Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 4: Chương 4




Cô gái đó là Lục Mặc là một minh tinh tuyến ba, lưu lượng lớn, hiện tại đang chuẩn bị tiến thêm một bước nữa đến với tuyến đầu.

Nhan sắc cũng nổi bật nhưng ở trong thế giới giải trí, nơi hội tụ của những người nhan sắc xinh đẹp, hoàn mỹ này thì cũng chỉ được coi như là tạm được.

Khi vừa mới ra mắt, mặc dù không được đóng vai nữ chính nhưng cô ta cũng đã giành được vai nữ hai - một nhân vật phụ có nhiều cảnh quay nhất.

Tuy nhiên, chỉ có mình Thời Tranh biết đó đều là nhờ tài nguyên mà An Minh Triết cấp cho nguyên chủ.

Sau khi bộ phim đó công chiếu cô ta ngay lập tức nổi tiếng, mọi người đều chú ý đến cô ta vì cô ta vốn là diễn viên mới, chưa có tác phẩm nào, gia cảnh cũng đủ ăn đủ mặc.

Lại nói, kỹ năng diễn xuất của Lục Mặc khi ấy cũng chỉ được coi là hơn những người mới một chút, vai diễn nữ phụ hai đó tuy nhiều cảnh nhưng lại rất dễ diễn.

Nếu như để nguyên chủ vào vai đó, chắc chắn nguyên chủ cũng có thể gây được tiếng vang.

Mặc dù diễn xuất của nguyên chủ không tốt, nhưng bù lại nguyên chủ lại có nhan sắc xinh đẹp, quyến rũ động lòng người mà hiếm người có được.
Nhưng mà Trần Tinh Tinh lại lợi dụng việc làm người đại diện của cô mà đem hết tất cả tài nguyên của cô cho Lục Mặc, một tay bồi dưỡng cô ta hồng.


Còn về phía Thời Tranh thì Trần Tinh Tinh chỉ ném cho cô mấy cái kịch bản bình thường với mấy vai diễn phụ ít thu hút sự chú ý.

Chính vì vậy mà nguyên chủ mặc dù đã xuất đạo được hai năm nhưng vẫn dậm chân ở tuyến mười tám.
Nghĩ đến đây, Thời Tranh không khỏi chán ghét hai người họ.

Lâm Mặc luôn khinh thường nguyên chủ, chê nguyên chủ bẩn vì nguyên chủ được An Minh Triết bao nuôi.

Nhưng mà cô ta lại dùng tài nguyên mà nguyên chủ đã đánh đổi bằng thân thể mà cô ta không thấy bản thân mình ghê tởm.

Hừ..
....
Một tuần sau khi Trần Tinh Tinh ngỏ lời muốn cô xin một suất vào chương trình thực tế mà An Minh Triết mới đầu tư, Trần Tinh Tinh vẫn luôn gọi điện thức giục cô mau chóng xin về cho cô ta.
[Thơi Tranh, cô mau chóng xin một suất vào chương trình thực tế kia đi, nếu còn dây dưa nữa thì sẽ không còn cơ hội đâu.]
Thời Tranh cúp máy, sau đó bảo nhân viên trang điểm đứng bên cạnh ra ngoài.

Lạc Mộ An lúc này mới đi tới chỗ cô hỏi.
"Chị Thời Tranh, Trần Tinh Tinh lại gọi tới sao?"
Thời Tranh chậm rãi gật đầu: "Ừ."
"Hay là chị cứ xin một suất về cho chị đi, đùng đưa cho Trần Tinh Tinh.

Nếu chị mà đưa cho Trần Tinh Tinh, thể nào chị ta cũng mang tài nguyên của chi để bồi dưỡng Lục Mặc nổi tiếng."
Thời Tranh ngả người ra đằng sau, day day trán, vốn định nói thêm gì đó nhưng từ bên ngoài, người của đoàn phim đã vào gọi cô ra diễn.
Hôm nay là phân cảnh cuối cùng có mặt Thời Tranh, phân cảnh nữ phụ mà Thời Tranh thủ vai chết.
Đới Tư Giai - nhân vật Thời Tranh thủ vai, sai người bắt cóc nữ chính vốn định hủy dung sau cho người làm nhục cô ta, nhưng không ngờ chưa kịp làm gì thì nam chính đã tới.

Những người mà Đới Tư Giai thuê đều bị nam chính thuê bằng cái giá cao hơn.

Hắn cho bọn chúng làm những gì mà Đới Tư Giai muốn chúng làm với nữ chính.

"Hàn Kiêu, sao lại như vậy chứ? Cô ta có gì tốt hơn em mà khiến anh hủy bỏ hôn ước bao nhiêu năm của chúng ta? Cô ta chỉ là một con điếm đi quyến rũ đàn ông."
Chát..

Tiếng da thịt va chạm manh vào nhau vang lên, trên gương mặt thanh tú hiện lên mấy dấu hằn đỏ.

Nam chính đứng trước mặt nữ phụ ánh mắt tức giận.
"Cô ấy tốt hơn cô về mọi thứ." Rồi quay sang đám người bên cạnh.

"Đánh gẫy chân cô ta để cô ta không ra ngoài gây chuyện cho người khác.

Ừm..

Cắt luôn cả lưỡi đi.

Đừng để cô ta chết."
Đới Tư Giai ngây người giãy sụa trong tuyệt vọng, tiếng la thất thanh vang vọng.

Cô nhìn người mình yêu lạnh lùng đứng đấy mặt không cảm xúc, a thịt như đang vỡ vụn.

Đôi mắt xen lẫn ưu thương, tuyệt vọng, nhìn anh rồi khóe miệng mỉm cười nhẹ như có như không.
Diễn cảnh này, cô thể Thời Tranh vô thức run lên, ban đầu cô đứng chôn chân tại vị trí của mình không nhúc nhích, sau bị Giang đạo mắng té tát rồi mới khó khăn giác.

Nguyên chủ trước kia từng trải qua cảnh này, cơ thể vẫn còn lưu lại nỗi sợ hãi ngày hôm đó bây giờ sinh ra cảm giác phản kháng lại.

Hít một hơi sâu trấn định lại tinh thần, Thời Tranh lôi kĩ thuật diễn của mình ra để lấn áp nỗi sợ dấy lên trong lòng.

Miễn cưỡng qua được cảnh quay, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.

Công việc của cô trong đoàn phim này cũng đã hết.

Cô cùng Lạc Mộ An đi thay đồ, tẩy trang rồi ra ngoài chào tạm biệt những người ở đây.

Trước khi đi, Giang đạo hứa với cô khi nào ông ta có phim mới nhất định sẽ chừa cho cô một vai.

Thời Tranh gật đầu cảm ơn ông ta.

Sau đi ra khỏi phim trường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.