Thế Thân Thượng Vị - Chiếu Vô Miên

Chương 10: Xin việc



↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Lan Tâm đi qua mua hai cái bánh bao, cũng không nỡ mua sữa đậu nành. Cô đứng ở tiệm bánh bao ăn ngấu nghiến, lúc cầm lấy tiền thối từ ông chủ thì thuận miệng hỏi.

"Xin chào, cho hỏi gần đây có nơi nào đang tuyển người làm không ạ?"

Ông chủ nâng mí mắt lên, đánh giá Lan Tâm từ trên xuống dưới một phen.

"Nhóc đã thành niên chưa?"

Đầu Lan Tâm đầy dấu chấm hỏi, nhưng cô cảm nhận được tầm quan trọng của việc này, cho nên chém đinh chặt sắt trả lời, "Thành niên ạ!"

"Sao tôi thấy thế nào cũng không giống nhỉ?" Ông chủ nói thầm.

Ông chủ nghi ngờ cũng đúng, bởi vì Lan Tâm lớn lên quá gầy, nói cô là học sinh tiểu học cũng có người tin.

"Cháu... cháu lớn lên tương đối gầy gò, trong nhà không có tiền, ăn không đủ no." Hốc mắt Lan Tâm đỏ lên.

Ông chủ hiểu rõ gật đầu, chỉ về con phố đối diện.

"Phố bên kia có mấy cửa hàng ăn uống, chắc sẽ có nơi tuyển người rửa chén nhặt rau, cháu có thể qua đó hỏi thăm một chút."

"Cảm ơn, cảm ơn!" Lan Tâm cúi đầu cảm ơn ông chủ, sau đó rời đi.

"Xin chào, cho hỏi nơi này có tuyển người làm không?"

Dựa theo chỉ dẫn của ông chủ bán bánh bao, Lan Tâm đi đến mấy quán ăn, dò hỏi xem có nơi nào tuyển người làm hay không.

Cô được người ta hầu hạ mấy năm, nói thật, mấy kỹ năng sinh tồn này nọ cô không biết rõ lắm, nhưng vì miếng cơm manh áo, cô chỉ có thể căng da đầu mà thử sức.

Nhưng mấy chỗ cô đến hỏi thăm đều không có kết quả, không phải nhìn thấy cô xanh xao vàng vọt rồi lắc đầu thì cũng không tin cô đã thành niên mà xua tay.

Ngay lúc Lan Tâm ủ rũ cụp đuôi muốn bỏ cuộc thì lại vô tình phát hiện một cửa hàng bán văn phòng tứ bảo ở góc đường. Thấy những bức tranh quen thuộc treo trong cửa tiệm, trước mắt Lan Tâm sáng ngời.

Cô gấp không chờ nổi đẩy cửa ra, vừa lúc đối diện với tầm mắt của hai vợ chồng chủ tiệm.

"Xin chào ông chủ, bà chủ, không biết chỗ này có tuyển người làm hay không?" Cô sợ hãi mở miệng.

"Không tuyển không tuyển." Bà chủ khắc nghiệt vẫy vẫy tay, giống như đang đuổi con ruồi con bọ.

"Tôi không cần tiền công, chỉ cần bao ăn bao ở là được."

Đây là mấy lời mà cô học được khi đối thoại với mấy cửa hàng khác.

Quả nhiên, hai vợ chồng trung niên dừng hết việc trong tay lại.

"Thật sự không cần tiền?" Người đàn ông trung niên nghi ngờ nhìn về phía cô.

"Đúng vậy, cho cơm là được." Lan Tâm gật đầu.

"Cô bé... con gặp phải chuyện gì sao?" Bà chủ đánh giá cô một phen.

"Bộp" một tiếng, Lan Tâm trực tiếp quỳ xuống, nước mắt nhanh chóng chảy đầy gương mặt, hai vợ chồng cũng không kịp phản ứng với tình huống đột ngột xảy ra trước mắt.

Lan Tâm lúc này mới nói ra lý do mà cô bỏ trốn một cách rõ ràng một lần.

Hơn nữa, cho dù hai người họ có dùng sức kéo như thế nào, cô cũng không chịu đứng dậy.

"Lão gia, phu nhân bảo con làm gì cũng được, chỉ cần cho con một chém cơm là đủ, con thật sự không còn đường sống, cầu xin hai người cứu con."

Nói xong lập tức dập đầu.

"Xảy ra chuyện gì? Khụ khụ." Đột nhiên, từ trong nhà truyền đến tiếng dò hỏi già nua.

"Ba, trong tiệm đột nhiên xuất hiện một cô bé, thân thế vô cùng đáng thương. Con bé không có chỗ để đi, hỏi chúng ta có thể cấp một phần cơm hay không, con bé có thể làm việc mà không cần tiền lương."

Người đàn ông trung niên thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng.

Từ lúc ông lão xuất hiện, trong lòng Lan Tâm lập tức bốc cháy hy vọng.

Lúc này, cô không dập đầu nữa mà dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn ông lão, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Nhìn cô bé cũng trạc tuổi cháu gái mình mà cả người gầy trơ xương, xanh xao vàng vọt trước mặt, ông lão thở dài một hơi.

"Phía sau nhà còn có một gian phòng chứa đồ, nếu con không chê thì cứ ở lại nơi đó. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, ông cũng sắp xuống mồ, muốn tích một chút công đức để lại cho con cháu. Khụ khụ, sau này con cứ ăn uống với chúng ta, sẽ không đói chết đâu."

Thấy con dâu dường như muốn phản bác, ông lão tiếp tục mở miệng.

"Giữ đứa nhỏ này lại trong tiệm, về sau có thể giúp hai đứa con quét tước, làm vệ sinh, lúc có khách đến con bé cũng có thể bưng trà rót nước. Thiện tâm một chút, bộ xương già này của ta không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, quảng kết thiện duyên mới có thể phát tài."

Sau đó, ông nhìn về phía con trai của mình.

"Vâng ạ."

Người đàn ông trung niên vội vàng đáp ứng.

"Con có chứng minh thư không?" Ông lão tiếp tục hỏi.

"Không.. Không có".

Lan Tâm lắc đầu.

"Lúc chạy trốn không kịp mang theo."

Tuy Lan Tâm không biết đó là thứ gì, nhưng trên người cô không có gì hết là sự thật, lúc này chỉ có thể nói mình không cầm.

"A Chính, con giúp đứa trẻ này làm một cái chứng minh tạm thời hoặc là thẻ cư trú, không có hộ khẩu thì không được. Con gái, con còn chưa thành niên có đúng hay không?"

Ông lão nhìn về phía cô.

Không cho cô cơ hội nói chuyện, ông lão nói tiếp: "Con không cần phủ nhận, ông đã sống đến từng tuổi này, cũng coi như kiến thức rộng rãi, cửa hàng chúng ta không thể tuyển lao động trẻ em. Cho nên chúng ta sẽ nói với bên ngoài cháu là con gái của họ hàng xa, cha mẹ đều đã mất, chỉ có thể ký túc tại đây. Mỗi tháng nhà ta sẽ cho cháu 500 tệ làm tiền tiêu vặt, quan hệ giữa nhà ta và cháu không phải là quan hệ thuê mướn, cháu có hiểu không?"

Lan Tâm cảm thán, người từng trải không hổ là người từng trải, tuy không hoàn toàn hiểu hết mấy chuyện loanh quanh lòng vòng của xã hội này, nhưng cô có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của ông cụ.

Đồng thời lại thầm than, ở thời đại này, pháp luật cũng chặt chẽ hơn nhiều, vì muốn bảo vệ trẻ vị thành niên mà tuyệt nhiên không tuyển lao động trẻ em.

Nếu ở kiếp trước, điều này căn bản không có khả năng.

Ánh mắt hai vợ chồng đứng ở bên cạnh tức khắc sáng ngời.

Đều không phải kẻ ngu dốt, tất nhiên ai cũng có thể hiểu được thâm ý trong lời nói của ông lão.

Lan Tâm gật đầu, cô cũng không có yêu cầu gì nhiều.

**************Đoạn đầu có thể hơi chán, từ sau chap 15 mới bắt đầu dô cốt truyện chính nên tui sẽ đẩy nhanh tốc độ bộ này tới lúc nam nữ chính gặp nhau nhe!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.