Thế Thân - Thi Tả

Chương 8



Tựa như đã một thế kỷ trôi qua.

Tôi ngày càng thuận buồm xuôi gió với nghiệp vụ công ty.

Văn kiện từng khiến tôi phải ngồi bên gã âu phục thức thâu đêm giờ đây chỉ một mình tôi vẫn có thể ung dung giải quyết. Bất luận là kiểu xã giao nào đối với tôi mà nói đều dễ như ăn cháo.

Ánh mắt tán thưởng của đồng nghiệp và nữ thần rốt cuộc cũng dán lên người tôi. Không phải xuyên qua tôi tìm đến gã âu phục, mà thật sự nhìn tôi.

Nhưng tôi vẫn không thỏa mãn.

Tôi nhìn tủ kính ở lề đường phản chiếu ra mình, âu phục thẳng thớm, tóc tai gọn gàng, gương mặt toát ra vẻ trưởng thành, rõ ràng chính là một gã âu phục linh hoạt khác.

Nhưng tôi luôn thấy là lạ chỗ nào đó.

Trạch nam Lục Minh đã biến mất hoàn toàn.

Trạch nam Lục Minh nhu nhược, lười biếng, không quen giao tiếp, được gã âu phục bảo vệ và ngay cả bản thân gã âu phục đi theo hầu hạ đều cùng nhau biến mất.

Tôi liều mạng cố gắng, khao khát để bản thân hoàn toàn biến thành gã âu phục, đến một ngày có thể nhìn thấy một tôi giống hệt với gã âu phục từ trong gương cũng xem như là điều an ủi với trái tim đang ngày càng khô héo của tôi.

Vì anh biến mất rồi nên tôi nhất định phải biến thành anh. Có vậy khi tôi nhìn gương mới có thể nghĩ rằng bản thân đang nhìn anh.

Nhưng tôi nhận ra mình không làm nổi.

Dù tôi cố gắng cỡ nào, dù mọi người tán thưởng bao nhiêu thì tôi vẫn không thể biến thành gã âu phục.

Rõ ràng là mũi mắt miệng ấy mà khi làm thì khó vô cùng.

Đến tận khi nữ thần hẹn đi chơi, cô nói thẳng với tôi: “Lục Minh, em thấy gần đây anh hơi lạ.”

Tôi mừng thầm vội nắm siết vai cô ấy: “Đúng, mau nói anh biết anh chưa đủ tốt chỗ nào?”

Nữ thần giật mình, nói quanh co: “Anh chỗ nào cũng tốt, rất chín chắn, rất thận trọng, rất hoàn mỹ nhưng vẫn kỳ lạ sao đó.”

Tôi không để ý lời nữ thần nói vì tôi bất ngờ nhìn thấy bên đường đối diện xuất hiện vô số bong bóng hình cá heo, còn gã âu phục thì đứng ở giữa đám bong bóng mỉm cười dịu dàng với tôi.

Ngực như có thứ gì đó vỡ tung, tôi cười tươi rảo bước về phía anh ta.

Nhưng đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

Dòng xe cộ lao như bay nuốt chửng tôi ngay lập tức, cơ thể tôi bị hất tung lên rồi nặng nề rớt xuống.

Trước khi tiếng hét của nữ thần vang lên, thứ đọng lại trong đầu tôi là câu nói mới vừa rồi của cô ấy.

“Anh chỗ nào cũng tốt, rất chín chắn, rất thận trọng, rất hoàn mỹ nhưng vẫn kỳ lạ sao đó. Bởi vì đã lâu lắm rồi anh không cười. Lúc trước trên mặt anh luôn mang theo nụ cười nhã nhặn lịch thiệp, nhưng hiện giờ cứ như thể đã biến thành một người khác, với ai anh cũng lạnh như băng làm người ta không thể lại gần.”

Phải rồi.

Mỉm cười.

Giống một liều thuốc tốt trị hết bệnh, nụ cười của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.