Thế Thân - Tiểu Thư Kiêu Kỳ

Chương 42: Không Hối Hận



Diệu Vy là từ trong vòng tay của Dư Huy tỉnh lại.

Cô hơi rụt thân mình, liền bị một cơn đau nhứt dưới hạ thân làm cho cứng đờ.

Đau quá.

Nhớ đến đêm qua, anh một lần lại một lần muốn cô, Diệu Vy khuôn mặt đỏ ửng.

Khoé mắt ẩn ẩn lệ quang.

Cuối cùng...

Cuối cùng cô cũng thuộc về anh.

Như vậy, đối với cô đã đủ.

Diệu Vy hơi nghiêng người, ngẩng đầu nhìn anh.

Dư Huy an tường nhắm mắt ngủ.

Diệu Vy ngây ngốc mỉm cười, rướn người hôn môi anh.

Cô đang định ngồi dậy thì một cánh tay cứng cáp hữu lực lôi cô vào một vùng ấm áp.

Diệu Vy sửng sốt.

-"Em ngủ thêm đi" Dư Huy âm thanh truyền từ trên đầu của cô, trầm trầm và ấm áp.

Diệu Vy xoay người ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh cười khẽ.

-" mau dậy thôi, một lát mẹ anh đến thì chết"

-"vì sao lại chết?" Dư Huy trêu chọc.

Diệu Vy đỏ bừng mặt, sinh hờn dỗi không trả lời anh.

Anh còn dám hỏi vì sao?

Nhìn cô xem, toàn thân xích loã, quần áo văng đầy đất, cả người vết hôn xanh xanh đỏ đỏ, còn có không khí mùi vị mờ ám, nếu Dư bá bá cùng Dư bá mẫu đến, lúc đó cô còn không xấu hổ chết?

Diệu Vy bước xuống giường, thu dọn một chút, sau đó ôm đồ vào phòng tắm xử lí bản thân.

Nước ấm làm cho cô thư thái không ít.

Tầm mười phút sau, cô bê ra một chậu nước ấm, bắt đầu thay Dư Huy vệ sinh.

Lại mở cửa sổ cho phòng thông thoáng, phi tan chứng cứ phạm tội.

Cả một quá trình Diệu Vy xấu hổ không mở miệng, mà Dư Huy chỉ cười tủm tỉm lắng nghe tiếng bước chân của cô, sau đó di chuyển tầm nhìn theo nó.

Mặc dù biết rõ Dư Huy là không nhìn thấy mình, nhưng Diệu Vy khuôn mặt vẫn không nhịn được đỏ bừng xấu hổ.

Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó bất đắc dĩ quay đi. Ai kêu anh không nhìn thấy được cô sinh khí chứ?

Mà Dư Huy đương nhiên cảm nhận được "Sơ Nhi" ai oán tầm mắt, chỉ là trang cái gì cũng không cảm nhận được, anh sợ cô gái nhỏ của anh thẹn quá thành giận a.

Cứ thế, hai người mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, ngược lại không khí vô cùng hoà hợp ấm áp.

Diệu Vy vừa làm xong tất cả thì ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.

Cô đi đến mở cửa ra, liền nhìn thấy ngoài cửa có ba người.

Dư ba, Dư mẹ, cùng... Âu Thần?

Chỉ thấy Dư ba Dư mẹ cười mỉm mỉm ý vị thâm trường nhìn mình, Diệu Vy âm thầm ảo não, trứng sao khôn hơn vịt được, cũng phải, tối qua không có ai làm phiền cả, nghĩ lại chắc là không phải "trùng hợp" a.

Diệu Vy nghĩ đến đây liền nhận ra" sự thật", cô hung hăng trừng mắt nhìn về phía gương mặt "ngây thơ" Dư Huy đang ngồi bên kia, đổi lại một trận cười to của Dư mẹ.

Mà Âu Thần khuôn mặt ảm đạm nhìn Diệu Vy, không nói lời nào.

Diệu Vy nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được sự thất vọng cùng đau khổ, cô có chút áy náy.

Quyết định của cô đêm qua có thể sẽ khiến mai đây cô đớn đau thật nhiều

Nhưng cô tuyệt không hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.