Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 1: 1: Quăng Hắn Xuống Biển




Ring ring ring...!Tiếng chuông điện thoại vang trong căn phòng trống.
"Tối nay có một buổi tiệc, em nhớ chuẩn bị." Phó Đoạn nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho Chu Hạc có cơ hội trả lời.

Chu Hạc ngoan ngoãn đứng dậy chọn lễ phục, như một con rối gỗ xinh đẹp chỉ biết nghe lời.
Bên kia, Phó Đoạn cùng đám người chuyên nịnh nọt hắn ngồi ở trong quán bar, trái ôm phải ấp không hề giống với người đã có gia đình.
"Phó tổng, tối nay anh sẽ dẫn chị dâu cùng đi dự tiệc?" Một âm thanh làm như lơ đãng hỏi.
"Đúng vậy." Phó Đoạn không giấu giếm mà trả lời.
Lời vừa dứt liền thu được ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác, Phó Đoạn rất hưởng thụ.
"Người ta cũng muốn đi." Một mỹ nữ nóng bỏng ôm lấy tay Phó Đoạn, bộ n9ực đ@~y đà dán sát vào tay anh.
"Cô tính thứ gì?" Có người cười nhạo.
Phó Đoạn cũng không nói chuyện giúp tình nhân.
Trong vòng mọi người đều biết Phó Đoạn có bạch nguyệt quang, là mối tình đầu thời niên thiếu cho đến tận bây giờ - Dự Lam.

Phó Đoạn đối với Dự Lam cẩn thận che chở, hắn muốn ra nước ngoài du học, Phó Đoạn dù không nỡ vẫn sắp xếp mọi chuyện chu toàn cho hắn.
Dự Lam là thánh khiết bạch nguyệt quang, vậy còn Chu Hạc?
Chu Hạc khác biệt hoàn toàn với Dự Lam, Chu Hạc xinh đẹp mỹ diễm như ngọn lửa, nhiệt tình như có thể thiêu cháy trái tim người khác.

Lại dã lại dục, quyến rũ phong tình, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đào hoa của cậu liền không thể thoát.
Họ chính là như vậy, chỉ nhìn Chu Hạc một lần liền bị thu hút.


Nhưng chưa kịp theo đuổi thì Chu Hạc liền cùng Phó Đoạn kết hôn, khi ấy cậu chỉ mới 20 tuổi.
Phó Đoạn đem tính tình của Chu Hạc biến ngoan ngoãn, trở thành một Dự Lam phiên bản khác, mỗi khi đi cạnh anh đều hoàn toàn ỷ lại anh, trong mắt chỉ có Phó Đoạn.
Mỹ diễm lửa nóng lại vì người mà trở thành tia nắng ngày đông, đoá hồng yêu mị lại vì người mà khoác lên chiếc áo choàng biến thành tường vi yếu ớt.

Nhưng trong mắt Phó Đoạn cậu không là gì cả.
Một tấm chân tình đem cho chó ăn.
Không biết có bao nhiêu người theo đuổi Chu Hạc chỉ vì một ánh mắt, Phó Đoạn thì chẳng thèm nhìn, suốt ngày ôm ấp tình nhân.
Phó Đoạn chưa từng ngủ cùng Chu Hạc, chỉ ngủ cùng tình nhân.

Tuyệt mỹ Omega như Chu Hạc lại bị ép tiêm vào thuốc ức chế tin tức tố, sống không khác gì Beta.
Thiệt muốn mở cái đầu của hắn ra xem bên trong có gì?!
Vô số người ghen ghét Phó Đoạn, cũng có vô số người chờ ngày Dự Lam về nước để Chu Hạc bị đá.
Khi đó họ sẽ nhanh tay ôm mỹ nhân về, họ không chê cậu có một đời chồng, chỉ cần cậu ly hôn với Phó Đoạn là được.

Họ sẽ cẩn thận cung phụng, muốn ánh trăng tuyệt đối sẽ không đưa ngôi sao!
Có thể nói họ háo hức chờ ngày Dự Lam trở về còn hơn là Phó Đoạn, sau ba năm cuối cùng cũng đến ngày này.

Và buổi tiệc tối nay được tổ chức mừng Dự Lam về nước.
Phó Đoạn biết họ suy nghĩ cái gì nhưng hắn không quan tâm, nói đúng hơn là hắn không sợ.


Hắn tin tưởng Chu Hạc sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, hắn là mối tình đầu của cậu, là ánh sáng của cậu!
...
Trong đêm đen, mặt biển yên tĩnh một cách đáng sợ, cơn gió cuốn theo mùi nước biển tanh nồng ngông cuồng thổi quét.
Rõ ràng là ban đêm hôm khuya khoắt lại có một chiếc du thuyền chạy khỏi bến tiến ra biển sâu.
Bọn cướp động tác thuần thục khống chế chiếc du thuyền.

Mấy tên đàn em khác buộc chặt hai con tin lại.
Chu Hạc từ từ mở mắt, cơ thể bị trúng thuốc mê vô lực rã rời không động đậy được.

Chu Hạc nhớ rằng cậu cùng Phó Đoạn đi dự một buổi tiệc, sau khi uống một ly rượu liền không còn nhớ gì cả.
Chu Hạc ánh mắt sắc bén quan sát hoàn cảnh xung quanh, hiện tại tay chân của cậu đều bị trói chặt, nơi đây thật chật hẹp và tối tăm, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được tiếng sóng biển đánh vào thuyền.

Trong phòng ngoài cậu ra còn có một người.
Người này ngũ quan thanh tú ôn nhuận, gương mặt có ba phần giống với cậu.
Sao có thể không giống, cậu vốn là thế thân của người trước mắt này.
Dự Lam cũng đang nhìn Chu Hạc.

Cậu làm lơ ánh mắt tìm tòi của hắn ta, Chu Hạc cắn lưỡi muốn lấy đau đớn để bản thân tỉnh táo lại, đôi tay bị buộc phía sau thuần thục làm các động tác cởi trói.

Rất nhanh cậu đã tự tháo dây thừng thành công, đang muốn cởi ra dây trói trên chân chì "đùng" một tiếng, Dự Lam vô ý đụng ngã một thùng hàng khiến bọn bắt cóc lập tức chạy vào.
Chu Hạc dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Dự Lam, bọn bắt cóc đã phát hiện cậu nên lập tức trói lại, còn chặt hơn so với lần đầu.

Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh của tên cầm đầu, hắn bước vào phòng, trên tay là điện thoại của cậu.

Hắn tùy tiện chụp vài bức ảnh, sau đó lại ra lệnh cho đàn em tiêm thêm thuốc mê cho Chu Hạc.
Chu Hạc dựa lưng vào tường, bên tai loáng thoáng nghe được họ nói chuyện.
"Phó tổng, ngài chọn ai?"
Bên ngoài căn phòng.
Một người thân hình cao lớn, khí thế bức người đang đứng trên du thuyền, một thân tây trang ngăn nắp lượng lệ hoàn toàn không hợp với tình cảnh hiện tại.
Phó Đoạn quăng một va li tiền đến trước mặt bọn cướp, âm thanh lạnh nhạt nói: "Tôi muốn cả hai."
Dứt lời lại quăng thêm một chiếc va li đầy tiền khác cho họ.
Tên đầu lĩnh nhìn số tiền khổng lồ trước mặt, lại nhìn một hàng vệ sĩ cao to sau lưng Phó Đoạn, thái độ ngả ngớn nói: "Không được đâu Phó tổng, chỉ được chọn một mà thôi."
Lời vừa dứt thì vệ sĩ đồng loạt chĩa súng vào đám cướp.
Tên đầu lĩnh dù bị vô số họng súng ngắm vào cũng không dao động, hắn búng tay, hai tên đàn em liền kéo Chu Hạc và Dự Lam ra khỏi phòng, trên trán mỗi người đều có một cây súng chĩa thẳng vào.
Tên đầu lĩnh nói: "Ngài mang theo nhiều người như vậy thật khiến chúng tôi hoang mang, chúng tôi cần tiền cũng cần mạng."
Lời vừa dứt tên đầu lĩnh đá một va li tiền trả lại Phó Đoạn, uy hiếp nói: "Chúng tôi cần có con tin, ngài chỉ có thể chọn một người."
Phó Đoạn siết chặt nắm tay, tên đầu lĩnh lại nói: "Ba ngày sau chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trao đổi này, nhớ đừng có mà đem vệ sĩ đi cùng!"
"Ngài mau chọn đi, tôi không có quá nhiều kiên nhẫn." Hai đàn em dí sát họng súng vào thái dương của hai người.
Cơ thể của Chu Hạc đã không còn sức lực, miễn cưỡng mới có thể đứng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Phó Đoạn hi vọng anh có thể cứu cậu.

Nhưng ánh mắt của Phó Đoạn chỉ nhìn Dự Lam, không thèm ngó ngàng đến cậu dù chỉ một giây.
Phó Đoạn bình tinh mở miệng: "Đưa Dự Lam cho tôi."

Chu Hạc nhìn anh, đôi mắt đau xót, khi bị bắt cóc, khi bị súng chĩa vào đầu cậu cũng không tuyệt vọng như lúc này.

Chu Hạc trơ mắt nhìn người được gọi là chồng của cậu chọn người khác, trơ mắt nhìn Phó Đoạn quan tâm bế Dự Lam đi sang chiếc du thuyền khác bỏ lại cậu.
Đến lúc rời đi ánh mắt của Phó Đoạn không hề có cậu.

Chu Hạc đau khổ cúi đầu, thuốc mê phát huy tác dụng, cơ thể ngã khụy trên đất chật vật không thôi.
Chiếc du thuyền của Phó Đoạn dần đi xa, đến nơi mà cậu không thể thấy, mí mắt mỗi lúc một trầm trọng, cậu sắp hôn mê.
Bên tai lại vang lên tiếng la hét của bọn bắt cóc, chúng đá mạnh vào bụng của cậu rồi mắng: "F* dám báo cảnh sát!!"
"A!"
Dưới cơn tức giận bọn chúng lại đạp vào chân của cậu, "răng rắc" tiếng xương gãy, Chu Hạc đau đớn hét lên.
"Đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tên đàn em hỏi.
Tên đầu lĩnh liếc nhìn Chu Hạc một cái, ra lệnh nói: "Giữ lại vô ích, ném xuống biển!"
"Rầm!"
Chu Hạc bị bọn bắt cóc nén xuống biển như một thứ vô dụng, sau khi ném xuống cậu thì họ lái du thuyền chạy đi.
Chu Hạc trong người vừa có thuốc tê vừa có thuốc mê, tay chân bị trói không thể nào tự bơi được, không thể cứu lấy bản thân.

Chươ????g ????ới ????hấ???? ????ại _ ????????U????????????????yệ????﹒Ⅴ???? _
Chu Hạc chìm sâu vào đại dương, nước biển thật lạnh, thật lạnh quá...!nhưng không lạnh bằng trái tim của cậu.
Phó Đoạn...
2 năm tình yêu, 3 năm bầu bạn chỉ đổi lấy sự lạnh nhạt này thôi sao?
Thật tàn nhẫn.
Chu Hạc cơ thể dần mất đi độ ấm, cậu sẽ chết sao? Không...!cậu không muốn chết....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.