Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 17: Phỏng vấn



“Xin chào tất cả các khán giả và bạn bè! Tôi là người chủ trì Lâm Hiểu Hiểu,” Mặt mày người chủ trì ngày hôm nay trông vô cùng tỏa sáng, chiếc đầm đỏ tôn lên vóc dáng uyển chuyển, “Nơi này là cảnh phát sóng trực tiếp của chương trình giải trí ‘Tình Yêu Tối Nay’ đứng đầu quốc gia! Chúng tôi đã may mắn mời được hai nhân vật quan trọng đầy oai phong trong giới kinh doanh đến để làm khách, xin mời hai vị! ——”

Các thiếu nữ ngồi vào chỗ, tiếng hét chói tai của những cô con gái nổi lên bốn phía, thân ảnh cao thẳng của hai vị bước vào trong màn hình, một người ngũ quan tuấn lãng, cử chỉ tự tin quyết đoán mười phần cùng với nụ cười có thể chiếm trọn cảm tình của kẻ khác, một người thanh tú hấp dẫn, đôi mắt long lanh hút hồn, phong cách đặc sắc đầy lóa mắt cùng với dáng vẻ đường hoàng.

Đột nhiên nhìn xuống phía dưới, Duẫn Hạo mặc áo khoác nước Anh, Tại Trung thì mặc áo vest vải sa tanh, nhưng bên trong là áo sơ mi đen cùng kiểu sắc —— Hiệu quả của việc bỏ đi hai nút ở cổ áo để tạo vẻ biếng nhác cũng hoàn toàn nhất trí.

Bọn họ ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng dành cho hai người đã được sắp xếp hoàn hảo, một người ngồi bắt chéo chân như vương tử quý phái, người còn lại thì hào phóng dựa hẳn người ra sau ghế như vương giả quý tộc.

Tiếng thét chói tai của mọi người vang lên lần thứ hai, người chủ trì ngồi phía đối diện, bắt đầu đặt câu hỏi với hai anh đẹp trai ——

“Trước hết tôi muốn hỏi một câu, hai vị cùng nhau tới đây đúng không?”

Kim Tại Trung gật đầu, Trịnh Duẫn Hạo vẫn giữ nụ cười chân thật đáng tin.

Người chủ trì bị điện giật đầy hung ác ——

“Khụ… Câu hỏi tiếp theo —— Mọi người đều đã biết, Trịnh tiên sinh thừa kế tập đoàn Thiên Tác từng mất tích gần hai tháng, đối với việc này ngài vẫn chưa có ý làm sáng tỏ, vậy bây giờ có thể giải thích cho mọi người không?”

Trịnh Duẫn Hạo: “Bận một chút việc tư (mỉm cười), mọi thứ vẫn rất thuận lợi.”

“Có thể tiết lộ là việc tư gì không??”

Kim Tại Trung đột nhiên mở miệng: “Bận việc lừa một tên lừa đảo vào trong tay, sao Trịnh tổng không thử đi phát triển ngành kinh doanh giải trí một lần đi?” (nhìn về phía Duẫn Hạo một cách đầy châm chọc)

Trịnh Duẫn Hạo: “Em cuối cùng cũng thừa nhận bị anh lừa vào trong tay rồi sao?” (công phu cắt câu lấy nghĩa rất cao…)

Tiếp tục câu hỏi kế tiếp dưới tiếng hét chói tai:

“Hai vị trước khi xuất quỹ đã quen nhau hiểu nhau… chấp nhận nhau như thế nào?”

Trịnh Duẫn Hạo xịch mông:

“Có thể trực tiếp trả lời phần thứ ba không?”

Khuôn mặt Tại Trung chuyển đen, phun ra bốn từ: “Không thể trả lời.”

“Câu thứ ba vì đang phát sóng trực tiếp, hơn nữa do hơi tế nhị nên có thể không cần trả lời rõ… Chúng ta trả lời hai câu hỏi kia trước đi!” Người chủ trì lệ tuôn rơi: Hỏng biên kịch rồi! Không biết phải nói gì nữa TT…

Kim Tại Trung: Anh ấy tới công ty của bọn tôi.

Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một chút: Hẳn là vậy.

Kim Tại Trung: Anh ấy đem tôi thành em trai tôi.

Trịnh Duẫn Hạo sờ sờ mũi: … Hẳn là vậy.

Kim Tại Trung: Tôi liền trở thành thế thân của em trai tôi rồi qua lại với anh ấy.

Trịnh Duẫn Hạo nhún vai rồi gật đầu: Hẳn là…

Kim Tại Trung:

“Cho nên cuộc gặp gỡ của chúng tôi cũng không hạnh phúc, thậm chí rất bi ai, đây là —— sự hối hận lớn nhất của tôi.” (không nhìn Duẫn Hạo, bởi vì Duẫn Hạo đang nhìn cậu…)

“Vậy cuối cùng sao hai vị lại ở bên nhau? …”

Trịnh Duẫn Hạo đặt một tay lên đùi của đối phương rồi vuốt tới vuốt lui, hồi tưởng lại mà nói:

“Tôi biết em ấy là một kẻ lừa đảo nhưng vẫn không quản được chính mình, cho nên định lừa em ấy vào trong tay một cách triệt để, bằng cách dùng một chút khổ nhục kế.”

Kim Tại Trung đảo mắt qua, âm trầm nói: “Một chút?”

Trịnh Duẫn Hạo nắm lấy tay cậu, chuyển đề tài mà nói lời hay:

“Em có biết anh thương tâm đến mức nào khi em nói với Xương Mân rằng đã không còn quan tâm đến anh nữa không?”

Tâm tình phức tạp của Kim Tại Trung đều viết hết lên mặt, bộ dạng muốn đè nén khiến hàng loạt nữ khán giả say mê…

“Xem ra hai người đều yêu nhau rất sâu đậm nhỉ! Nhưng bây giờ đã mưa thuận gió hòa, mọi người đều biết hai vị đã củng cố địa vị cùng danh vọng trên lĩnh vực của mình, lúc mới xuất quỹ lại nhận được nhiều sự yêu thích của đông đảo dân chúng, bây giờ tôi muốn biết dưới hiện trạng hạnh phúc ngập tràn này, hai vị có gì tiếc nuối không?”

Kim Tại Trung nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối mình, suy nghĩ một hồi rồi đáp:

“Tôi rất tiếc nuối vì mình không phải người mà anh ấy nhìn thấy đầu tiên. (quay đầu hỏi Duẫn Hạo) Tại Tuấn nói là anh chủ động bắt chuyện với nó.”

Trịnh Duẫn Hạo vỗ trán nhớ lại:

“Lúc đó anh đi tham dự một buổi triển lãm, thấy một người thanh niên cầm ly café bước ra khỏi cửa, lúc đó liền cảm thấy tầm mắt của mình không cách nào rời khỏi người cậu ta được… (lấy lại tinh thần, cảnh giác nhìn về phía Tại Trung) Sau này anh phát hiện cậu ta cầm một ly café mới, lại xuất hiện trong buổi triển lãm, liền bước tới trò chuyện.”

Vẻ mặt vốn tự nhiên của Kim Tại Trung đột nhiên ngừng lại, khó tin mà truy hỏi:

“Cậu ta bước ra từ buổi triển lãm?”

“Đúng,” Duẫn Hạo u buồn bổ sung —— “Sau này cậu ta kỳ thực vẫn xuất hiện ở buổi triển lãm.”

“Thứ cậu ta uống lần đầu tiên latte, lần thứ hai là mocha?” Kim Tại Trung nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình.

Trịnh Duẫn Hạo nhếch mí mắt nhìn cậu, đột nhiên giống như đã hiểu ra điều gì mà nói:

“Trước đây em cũng thường xuyên làm thế thân cho nó sao?? …”

“Cho nên, cái kẻ anh thấy bước ra từ buổi triển lãm đã khiến anh không cách nào rời tầm mắt là em, sau này người anh đến bắt chuyện lại là Tại Tuấn! —— Nói cách khác ——”

“Tại Trung, đột nhiên anh cảm thấy chúng ta quanh quẩn trong một cái vòng tròn rất rất lớn…”

Tất cả cũng không cần phải nói thêm nữa.

——【 Hoàn 】——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.