Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 7: Rời xa...



A Thụy Tư tim có đập, hô hấp có, thân nhiệt cũng có, không còn là thi thể lạnh như băng nằm trong quan tài nữa, những biến hóa này làm Lâm Sắt mừng rỡ như điên. Quãng thời gian sau đó, Lâm Sắt hầu như ngày nào cũng canh giữ bên người A Thụy Tư, không nghỉ không ngơi, chờ cậu tỉnh lại. Nhưng mà, nửa tháng trôi qua, A Thụy Tư cũng không có tỉnh. Lâm Sắt có chút thất vọng, thế nhưng so với ban đầu không có tí hy vọng vẫn tốt hơn. Hắn có thời gian dài đằng đẵng để chờ đợi.

Y Lai đến tìm Lâm Sắt, Lâm Sắt cũng không có cảm giác kinh ngạc. Đến vào lúc này, Lâm Sắt mới hậu tri hậu giác* phát hiện, Y Lai yêu hắn. Hắn nghĩ đến ánh mắt Y Lai nhìn hắn, những việc làm kia của y, y thậm chí còn đồng ý đem trân châu ngọc của mình cấp cho hắn. Y Lai yêu hắn, hơn nữa là yêu đến trầm mê. Nhưng mà, vì sao yêu hắn lại cùng nam nhân khác lên giường? Hay là tính y vốn "thương người"? Hắn nghĩ đến thật có chút buồn cười. Bị người như Y Lai yêu mến cũng không mang lại được chuyện tốt đẹp gì, giống như Nặc Mạn Đại Đế hiện tại lại phải gánh danh xưng "hôn quân".

(Hậu tri hậu giác*: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra... Ý là ngu á:>>)

"Đã qua nửa tháng, anh cũng chẳng thèm nhớ tới tôi." Trong máy truyền tin, Y Lai cười một cách quái gở, "Lâm Sắt, anh đúng là biết cách qua cầu rút ván."

Tâm tư Lâm Sắt đều đặt ở trên người A Thụy Tư, căn bản không có thời gian nhớ tới Y Lai.

Y Lai nói xong câu kia, liền không nói gì thêm. Lâm Sắt vốn cũng không nói nhiều, đặc biệt đối với Y Lai, tựa hồ chỉ có ở trên giường bọn họ mới giao lưu nhiều hơn một chút. Hai người trò chuyện, phần lớn là Y Lai nói. Y Lai trầm mặc, cuộc đối thoại liền rơi vào trầm mặc. Lâm Sắt rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, hững hờ đáp một tiếng: "Cậu tới đi."

Thanh âm cứng ngắc, không có được chút cảm tình, tiếp đó đã kết thúc cuộc trò chuyện lần này.

Động tác Y Lai rất nhanh. Chưa đến mười phút, y đã có mặt tại lâu đài cổ Mai Lâm. Y cũng không đi vào phòng Lâm Sắt, mà ngồi trên ghế sa-lông ở phòng khách. Lâm Sắt cảm thấy rất kỳ quái, trước đây Y Lai không hề khách khí, đều sẽ trực tiếp xông vào phòng ngủ hắn, nếu như Lâm Sắt không phải người trong cuộc, hắn sẽ cho rằng Y Lai là nửa chủ nhân của phòng hắn. Y Lai đối với nhà của hắn còn quen thuộc hơn nhà của y.

Sau đó, Lâm Sắt phát hiện việc càng làm cho hắn kinh ngạc hơn. Y Lai thích quần áo rộng rãi sáng màu, mặc những y phục như vậy có cảm giác ngả ngớn yêu diễm. Thế nhưng hôm nay, y lại mặc một bộ quần áo thoải mái, tóc cắt xén, sạch sẽ chỉnh tề, mái tóc nhỏ vụn rơi trước trán, cặp mắt trong suốt lại xinh đẹp. Trang phục Y Lai như vậy tựa như một thiếu niên thanh tú, trên mặt mang theo tính trẻ con. Y Lai hơi gầy, lộ ra mặt càng thêm nhỏ, eo cũng nhỏ. Tuy y mặc quần áo thể thao, cũng không thể trực tiếp mà nhìn ra, thế nhưng Lâm Sắt cảm giác được, trước đây cần hai cánh tay mới có thể ôm chặt eo y, mà hiện tại...

Lâm Sắt phát hiện mình có chút thất thần, vội vã hoàn hồn. Bởi vì không chút biểu tình, vẻ mặt vốn ôn nhu có chút lãnh khốc.

Lâm Sắt ngồi đối diện Y Lai. Trong lòng hắn còn đang suy tư một chuyện, hắn đã chấp nhận đáp ứng Y Lai một điều kiện. Chờ A Thụy Tư tỉnh lại, hắn sẽ nói rõ tình ý của mình. Người như Y Lai khi người khác hạnh phúc, có thể hay không đưa ra một điều kiện xảo quyệt để bọn họ không thể gần nhau? Hay là đưa ra mong muốn chính mình cùng một chỗ với hắn? Nhưng mà cái sau khả năng xảy ra là khá nhỏ. Gia tộc Wilson tuy rằng giàu có, nhưng là không cách nào so sánh với hoàng đế. Tính cách coi trọng lợi ích của Y Lai, sẽ không bỏ qua hoàng đế mà lựa chọn hắn. Thế nhưng, Y Lai tựa hồ có hơi yêu thích hắn. Tâm tư Lâm Sắt trở nên buồn bực, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.

Lâm Sắt đột nhiên có chút hối hận với mối quan hệ này. Thế nhưng hắn không nên hối hận, nếu không có mối quan hệ này, hắn không thể có được trân châu ngọc, mà A Thụy Tư cũng không thể sống lại.

"Sắc mặt cậu hơi tái." Lâm Sắt mở miệng nói.

Y Lai nở nụ cười, y lúc cười rộ lên sẽ lộ ra hai cái răng nanh nhỏ. Lâm Sắt tinh thần không khỏi lơ đãng một hồi, bởi vì hắn cư nhiên lại cảm thấy y có chút đáng yêu. Lâm Sắt hoàn hồn, trong lòng cười gằn, Y Lai lại đổi biện pháp câu dẫn hắn sao? Có điều nói thật, dáng dấp Y Lai ăn mặc như vậy kỳ thực rất đẹp. Tại sao lại phải đem chính mình biến thành cái dáng vẻ kia?

"Tôi ở bệnh viện một thời gian." Y Lai làm ra nét mặt sợ hãi, "Tôi tưởng rằng thời điểm trân châu ngọc ngưng tụ đã sống không bằng chết, không nghĩ đến thời điểm trị liệu, hận chính mình thà rằng không sống còn hơn."

Lâm Sắt đến giờ vẫn còn chút hổ thẹn, thế nhưng khi Y Lai nói ra câu này, loại hổ thẹn kia đều biến mất không thấy bóng dáng. Y Lai quả nhiên sẽ không dễ dàng giao cho hắn vật quý giá như thế, y nói câu này chính là có ý nhắc nhở. Y Lai rốt cuộc muốn cái gì đây? Của cải? Quyền lực? Cùng hắn kết hôn? Ở trước mặt công chúng tuyên bố quan hệ tình nhân của bọn họ?

Lâm Sắt nhếch miệng lên cười một cách trào phúng, đợi Y Lai nói tiếp.

"Nửa tháng này, tôi nghĩ rất nhiều chuyện. Nghĩ đến lần đầu chúng ta gặp mặt." Y Lai nói, vẻ mặt tà ác biến mất, trở nên ngây thơ trong sáng vô cùng.

Bọn họ chỉ là bạn tình, lấy đâu ra hồi ức? Lần đầu gặp mặt? Lâm Sắt suy nghĩ một chút, đoạn ký ức này căn bản không có dấu vết. Y Lai diễn kịch thật tốt.

"Lần đầu gặp, anh mặc âu phục, mặt mày ôn nhu, ánh mắt lại lạnh lùng như vậy, toàn thân đều tỏa ra mùi vị cấm dục. Khi đó, tôi muốn nhất định phải cùng anh lên giường một lần." Y Lai tự mình nói, "Thế nhưng anh chưa từng để ý tới tôi, trong mắt anh chỉ có người đó, anh vẫn chỉ luôn dõi theo cậu ta. Đợi khi cậu ta chết rồi, tôi rốt cuộc cũng có cơ hội."

Lâm Sắt không thích nói A Thụy Tư cùng chữ "chết", mặt hắn đã có chút không vui.

"Kỳ thật tôi cùng Nặc Mạn Đại Đế ngoại trừ quan hệ quân thần, cũng không có phát sinh gì khác." Y Lai đột nhiên nói.

Á? Toàn bộ thủ đô đế quốc đều biết Y Lai là tình nhân của Nặc Mạn Đại Đế, dựa vào thân thể của chính mình bò đến vị trí nội bộ.

"Lâm Sắt, anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?" Y lai hỏi, trên mặt có chút chờ mong.

Đây là phương thức y lựa chọn báo đáp sao? Lùi một bước tiến hai bước, Y Lai quả thật có mấy phần tâm cơ.

Lâm Sắt mở miệng, âm thanh trầm thấp êm tai, thế nhưng hàm ý trong lời nói lại làm người ta phát lạnh: "Y Lai, ba năm nay, chúng ta duy trì loại quan hệ này, xem như là theo nhu cầu mỗi bên. Mà hiện tại, tôi cần trân châu ngọc của cậu, thân thể cậu lại ảnh hưởng không tốt. Nói tóm lại là tôi nợ cậu. Tôi sẽ đáp ứng cậu một điều kiện, thế nhưng tôi cần phải nhắc nhở cậu, trong lòng tôi chỉ duy nhất yêu một người, chính là A Thụy Tư." Nếu như Y Lai thật sự muốn cùng hắn kết hôn, hắn sẽ giữ đúng lời hứa, thế nhưng sẽ không yêu y.

Lâm Sắt dừng một chút, tiếp tục nói: "Y Lai, kỳ thực tôi càng hy vọng kết thúc mối quan hệ này, còn lại điều kiện gì ta cũng đáp ứng cậu."

Quyền lực, tiền tài, hắn đều có thể đáp ứng.

Y Lai ngồi ở đó, ánh mắt nhìn hắn có chút mơ hồ, trên mặt vì bệnh trạng mà trắng bệch, xem ra có chút yếu đuối. Y Lai trầm mặc, tựa như đang suy nghĩ cái gì. Lâm Sắt cũng không quá hy vọng Y Lai sẽ dễ dàng kết thúc mối quan hệ này, chỉ mong y có chừng mực, không cần chạm đến điểm yếu của hắn. Cho dù bọn họ miễn cưỡng ở cùng một chỗ, cũng sẽ không vui vẻ.

"Lâm Sắt, khoảng thời gian này tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi yêu anh, nhưng anh chưa từng quan tâm đến tôi. Tình cảm miễn cưỡng cũng không có gì tốt." Y Lai nói, "Vì thế, tôi quyết định buông tay. Lâm Sắt, tôi đồng ý kết thúc mối quan hệ này."

Lâm Sắt kinh ngạc nhìn Y Lai, tựa hồ muốn từ trên mặt y đoán ra ý tứ, hắn không nghĩ đến y lại dễ dàng đáp ứng như vậy. Nhưng mà, thời điểm Y Lai nói ra muốn rời đi, Lâm Sắt cực kỳ không thoải mái, hắn không nghĩ tới Y Lai sẽ chủ động rời xa hắn.

Không đúng, Y Lai trước giờ quỷ kế đa đoan*, y lại muốn dùng thủ đoạn gì?

(Quỷ kế đa đoan*: thủ đoạn khôn lường, ý nói người rất quỷ quái thâm độc.)

"Y Lai, cậu rốt cuộc muốn cái gì? Cậu nghĩ giỡn như vậy vui lắm sao?" Lâm Sắt không kiên nhẫn nói.

"Vô vị, nên tôi buông tay. Lâm Sắt, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa." Y Lai nói xong, liền hào hiệp rời đi, còn không nhìn đến Lâm Sắt một lần."

Lâm Sắt nhìn chằm chằm bóng lưng Y Lai rời đi, trong lòng như trống rỗng, khiến cho tâm tình của hắn có chút khó chịu. Có điều rất nhanh, Lâm Sắt liền phục hồi tinh thần lại. Hắn dĩ nhiên không nghĩ đến kết quả như thế, Y Lai là lạt mềm buộc chặt* sao? Những thủ đoạn này đối với nam nhân khác hiệu quả, nhưng đối với hắn thì vô hiệu.

(Lạt mềm buộc chặt*: ví thái độ mềm mỏng thì dễ đi đến thành công. Lấy mềm thắng cứng á:>>>)

Lâm Sắt cười lạnh. Hắn biết không được quá mấy ngày, Y Lai sẽ trở lại tìm hắn.

Nhưng mà Lâm Sắt không biết, khi Y Lai trở lại lâu đài của chính mình, vốn là bước chân vững vàng lại đột nhiên lảo đảo một hồi. Tiếp đó, thân thể gầy yếu kia chậm rãi ngã xuống, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi rỉ ra, mặt vốn trắng bệch giờ lại tái mét.

Trên mặt của y chậm rãi mất đi sinh khí*, phảng phất báo trước tính mạng của y đang dần tan biến...

(Sinh khí*: Sức sống, lực sống)

****-----------------------------------------****

Mị đaoooo lòng quá T^T... tiểu thụ bé nhỏ của tuiiii:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.