Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 28: 28: Thái Quá




"Hết giận chưa?" Hứa Kỷ Trạch hỏi.
"Cũng tạm." Chu Hạc bĩu môi nói.
"Cậu còn muốn ngồi bao lâu?" Sở Tinh Châu nhìn hai người hỏi.

Chu Hạc lúc này mới nhớ ra cậu còn ngồi trên cánh tay của Hứa Kỷ Trạch, cậu cười ngượng nói: "Lực cánh tay thật khỏe."
Chu Hạc dùng ánh mắt bảo anh mau thả cậu xuống, Hứa Kỷ Trạch cũng thuận theo đặt cậu xuống.

Anh hỏi: "Cậu tính sao?"
"Cái gì?" Chu Hạc ngơ ngác hỏi.
"Cậu nói tôi là bạn trai cậu, ảnh hưởng thanh danh của tôi.

Cậu xem phải đền bù như thế nào?" Hứa Kỷ Trạch hỏi.
Chu Hạc sợ ngây người, khi nãy đầu óc của cậu nóng lên nói không lựa lời, hiện tại tiêu rồi!
"Chuyện này chỉ có bốn người biết, không ảnh hưởng thanh danh của Hứa viện trưởng." Chưa để Chu Hạc trả lời, Sở Tinh Châu đã nói.

Anh không tiếng động mà kéo Chu Hạc về phía anh.

Hứa Kỷ Trạch điềm tĩnh nói: "Dù là một người biết cũng đã ảnh hưởng tới tôi.

Tôi muốn bồi thường." Câu sau là nói cho Chu Hạc nghe.
Sở Tinh Châu lạnh nhạt nhìn Hứa Kỷ Trạch: "Nói đi, tôi sẽ bồi thường cho anh."
Hứa Kỷ Trạch nhướng mày, hừ lạnh nói: "Anh không thể làm được."
Chưa để Sở Tinh Châu nói thêm, Chu Hạc đã đứng chặn giữa hai người hỏi: "Anh nói đi, nếu trong phạm vi khả năng của tôi, tôi có thể giúp anh."
Chu Hạc cảm thấy bầu không khí này quái quái, nghẹt thở không chịu được, đúng là cùng giới đẩy nhau mà.

Huống chi cậu thấy hai người còn có nhiều điểm giống, ghét người có điểm chung với bản thân cũng là chuyện thường mà thôi, đặc biệt ở Alpha còn thể hiện rõ hơn hai giới tính khác.
Chu Hạc nhớ một lần tập vẽ, hai Alpha người mẫu chỉ vì trên áo có hình in giống nhau mà nổi cáu với đối phương.
Chu Hạc lo nghĩ đâu đâu, cũng không để ý đến Hứa Kỷ Trạch đang nở một nụ cười nham hiểm.

Sở Tinh Châu lại nhìn rõ mồn một, sắc mặt của anh càng trầm.
Sở Tinh Châu nhắc nhở nói: "Ăn cơm trước rồi nói chuyện sau."
Hứa Kỷ Trạch liếc nhìn anh một cái cũng không từ chối.

Chu Hạc nhìn Sở Tinh Châu ngồi bên trái, Hứa Kỷ Trạch ngồi bên phải, mà phòng nhỏ ở quán thì bàn ghế là cố định, cậu nên ngồi ở đâu bây giờ?
Mới đầu Chu Hạc cũng không để ý nhiều vậy, định ngồi cạnh Sở Tinh Châu thì Hứa Kỷ Trạch không vui nói: "Cậu nên ngồi cạnh cấp trên mới đúng."
Chu Hạc xoay qua định ngồi cạnh Hứa Kỷ Trạch thì Sở Tinh Châu nói: "Không có cấp dưới nào lại ngồi cạnh cấp trên."
"Vậy hai người ngồi cạnh nhau luôn đi!" Chu Hạc buộc miệng thốt ra.

Ba người, sáu mắt nhìn nhau.
Cuối cùng...!Hai Alpha ngồi cạnh nhau, Chu Hạc ngồi đối diện.
Sở Tinh Châu và Hứa Kỷ Trạch cách nhau xa nhất có thể, như đối phương là ôn dịch không bằng.
Bữa cơm chỉ có mỗi Chu Hạc ăn ngon, đến cả nhân viên phục vụ cũng thấy cái "tam giác cân" này là tu la tràng trá hình.
Kết thúc bữa cơm, Chu Hạc uống trà chờ Hứa Kỷ Trạch nói ra yêu cầu.
Hứa Kỷ Trạch uống một hớp trà rồi nói: "Để dành."
"Hả?" Chu Hạc kinh ngạc hỏi.

Hứa Kỷ Trạch nhắc lại: "Coi như cậu nợ tôi một yêu cầu là được."

Chu Hạc: "..." Vậy sao không nói sớm? Đùa cậu à?
Trước khi ra về Hứa Kỷ Trạch còn không quên nhắc nhở: "Ngày mai nhớ đi làm."
Sở Tinh Châu nhíu mày hỏi: "Đi làm gì?"
"Tôi chưa nói với anh à?" Chu Hạc hỏi, sau đó cậu kể cho anh nghe việc cậu đã hứa phải đi làm trợ lý cho Hứa Kỷ Trạch.
Sở Tinh Châu nhíu mày càng sâu, sau đó nói: "Hôm nay đến ngày giao lưu tin tức tố."
Thế là Sở Tinh Châu bẻ lái, chở Chu Hạc về nhà riêng của anh.
Nhà riêng của Sở Tinh Châu được trang trí không khác biệt thự ở biển là mấy, vẫn là phong cách tươi mát đơn giản.

Thật làm người khó lòng liên tưởng anh sẽ thích loại phong cách này.
Chu Hạc nhìn bức ảnh gia đình ở trên tường, một cặp trai thanh nữ tú mỉm cười hạnh phúc mà trong lòng họ là hai đứa bé trai sinh đôi tròn một tháng tuổi.
Sở Tinh Châu đi đến phía sau Chu Hạc nói: "Đây là tôi khi còn nhỏ."
"Thật đáng yêu.

Vậy anh là đứa bé bên trái hay bên phải?" Chu Hạc nhìn ảnh hỏi.
"Không biết."
Chu Hạc kinh ngạc nhìn anh, Sở Tinh Châu giải thích: "Khi đó chúng tôi quá giống nhau, đến cả ba mẹ cũng không phân biệt được ai là anh trai, ai là em trai."
"Sau này đứa khỏe mạnh hơn thì làm anh, tôi trở thành anh trai."
Chu Hạc cũng không tò mò nhiều vì một lúc sau cậu chẳng có hơi sức đâu mà suy nghĩ.
Hôm nay Sở Tinh Châu như ăn nhầm xuân dược, tin tức tố mãnh liệt đến mức thái quá, hương hoa hồng cố lắm mới theo kịp anh.
Chu Hạc ôm lấy gối đầu ngồi cuộn tròn trên sô pha, mà Sở Tinh Châu thì ngồi phía đối diện.


Chu Hạc cắn chặt môi, đôi mắt ngập nước đến cả ngón chân cũng nhiễm màu hồng phấn, cả người đều mẫn cảm lạ thường, bộ dáng đáng thương vô cùng nhưng cậu vẫn quyết tâm không ôm Sở Tinh Châu!
Không thể lần nào cũng chịu thua nhào lên ôm anh được, không thể ôm, không thể ôm!
Chu Hạc hơi thở gấp gáp vùi mặt vào gối đầu, cậu mẫn cảm đến mức có thể cảm nhận tin tức tố của anh như đang vuốt v3 làn da cậu.

Tin tức tố hương rượu vang đỏ ngày càng dày đặc, cậu như bị động hút lấy hương rượu, đã say mà không thể say.
"Hức." Chu Hạc rùng mình nức nở một tiếng, rốt cuộc không nhịn được muốn ôm lấy Sở Tinh Châu.

Nhưng hiện tại chân cậu đều mềm không thể động đậy, nói chi là bước xuống sô pha đi đến phía đối diện.
Chu Hạc gấp đến độ chảy nước mắt, lông mi ướt nhẹp đáng thương vô cùng nhìn anh.
Sở Tinh Châu vẫn ngồi im bất động như bức tượng đá như không nhìn thấy cậu, chỉ có tin tức tố mỗi lúc một nhiều hơn.
Hôm nay Sở Tinh Châu thật khó tính.
Chu Hạc khẽ cắn môi, chớp đôi mắt ngập nước, vươn hai tay về phía Sở Tinh Châu, âm thanh nức nở nói: "Muốn, ôm một cái."
Sở Tinh Châu lúc này mới đứng lên đi về phía đối diện ôm lấy cậu, Chu Hạc dựa vào lòng anh thỏa mãn thở ra một hơi.

Sở Tinh Châu trong mắt lóe lóe, như mưu kế đã được thực hiện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.