lại tên của Tại Tuấn.

Tới phòng bệnh, Thẩm Xương Mân không biết đã đi đâu, hắn nằm lên giường bệnh cùng tôi, vững vàng vòng tay ôm lấy tôi.

“Nếu như cô y tá vào lúc chúng ta đang ngủ rồi nhìn nhầm người, chích thuốc vào mông anh, em nhất định phải nhớ ấn vào cái nút đỏ này để gọi cấp cứu nhé.”

Hắn đặt chiếc nút vào lòng bàn tay tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi mỉm cười với hắn, hắn cười nói:

“Em có lo lắng rằng mình sẽ lại trở thành người thứ ba không? Anh chưa từng phát hiện ra rằng sự nhu nhược của em cũng rất mê người, khuôn mặt trắng trắng, mắt hai mí xinh đẹp, sóng mũi thẳng tắp, còn có làn da nhuốm màu hồng nhạt như tai họa này… Đứa ngốc.” Hắn nhìn nhìn một hồi rồi liền tiến tới cắn lấy môi tôi, phía sau có tay hắn nắm lấy tay tôi, cảm thấy cả người đều bị hắn vây bọc, chưa từng hạnh phúc như vậy…

Thượng Đế, có thể khiến hắn phải lòng tôi được không? Cho dù chỉ một đêm nay… Tôi sẽ không yêu cầu thêm nữa, chỉ đêm nay là đủ rồi… Cầu ông…

Hắn hôn được một nửa, nhíu mày, nhìn tôi thật gần, không hài lòng mà bĩu môi, giống như một đứa nhỏ:

“Không hài lòng sao? Vậy thế này thì sao? Anh nhớ từ cổ đến xương quai xanh là nơi mẫn cảm của em…” Môi hắn ngậm lấy phần cổ của tôi, tôi ngửa đầu, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, rên nhẹ rồi quấn quít cùng hắn.

… …

“Duẫn Hạo… Yêu anh… Yêu anh…” Tôi si mê kêu lên dưới dưới sự vây bọc của hắn, lệ làm ướt lông mi, chảy ra từ trong đôi mắt đã nhắm, rơi vào cánh tay hắn.

Hắn rút khỏi thân thể tôi, lo lắng nhìn tôi, cho dù đang nhắm mắt lại, tôi có thể cảm thấy con ngươi đen láy vừa thương tiếc vừa mê người của hắn nhìn chăm chú vào sự biến hóa vô cùng nhỏ của tôi:

“Có quá kịch liệt không? Em vẫn tốt chứ…”

Tôi mở mắt ra, hai chân quấn lấy thắt lưng hắn, dang tay đòi ôm, hắn quả nhiên cúi người ôm lấy tôi, thứ dưới thân lại dần dần chôn vào một lần nữa, tôi hít sâu một hơi, phát ra tiếng rên rỉ kích thích hắn, sau đó, tôi mơ hồ không rõ mà kêu tên hắn.

Cuối cùng, hắn run lên hai cái, kết thúc một hồi ấm áp cuối cùng thuộc về tôi.

Lúc chìm vào giấc ngủ, môi hắn dán lên trán tôi, tôi nhận thức được mùi đàn ông đặc biệt trong lồng ngực hắn, trong lòng ngày càng khó chịu, nhưng không muốn rời khỏi một chút nào.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, trán tôi vẫn đang đổ mồ hôi lạnh, hắn muốn nhìn sắc mặt của tôi, nhưng lại bị tôi gắt gao ôm lấy không buông.

“Tại Tuấn, khó chịu phải lập tức nói cho anh biết, được không?”

“… Ừm.” Giống như hư thoát mà đổ một lượng mồ hôi lớn, dưỡng khí trong căn phòng này đã bay đi đâu rồi…

“Nói anh yêu tôi…” Tôi lại đi tìm thanh âm của hắn.

“Anh yêu em, Tại Tuấn.”

Nhất định phải thêm cái tên kia sao…

“Tại Tuấn… Kim Tại Tuấn… Em nghe được không? Anh yêu em.”

Tôi gần như đau khóc thành tiếng, thân thể bởi vậy mà run rẩy, bàn tay lạnh lẽo gắt gao nắm chặt lấy chiếc áo trước ngực.

Hắn biểu lộ thâm tình của mình, khiến tôi tuyệt vọng…

“Tôi biết chúng ta không có khả năng, thế nhưng tôi yêu anh, Duẫn Hạo tôi yêu anh…”

“Nói bậy bạ gì vậy? Anh chỉ muốn em, có nghe thấy không… Không được xảy ra chuyện, Tại Tuấn… Đừng tiếp tục xả ra chuyện nữa… Đáp ứng anh.”

Hắn lại thu chặt cánh tay một lần nữa.

Tôi gian nan mà vuốt ve gương mặt hắn trong bóng tối, trước khi ngất đi, tôi dùng sức lực cuối cùng mà nói cho hắn biết ——

“Tại Tuấn sẽ không xảy ra chuyện… Nó sắp, quay về… rồi ——”

Lúc anh khẽ hôn lên trán tôi

Bên tai gọi tên người kia

Nỗi đau đớn tận dụng triệt để như vậy

Trách cảm tình của kẻ thế thân này quá chân thật

Tôi có thể lấy cái gì mà chống chọi với tình yêu

Kết thúc trong hôn mê vào không giờ đêm nay

Cuối cùng bị số phận kéo về

Thành phố trống rỗng không có anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.