Thế Thân Thượng Vị - Chiếu Vô Miên

Chương 2: Lên đài



↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Trong lúc tú bà còn đang nói, Lan Tâm đã ôm tỳ bà chờ lên đài. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy lụa màu trắng, ở cổ tay áo và viền váy có điểm xuyết hình thêu hoa lan. Lan Tâm thướt tha yêu kiều chậm rãi đi xuống lầu, tà váy lượn lờ theo từng bước chân nàng.

Cái yếm trước ngực có thêu hình uyên ương hí thuỷ đỏ rực, bộ ngực sữa hơi lộ ra, hai con thỏ lớn mạnh mẽ phập phồng theo từng hơi thở của nàng, thoạt nhìn không khác gì hai khối dương chi bạch ngọc thượng hạng. Chiếc eo nhỏ yểu điệu một tay cũng có thể nắm hết, đôi chân thon dài và đùi ngọc được bao lấy bởi một lớp lụa mỏng, lúc nàng đi như ẩn như hiện.

Một khắc khi Lan Tâm xuất hiện, đại sảnh lầu một vốn sôi trào lập tức yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Lớp lụa mỏng che khuất dung nhan, chỉ lộ ra cái trán trơn bóng no đủ và mặt mày nẩy nở, khi sóng mắt lưu chuyển vô tình lộ ra chút phong tình quyến rũ động lòng người.

Lúc này bên trong Xuân Hoa Lâu phảng phất giống như bị người ta nhấn nút ngừng thời gian.

Tiếng chiêng trống và tiếng người huyên náo vừa nãy dường như chỉ là ảo giác.

Ánh mắt mọi người đều tập trung hết về vưu vật đang đứng trên đài cao, dính chặt không chịu dời đi.

Chỉ thấy giai nhân cúi đầu một cái với những người ở đằng xa xa, nàng hơi khom người, môi đỏ dưới lớp lụa mỏng như ẩn như hiện khẽ mở.

"Xin chào các vị lão gia cùng nhị vị công tử, đêm nay tiểu nữ sẽ lên đài hiến nghệ, mong các vị bao dung chỉ giáo nhiều hơn."

Thanh âm của nàng giống như tiếng hót thanh thuý của chim hoàng oanh, cũng giống như âm thanh hạt châu rơi vào mâm ngọc, vô cùng dễ nghe.

Nói xong, Lan Tâm lại khom mình hành lễ một lần nữa, cuối cùng nàng lui về sau nửa bước, nửa ngồi trên chiếc ghế tròn đã sớm an bài ở đằng sau.

Ngón tay ngọc xanh miết nhẹ gẩy dây đàn, cũng chạm đến trái tim của những người dưới lầu.

Nàng xoay trục đàn kích thích dây đàn thử bắn ra vài tiếng, dù chưa thành giai điệu nhưng đã vô cùng hữu tình.

Tiếng đàn thống khổ bi thiết của tỳ bà như ẩn chứa biết bao trầm tư; tựa hồ như đang kể lại cuộc đời thất bại của nàng; nàng cúi đầu, ngón tay liên tục gẩy không ngừng; dùng tiếng đàn giải bày hết chuyện cũ ở trong lòng.

Nhẹ nhàng vỗ rồi lại chậm rãi vân vê; âm cao hùng hồn kéo dài hệt như bão tố thét chói tai, âm thấp lại hoà hoãn u buồn giống như ai đó đang tỉ tê.

Tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng thì thầm tấu nên một khúc đàn; tựa như ngọc to ngọc nhỏ từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống mâm ngọc.

Tiếng tỳ bà có lúc giống như tiếng chim hót dưới bụi hoa, có lúc lại giống như dòng nước chảy xiết dưới lớp băng tan, thanh âm nức nở mà lại đứt quãng.

Một loại sầu tư uất hận âm thầm sinh sôi nảy nở; lúc rầu rĩ không lên tiếng lại càng động lòng người hơn.

Tiếng tỳ bà bắt đầu ngưng kết thành suối nước lạnh đông; thanh âm do ngưng kết không thông mà dần dần gián đoạn.

Đột nhiên tiết tấu giống như chiếc bình vỡ nát khiến nước chảy vung vãi khắp nơi; lại giống như kỵ binh mang giáp sắt ào ào kéo đến.

Khúc nhạc cuối cùng, nàng nhắm ngay dây đàn trung tâm mà xoay chuyển; bốn dây vang lên một tiếng nổ hệt như thanh âm vải vóc bị xé toạc.

(Đoạn tỳ bà này xuất phát từ bài thơ 《Tỳ Bà Hành 》của tác giả Bạch Cư Dị, năng lực tác giả có hạn cho nên không miêu tả được đoạn đàn tấu tốt như vậy.)

Khúc đàn vừa dứt, bên trong thanh lâu lặng ngắt như tờ, mọi người vẫn còn đang khiếp sợ chìm trong đoạn nhạc nghĩa tình này.

Đột nhiên, một tràng pháo tay vang lên phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, mọi người giống như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Tiếp theo, bên trong Xuân Hoa Lâu liên tiếp vang lên tiếng vỗ tay, ánh mắt mọi người nhìn về phía thân ảnh mạn diệu đứng trên đài kia càng thêm nóng rực.

"Nàng này tài mạo song toàn, thật là hiếm có." Một vị quan to ngồi ở hàng đầu tiên mở miệng, khiến cho những người xung quanh cũng phụ hoạ theo.

Ngô ma ma hầu hạ ở bên cạnh trên mặt không ngăn được ý cười, nhìn xem, mấy vị lão gia càng cổ động, tiền bán mình chẳng phải càng cao hay sao?

Vẻ mặt của vai chính đang đứng trên đài dưới lớp khăn che vô cùng bình đạm, phảng phất như mọi thứ đều không hề liên quan gì đến nàng.

Nàng cung kính khom người một lần nữa, sau đó lui về hậu trường.

Ngô ma ma sau khi cáo lỗi các vị quan lão gia bên cạnh thì tươi cười đầy mặt đi lên sân khấu.

"Các vị lão gia và nhị vị công tử, cảm tạ mọi người đã có mặt tại Xuân Hoa Lâu ngày hôm nay. Các vị đại gia có hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi của Lan Tâm, hoa khôi tân nhiệm của Xuân Hoa Lâu chúng ta hay không?"

"Nói vậy mấy vị đại gia cũng đoán được, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa."

Lời còn chưa dứt, mọi người dưới lầu đều lộ ra vẻ mặt mong chờ.

"Tối nay, không chỉ đơn giản là mời các vị tới nghe khúc, mà chúng ta còn muốn bán đấu giá đêm đầu tiên của Lan Tâm cô nương."

Vừa lòng nhìn đám đông dưới đài bàn tán ồn ào, Ngô ma ma khẽ giơ tay xuống, ý bảo mọi người yên lặng.

"Mấy vị đại gia biết đó, đạo lý một đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàn, mấy lời còn lại thân già này cũng không lắm lời, ai ra giá cao thì được! Đấu giá bắt đầu!"

"Người đẹp như thế, lão phu ra giá 1000 lượng vàng!" Một lão giả ngồi hàng thứ ba vỗ về râu dê mở miệng.

"Cao viên ngoại, ngài già rồi sợ là lực bất tòng tâm! Đừng nên lãng phí đêm xuân như thế, ta ra giá 1500 lượng vàng!"

Lão giả tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, nhưng cũng không hề mở miệng.

"Vương lão tam, ngươi cũng dám cười nhạo Cao viên ngoại, ai mà không biết lần trước ở Lầu Phi Hoa cách vách, ngươi ở chỗ Hồng Hồng cô nương kiên trì không nổi mười lăm phút."

Một bàn khác cách đó không xa, vài tên ăn chơi trác táng giống vậy cũng mở miệng nói.

"Đánh rắm! Lần đó do ông đây đột nhiên đau bụng nên mới sốt ruột đi." Hắn tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng đứng dậy biện giải.

"Ha ha ha ha ha." Mọi người cười vang.

Chuyện về sức bền bỉ của nam nhân, bất luận là cổ hay kim, đều vô cùng quan trọng trong lòng bọn họ.

Mấy nam nhân trong lâu ngươi một lời ta một lời mà trêu chọc cười đùa lẫn nhau, Ngô ma ma đứng ở trên đài nghe tiền đấu giá càng lúc càng cao thì cười đến độ không khép được miệng.

Mà lúc này ở lầu hai, Lan Tâm đang dùng con ngươi đạm mạc quan sát cảnh tượng khí thế ngất trời bên dưới, nội tâm nàng giống như giếng cổ không chút gợn sóng, thậm chí còn mỉm cười một cách trào phúng.

Nếu như đôi tay trắng như phấn bên dưới tay áo không có nắm chặt, móng tay cái không thiếu chút nữa cắm vào da thịt chảy máu, thì chuyện nàng không để ý hết thảy, có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.