Âm thanh này cứ vang vọng mãi trong đầu y. Cuối cùng lại biến thành một loại nguyền rủa. Y Lai đột nhiên cảm thấy có chút mê muội. Cảnh tượng quanh y dần biến hóa, Lâm Sắt biến mất, mặt đất biến mất, vách tường cứng rắn cũng biến mất. Trước mặt Y Lai xuất hiện cảnh biển rộng lớn vô cùng xinh đẹp, còn có một người phụ nữ. Nữ nhân mặc quần dài màu xanh lam, tóc đỏ cùng hải tảo rũ xuống, khuôn mặt mỹ lệ kỳ ảo, như thiên thần giáng thế vậy. Trong miệng ngân nga câu ca dao cổ xưa, phảng phất rơi vào nhân gian, vô cùng ưu mỹ êm tai.
Lúc ấy Y Lai vẫn còn bé, chỉ cao đến đùi nữ nhân. Nữ nhân ngừng hát, ngồi xổm xuống, nhìn vào tiểu Y Lai.
"Y Lý." Giọng nữ nhân mềm mại gọi nhũ danh Y Lai, "Nước mắt và yết hầu là vật quý giá nhất của Giao Tộc, cũng là tín ngưỡng của Giao Tộc. Vì thế, không được vứt bỏ hai thứ này."
"Cô ơi, nếu như nhất định phải vứt bỏ thì sao?" Tiểu Y Lai tò mò hỏi.
Trên mặt nữ nhân lộ vẻ trầm tư. Nàng suy nghĩ rất lâu, tiếp đó lắc đầu: "Cô cũng không biết. Giao Tộc có sức mạnh của Giao Tộc. Ánh mắt chúng ta có linh khí, nước mắt lại là ngọn nguồn của linh khí, không còn nước mắt... Có lẽ sẽ chết." Ánh mắt nữ nhân chăm chú mà kiên định: "Y Lý, cháu phải nghe cô, có chết cũng không được khóc."
Giọng của nữ nhân như xa như gần, càng lúc càng hiện rõ trong đầu Y Lai.
Tiếp đó, nước biển biến mất, bóng người nữ nhân cũng dần mơ hồ, trước mặt lại hiện ra thân ảnh cao lớn của Lâm Sắt. Thời điểm Lâm Sắt nói ra câu đó, Y Lai mới biết y là thật sự yêu Lâm Sắt, hơn nữa là rất rất yêu. Nếu không, tại sao lòng y lại đau như vậy? Vào lúc này, hết thảy ước ao đều bị đánh nát, Y Lai cảm giác trong lòng như đã chết đi...
Y Lai đột nhiên có chút mất hứng với cuộc sống hiện tại, y quấn lấy Lâm Sắt như vậy, hắn cũng có thèm để ý đâu... Nhưng cho dù trong lòng chưa có tâm trạng để tính toán, y cũng không muốn chịu thua. Khóe miệng Y Lai hơi cong lên, khóe mắt lộ ra ý cười, ma mị đến cực điểm. Y nắm nắm một vệt tóc, có chút hững hờ nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?"
Không ngoài dự đoán của Lâm Sắt, Y Lai là người ích kỷ như thế, làm sao chịu dễ dàng mang vật của mình cho người khác. Hắn đã sớm đoán được đáp án này: "Nếu như cậu đem nước mắt đưa cho tôi, tôi sẽ đáp ứng cậu một điều kiện."
"Một điều kiện?" Y Lai đột nhiên hứng thú: "Bất luận là điều kiện gì sao?"
Lâm Sắt chần chờ một chút, tiếp đó gật gật đầu.
"Nếu tôi chết thì sao? Chết rồi thì điều kiện gì cũng thành vô dụng." Nước mắt kết thành trân châu, lại mang đi mạng sống của y, chết còn bị mù. Y cũng là người, dựa vào cái gì mà lấy mạng y đổi mạng người trong lòng Lâm Sắt cơ chứ? Lẽ nào y càng sống càng đê tiện? Y Lai cảm thấy trừ khi mình điên rồi mới chịu đáp ứng yêu cầu của hắn.
Trong lòng Lâm Sắt chấn động một hồi, hắn xưa nay không nghĩ tới vấn đề này, nếu như Y Lai chết đi, trong lòng hắn cũng có chút khủng hoảng. Lâm Sắt không biết tại sao mình khủng hoảng, hay là bởi vì lòng trắc ẩn? Hắn nhìn Y Lai, rất trẻ trung xinh đẹp, dùng mạng sống như vậy đem đi đổi mạng A Thụy Tư...
Nhưng mà, đã ngồi đến vị thế ngày hôm nay, hắn cũng không còn lòng trắc ẩn nữa. Lâm Sắt hít sâu một hơi, thời điểm ánh mắt rơi trên người A Thụy Tư, Lâm Sắt liền thay đổi ý định. Mạng người đều phân chia quý hay tiện, thân thể Y Lai khỏe mạnh để làm cái gì đây? Câu dẫn Hoàng Đế, lãng phí, đem toàn bộ đế quốc làm thành bẩn thỉu xấu xa, vô số người muốn lấy mạng y, chờ y bị Hoàng Đế thất sủng, cũng không biết kết cục thế nào. Mà A Thụy Tư lại là thanh niên ôn hòa, có người nhà, có bằng hữu, được nhiều người chờ mong như vậy, có thể thiết kế ra cơ giáp hùng mạnh nhất lịch sử Đế Quốc, là một thành tựu thần thánh. (:>>)
Nếu như vậy, không bằng đổi mạng cũng có ý nghĩa. Trong lòng Lâm Sắt đã quyết định...
Y Lai tựa hồ nảy sinh ý nghĩ: "Lẽ nào anh cũng đem tôi đặt trong quan tài, một tuần đến "ngủ" một lần?" Y Lai như bị chính mình chọc vui, nhẹ giọng nở nụ cười.
Đây mới chính là Y Lai, ác độc, chỉ biết dâm loạn, hắn vừa rồi lại không muốn mất, nghĩ đến mà tự thấy mình điên.
Mặt Lâm Sắt không chút dễ chịu, còn pha chút căm ghét, ánh mắt ấy không khỏi khiến Y Lai rùng mình một cái.
"Lâm Sắt, nước mắt có linh hồn. Nếu như anh ép buộc tôi, cuối cùng hậu quả cũng chỉ là cá chết lưới rách." Y Lai nhắc nhở, "Tôi không sống nổi, A Thụy Tư cũng đừng nghĩ có thể sống."
Lâm Sắt hít sâu một hơi, sát ý trong mắt rút đi, lộ ra một nụ cười động viên: "Y Lai, việc này không nhất định sẽ chết. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
Y Lai lười biếng đứng dậy, tiếp đó lắc lắc cái eo, chậm rãi đi ra ngoài: "Để tôi suy nghĩ thật kỹ..."
Lâu đài Tạp Lạp.
Y Lai sau khi trở lại liền lập tức đi tới bên hồ. Nơi đó đã có một người ngồi sẵn, Nặc Mạn Đại Đế ngồi quay lưng về phía y, nửa người trần truồng, lộ xuất thân thể cường tráng. Y Lai đi tới, thô lỗ kéo quần áo của chính mình, một giây sau liền trầm mình xuống hồ, bọt nước qua đi, người liền biến mất. Nặc Mạn Đại Đế sau cũng nhảy vào trong hồ.
Thời điểm Nặc Mạn Đại Đế đến gian phòng nơi đáy hồ, Y Lai cũng không có ở nơi đó. Hắn liền ngồi đó chờ, sau mười phút, Nặc Mạn Đại Đế ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thân thể trắng như tuyết từ xa trôi dạt tới, dường như không có chút nào giận dữ, khiến người ta cũng không thấy khó chịu. Nặc Mạn Đại Đế đưa tay ra, Y Lai liền nằm trong lòng hắn. Nặc Mạn Đại Đế xem như đang ôm trẻ con trong ngực, sau đó dùng khăn lau khô nước trên người Y Lai. Mặt Y Lai dính sát vào ngực Đại Đế, lam quang trong mắt đều đã mờ mịt, một lát sau mới dần dần khôi phục thần thái.
Y Lai điều chỉnh thân thể, thay đổi tư thế để có thêm chút thư thái. Y ngồi trên đùi Nặc Mạn Đại Đế, hai tay ôm cổ hắn, đầu liền vừa vặn đặt trên bả vai hắn.
"Lâm Sắt nói muốn dùng nước mắt của tôi đổi mạng A Thụy Tư." Thanh âm Y Lai rất bình tĩnh, như là chuyện này chẳng liên quan gì đến y, đổi cũng không phải đổi mạng y.
Nặc Mạn Đại Đế không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe.
"Cứu A Thụy Tư, hai người bọn họ lại ở cùng nhau, hạnh phúc bầu bạn. Mà tôi lại bị vứt ở một bên, lại chết không ra chết sống không ra sống. Chuyện ngu xuẩn như vậy, tôi không làm." Y Lai khinh thường nói. Đến lúc này, tâm tình Y Lai có chút khó chịu, y phẫn nộ, để hả giận, y ở trên cổ Nặc Mạn Đại Đế cắn một cái, chờ nghe thấy mùi máu tanh mới chịu buông hắn ra.
Nặc Mạn Đại Đế đúng là đối với Y Lai nhường nhịn mà sủng nịch. Người có thể ngồi ở vị trí hoàng đế này, tuyệt không phải hạng người thiện lương. Đặc biệt là Nặc Mạn Đại Đế, địa vị hôm nay là nhờ vào thủ đoạn cùng ác tâm mà đổi lấy. Hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, uy nghiêm cao quý, không ai dám đi cắn Hoàng Đế, cho dù người đó có là hậu phi trên giường cũng không dám. Chỉ có Y Lai dám, lần này đúng là phạm trọng tội.
Nặc Mạn Đại Đế thay y lau vết máu nơi khóe môi, trong mắt lóe ra vẻ không đành lòng, đây cũng không phải trạng thái hắn nên có. Nặc Mạn Đại Đế nhận ra được chính mình thất thố. Hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ôn nhu nói: "Y Lai, nếu như ta bảo ngươi đem nước mắt ngưng kết thành trân châu đưa cho A Thụy Tư thì sao?"
Y Lai trên mặt lộ xuất vẻ kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Nặc Mạn Đại Đế, Nặc Mạn Đại Đế trên mặt không hề có chút cảm xúc. Gương mặt vô cảm của Nặc Mạn Đại Đế thực có chút khủng bố, ánh mắt quá mức ác liệt, góc cạnh cũng thực sắc bén.
"Y Lai, ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta liền trả tự do cho ngươi. Đây là một lần cuối cùng." Nặc Mạn Đại Đế cam kết. Y Lai nhếch miệng cười, màu lam trong mắt cũng tràn lên thủy quang: "Bệ hạ, ngài nói cái gì đó? Mạng của tôi vốn thuộc về Hoàng Tộc, thuộc về bệ hạ ngài."
Y Lai tuy rằng đang cười, nhưng trong mắt không hề mang ý cười, ánh sáng trong mắt hoàn toàn tắt lịm, hóa thành khoảng không vô định. Nặc Mạn Đại Đế thấy rõ biến hóa này, tâm hắn như bị đốt một hồi, một trận đau lòng. Hắn rất muốn đem Y Lai ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, kỳ thực mệnh y so với ai cũng đều không quan trọng, so với A Thụy Tư càng không quan trọng. Thế nhưng khi hắn hạ xuống lệnh này, hết thảy đều không còn chút ý nghĩa nào.