Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 42: Câu đố



Tóc đỏ mắt xanh, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, trên người thanh niên lộ ra một luồng khí tức ôn nhu. Lâm Sắt chết trân nhìn chòng chọc cậu thanh niên trong ảnh. Trong khoảnh khắc ấy, hắn phảng phất như xuyên về ba năm trước, vượt qua thời gian, vượt qua sinh tử, nhin người kia đứng trước mặt mình. Lâm Sắt khẩn thiết nắm chặt bức ảnh kia, hai tay không khỏi run rẩy. Một lát sau, hắn lại đột nhiên cười to, dáng vẻ điên cuồng ma mị khiến cho người ta sợ hãi.

Cùng tên, cùng tướng mạo, trên đời này không có chuyện trùng hợp đến như vậy. Lâm Sắt theo bản năng mong chờ một lễ kết hôn tuyệt vời.

Hóa ra là em...

Quả nhiên là em...

Chỉ cần em còn sống là tốt rồi.

Ánh mắt Lâm Sắt trở nên ôn nhu. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt quen thuộc trong ảnh, dường như đã bị hãm sâu vào rồi.

Trong phòng ăn, cơ thể Y Lai căng cứng, tay lại theo bản năng run lên, khiến ly nước chanh trên tay ngả nghiêng, nước văng cả vào quần. Quần tây nhất thời lại có thêm một vệt nước.

"Ách, đại ca, cậu làm như sắp có tai vạ đến nơi ấy!" Tên mập một bên nhai thịt, một bên nhướng mi trừng mắt nói.

Ai Nhĩ Duy Tư cầm một cái khăn tay, đang giúp Y Lai ra sức chà chà. Tay Y Lai đặt trên đầu xù nhỏ của Ai Nhĩ Duy Tư, khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm thúy: "Không hẳn là chuyện không tốt."

Tay tên mập run lên: "Cậu đừng có cười kiểu khủng bố đó mà."

Ai Nhĩ Duy Tư tò mò ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy ba ba đẹp trai của nhóc cười rất ôn nhu, không có chút khủng bố nào như lời mập thúc nói cả. Đối với tốc độ trở mặt của Y Lai, Ai Nhĩ Duy Tư cũng đã quen. Hiện tại Y Lai mang một gương mặt bình thản không có gì lạ, thế nhưng Ai Nhĩ Duy Tư vẫn cứ thấy y thật soái a.

Tay Y Lai từ trên đầu Ai Nhĩ Duy Tư trượt xuống cổ nhóc, nhẹ nhàng vuốt ve. Ai Nhĩ Duy Tư sợ nhột, cười đến mắt cũng híp lại, sau đó lại đem đầu nhỏ chôn trên đùi Y Lai, khanh khách cười.

Một đám người đột nhiên từ cửa bước vào, đem bàn ăn của Y Lai vây ở giữa.

Tên mập tái mặt. Ai Nhĩ Duy Tư ngẩng đầu nhỏ tò mò nhìn mấy người này. Y Lai sắc mặt bất biến, bưng bát uy Ai Nhĩ Duy Tư ăn cơm.

Người cầm đầu trong đám người kia trực tiếp nhìn về phía Y Lai: "Tiên sinh, sếp của chúng tôi muốn gặp ngài."

Động tác Y Lai cũng không dừng lại, thậm chí không ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Người phía sau hắn ẩn ẩn có chút mất kiên nhẫn, tên cầm đầu đúng là kiên trì mười phần.

Chờ Ai Nhĩ Duy Tư ăn xong một bát cơm to, Y Lai mới nói: "Ai Nhĩ Duy Tư, cùng mập thúc trở về đi con."

Lam quang trong mắt Ai Nhĩ Duy Tư thoáng hiện chút bất an.

"Hai vị cũng cùng đi một chuyến đi." Tên cầm đầu nói.

"Mập, mang theo Ai Nhĩ Duy Tư quay về." Y Lai ngữ khí kiên định nói.

Tên mập vội vã từ trên ghế bò xuống, đem Ai Nhĩ Duy Tư ôm lên, liền đi ra ngoài.

Những người kia muốn ngăn, tên cầm đầu lại cản bọn họ.

Nhìn thấy tên mập đã mang Ai Nhĩ Duy Tư đi xa, Y Lai mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những người kia: "Đi thôi."

Y Lai hoàn toàn ko giống như người bị bức đi, mà như "Boss" vậy. Người kia rất nhanh đã phản ứng lại, hướng về Y Lai làm ra tư thế mời, mới miễn cưỡng tìm được một chút mặt mũi.

Y Lai nhanh chân bước ra ngoài, một chiếc phi hành khí đã sớm chờ sẵn. mọi người nhanh chân lên phi hành khí, còn một tên ngốc chậm chân, chỉ có thể nhào vào khoảng không.

Xét một vài phương diện mà nói, La Đức cũng là một người rất có tình thú. Phong cách trang trí phòng của hắn cùng bản thân hắn đều như nhau, muôn màu muôn vẻ. Nhà hắn có mười phòng, bên trong bày đủ loại dụng cụ "trợ hứng"*. Mỗi căn phòng đều khác nhau, đồng thời cũng chưa dùng qua lần nào. Hắn giao du với rất nhiều mỹ nhân, thế nhưng có thể khiến cho hắn dùng đến những thứ này thì lại chưa một ai làm được. Đây là lần đầu hắn vào gian phòng nhỏ này, đồng thời dự định đem toàn bộ mấy thứ này dùng hết.

(Dụng cụ trợ hứng*: Sextoys đó mấy má:>)

Nhìn căn phòng nơi minh sẽ âu yếm bảo bối, nghĩ tới những thứ này sẽ được dùng trên người ai, khóe miệng La Đức lộ ra một nụ cười hài lòng.

Thời điểm Y Lai vào phòng, La Đức hai chân tréo nguẩy đang ngồi trên ghế sa-lông. Tay phải hắn cầm một cái roi da, tay trái cầm một cái lọ, đang thưởng thức đến cao hứng. La Đức mặc áo bành tô, trên người lại lộ ra vẻ lưu manh, chân chính là mặt người dạ thú.

"Chúng ta lại gặp nhau. Đây chính là duyên phận a." La Đức chống cằm, đôi mắt dính lên trên người Y Lai, dại trai vô cùng. Hắn không nghĩ tới, Ma Đốn cư nhiên lại ẩn thân ngay bên cạnh mình, hơn nữa lại ngụy trang thành một người không chút đặc sắc, ai gặp cũng không gây ấn tượng trong lòng nổi.

Ma Đốn giảo hoạt lại biến thành Y Lai vụng về. Nhận ra điều này khiến La Đức cảm thấy vô cùng thú vị.

"Thảm thật!" Y Lai nói.

La Đức càng thêm hưng phấn: "Bảo bối, mau lại đây."

Y Lai đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mắt La Đức híp lại: "Bảo bối, từ ngày em từ trên du thuyền nhảy xuống, tôi thời thời khắc khắc đều nhớ em. Không nhìn thấy tôi vì em mà chuẩn bị lễ vật sao? Mấy thứ này sẽ khiến em sướng chết a."

Y Lai vẫn thờ ơ không động lòng.

Ánh mắt Y Lai rõ ràng là cứng ngắc vô vị, thậm chí còn có chút lạnh lẽo. Thế nhưng ánh mắt kia lại khiến La Đức thập phần hưng phấn. Một luồng nhiệt khí vọt lên trong người. Chỉ là bị nhìn thôi, cư nhiên lại có cảm giác này.

La Đức đem vật trong tay ném qua một bên, khiếp sợ đứng dậy, đi về phía Y Lai. Một bên tự cởi cà vạt chính mình. Hắn đưa tay ra, liền đem Y Lai ôm vào trong ngực. La Đức biết Ma Đốn vốn thủ đoạn, cho nên đã cải tạo lại căn nhà này. Đảm bảo Ma Đốn không cách nào vượt qua được mấy tầng rào chắn.

Y Lai cũng không chạy, thân thể vẫn đứng nghiêm.

"Anh sẽ hối hận."

La Đức vẫn không để ý đến y. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy lông mi Y Lai thật dài. Đây là một gương mặt phổ thông, bình thường đến không thể bình thường hơn. Thế nhưng đối với khuôn mặt này, La Đức không khỏi nghĩ đến thanh niên trong ảnh kia. Nam nhân tóc đỏ mắt xanh, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, môi đỏ tươi, xinh đẹp như thiên thần hạ phàm nơi trần thế. Thân thể La Đức đột nhiên cứng ngắc, vì hắn cảm giác được trái tim mình kịch liệt nảy lên. Hắn biết thứ đạo tặc Ma Đốn đã đánh cắp thì tuyệt đối không trả, cho dù là chân tâm. Thế nhưng, dù biết trước mắt là vực sâu vạn trượng, hắn lại vì việc nghĩa chẳng từ nan cứ bước đến.

La Đức miễn cưỡng ổn định tinh thần. Rất nhanh, tâm tình của hắn lại tốt lên. Nếu không có được tâm của Ma Đốn, vậy hắn ít nhất cũng phải có được thân thể kia.

La Đức đem y đẩy ngã lên giường. Y Lai nằm ở nơi đó, trong tay cũng có một cái roi da. Cái roi kia chính là cái mà lúc trước La Đức cầm.

Y Lai nhìn chằm chằm La Đức, trên mặt lộ xuất một nụ cười. Nụ cười kia khiến cho khuôn mặt vốn phổ biến lại trở nên yêu diễm lạ kỳ: "Hay là chúng ta cùng chơi một trò thú vị đi?"

Đầu La Đức "Oanh" một tiếng, liền cứ mơ mơ hồ hồ mà đáp ứng.

Bất luận là thân phận, địa vị hay quyền thế, Lâm Sắt đều cao hơn La Đức trăm bậc. Thế nhưng Phong Thần tinh là địa bàn của La Đức. Cho nên bọn họ là cùng lúc nhận được bức ảnh kia, đồng thời có cùng suy đoán. Nhưng mà cuối cùng vẫn là La Đức mang Y Lai đi trước. Thời điểm Lâm Sắt chạy đến phòng ăn, bên trong đã kinh hoàn toàn không còn bóng dáng quen thuộc kia.

Lâm Sắt bức thiết muốn gặp người kia, muốn xác nhận cái hy vọng mong manh kia, cho nên đã bắt đầu tìm kiếm điên cuồng. Trong mắt người ngoài hắn lúc nào cũng là người nắm quyền gia tộc trầm ổn uy nghiêm, thật ra lúc này hắn chẳng khác gì kẻ điên.

Hắn đem toàn bộ phòng ăn điều tra qua một lần, rốt cuộc cũng tìm được manh mối. Tiếp đó theo dấu người đã mang Y Lai đi, rất nhanh liền biết Y Lai đang ở đâu.

Hắn như điên cuồng xông tới trước nhà La Đức. Hệ thống an ninh phức tạp đem Lâm Sắt ngăn ở bên ngoài. Mắt hắn đỏ lên, đầu nhanh chóng suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất có thể giải mã, cuối cùng trực tiếp đẩy cửa vào, tiến vào phòng La Đức.

Thế nhưng thời điểm khi thấy tình cảnh trong phòng, đầu óc Lâm Sắt "Ầm" một tiếng nổ tung. Một trận khí huyết đâng lên, hết thảy lý trí đều biến mất, chỉ có đôi mắt đỏ tươi như pha tạp huyết tinh nhìn chằm chằm hai người trên giường.

Tình cảnh trên giường là như vầy, những thứ lẽ ra nên dùng trên người Y Lai lại toàn bộ dùng trên người La Đức. La Đức trần truồng nửa người trên, hai tay bị trói lại, trên người đầy vết xanh xanh tím tím, thế nhưng trên mặt hắn không có chút thống khổ, trái lại còn có loại thần thái si mê. Y Lai quần áo chỉnh tề, một tay cầm roi da, một tay khoát lên người La Đức, giữa hai người có loại thân mật khó tả.

Chỉ cần có chút hiểu biết liền biết đã xảy ra chuyện gì. Lâm Sắt đứng nghiêm, thân thể cứng ngắc, hai tay nắm thành quyền. Tiếng chốt cửa vang vọng, ở nơi yên tĩnh này lại vang lên thật chói tai.

Trong mắt Lâm Sắt chỉ có sát ý.

La Đức hoàn hồn. Hắn có cảm giác sau một khắc, Lâm Sắt sẽ xông đến giết hai người bọn họ. Đương nhiên La Đức cũng không biết nguyên nhân tại sao Lâm Sắt muốn giết bọn hắn. Hắn đã sớm công khai việc mình muốn Ma Đốn. Tuy rằng lần này hắn không có báo cho Lâm Sắt, thế nhưng vậy cũng không đủ để trở thành lý do Lâm Sắt muốn giết hắn. Hay là Lâm Sắt nghĩ mình làm vậy là ném đi thể hiện gia tộc Wilson? Nghĩ đến dáng dấp hiện tại của chính mình, La Đức mặt dày cũng nhịn không nổi đỏ mặt. Có điều tính ra đây cũng là chuyện riêng của mình, Lâm Sắt căn bản quản không được.

Đương nhiên, đem tất cả suy đoán quăng đằng sau gáy, hiện tại quan trọng nhất chính là đối mặt với Lâm Sắt đang cuồng nộ kia. La Đức nhìn Y Lai một chút, Y Lai vẫn là dáng vẻ mặt không biểu cảm. Nhưng mà La Đức tay nhanh hơn não đã làm ra quyết định, thân thể bay đến, đem Y Lai bảo vệ ở sau lưng.

Nhưng mà hành động của hắn càng khiến Lâm Sắt tức giận. Lâm Sắt thở hổn hển đi tới trước mặt bọn họ, thân thể La Đức vô cùng cường tráng lại bị một tay hắn ném bay ra ngoài.

La Đức ngã trên mặt đất, hoa mắt choáng đầu, thân thể đau nhức, suy nghĩ đầu tiên của hắn lại là: "Xong đời Ma Đốn rồi!" Hắn nhịn đau đứng dậy, thời điểm muốn chạy đến cứu Ma Đốn, lại nhìn thấy một màn làm hắn trợn trắng mắt.

Lâm Sắt không có giết Y Lai, cũng không có đánh y, mà là quỳ gối trước mặt y.

Mà người kia, vẫn duy trì tư thế cũ ngồi ở trên giường, mặt không chút cảm xúc, thờ ơ không động lòng, tựa hồ người thừa kế gia tộc lớn nhất Đế Quốc quỳ trước mặt y cũng không tính là chuyện gì quan trọng.

Trong nháy mắt đó, La Đức ý thức được giữa hai người bọn họ tựa hồ đã phát sinh chuyện gì đó mà hắn không biết, liên quan đến tình cảm, liên quan đến sinh mệnh, thậm chí là so với hắn tưởng tượng còn muốn mịt mù hơn... Gút mắc thật lớn a.

Một khắc đó, La Đức đột nhiên nghĩ, này còn không bằng Lâm Sắt trực tiếp giết chết người kia.

-----------------------------

Hiên Dư: Mình đã tham khảo ý kiến của khá nhiều bạn, và bản thân mình cũng thấy cách gọi Y Lai - Lâm Sắt là y và hắn hay hơn. Nên từ chương này trở đi, mình sẽ đổi lại cách gọi cũ nhé:"> Còn xưng hô giữa Y Lai và Lâm Sắt mình vẫn giữ là "Tôi - em", "Tôi - anh". Các chương đã đăng trước mình sẽ tranh thủ sửa lại từng cái. Rất xin lỗi về sự bất tiện không đáng có này. Mình hứa sẽ không tái phạm và sẽ sửa lỗi đầy đủ 0.0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.