Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 56: Chương 56




Khi Thời Tranh có lại ý thức một lần nữa thì phát hiện bản thân đang ở trong phòng cấp cứu, xung quanh truyền đến tiếng máy móc lạnh lẽo, tiếng bác sĩ, y tá đang không ngừng nói về tình trạng hiện tại của cô.
"Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại." Một y tác đứng gần chỗ Thời Tranh thấy cô tỉnh liền nói.
"Mau tiêm thuốc mê cho bệnh nhân."
Thật mau, y tá kia cũng đã tiêm vào cơ thể Thời Tranh một liều thuốc mê, trước khi mất đi ý thức một lần nữa, Thời Tranh lấy hết sức bình sinh của mình, thều thào nói: "B...ác...!sĩ...!bất kể có xảy ra chuyệ..n gì...!cầu xin...n xin...!bác sĩ hãy...!hãy cứu con của tôi."
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm sẽ cứu cả cô và hai đứa trẻ." Vị bác sĩ kia nghe xong cũng nhanh chóng đáp lại.

Nhứng khi ấy, Thời Tranh đã hoàn toàn mất đi ý thức cho nên đã không còn nghe thấy câu nói đó.
Lúc này, ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, An Minh Triết thấy y tá bân trong chạy ra rồi lại chạy vào liền lo lắng kéo bừa một người để dò hỏi.

Xong người kia cũng chỉ nói qua loa rồi chạy vào bên trong phòng.

Trước khi người nọ đi vào, An Minh Triết gấp gáp nói với theo: "Con tôi có thể không cần, nhưng làm ơn hãy cứu vợ tôi."
Lời vừa nói xong khiến cho những người có mặt ở đấy phải ngạc nhiên.

Phải biết rằng An Minh Triết, vị tổng tài cao cao tại thượng của tập đoàn An Vũ, một tập đoàn lớn nhất cả nước.

Những gì anh muốn đều sẽ có người chủ động dâng đến chứ chưa từng phải cúi đầu, hèn mọn xin bất cứ ai.


Nhưng hiện tại thì...
An Minh Triết ngồi trên hàng ghế chờ, gương mặt thẫn thờ không một chút cảm xúc, đôi mắt trống rỗng nhìn vào hai tay dính máu chìa ra trước mặt.

Trong khoảng khắc ôm lấy Thời Tranh trong lòng, An Minh Triết đột nhiên có cảm giác cô sẽ rời bỏ mình mà đi.

Cảm giác ấy đến thật mau và đã thành công để lại trong tâm trí anh một nỗi hoảng sợ, đối với anh Thời Tranh chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Anh không dám tưởng tượng nếu như mất cô, bản thân anh sẽ trở nên như thế nào.
Phải chăng là sẽ phát điên?
"An tổng, xin hãy giữ bình tĩnh." Bùi Viện đứng bên cạnh nhìn bộ dáng suy sụp của An Minh Triết không nhịn được mà an ủi.

"Phu nhân và hai đứa bé sẽ không sao đâu."
An Minh Triết không lên tiếng, Bùi Viện cũng không tiện nói thêm nữa đành nói bản thân sẽ thay anh đi xử lý đầu xỏ của chuyện này, cũng chính là Trang Tĩnh Man thì An Minh Triết mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa tia sát ý nồng đậm.
"Bắt giữ cô ta lại, tôi muốn tự mình giải quyết."
Bùi Viện nhìn anh thoáng rùng mình rồi chậm chạp phun ra một chữ: "Được" sau đó thì nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau khi Bùi Viện ròi đi, đèn trên phòng ICU cũng tắt, các hộ sĩ cùng bác sĩ cũng từ trong đi ra.

Vừa mới ra ngoài, bọn họ đã bị An Minh Triết chặn lại: "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Cô ấy ổn chứ?"
Nữ bác sĩ nhìn anh, biểu tình có chút kì quái rồi nhanh chóng nói: "Sản phụ và đứa trẻ đều ổn.

Nhưng hai đứa bé vì sinh thiếu tháng cho nên sẽ phải đặt trong lồng kính để theo dõi một thời gian."
Nói rồi các hộ sĩ đẩy chiếc giường Thời Tranh nằm vào phòng bệnh.
Phòng bệnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng giọt nước trong ống truyền dịch tí tách nhỏ xuống dưới.

An Minh Triết ngồi bên giường, hai tay gắt gao nắm chặt lấy tay Thời Tranh.

Đến tối, khi người nhà họ Thời được đón đến đây thì An Minh Triết vẫn ngồi đó không động đậy dò chỉ một chút.

Toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên người cô.

"Con rể à, con không cần quá lo lắng, bác sĩ cũng đã nói là Tranh Tranh sẽ tỉnh lại sớm thôi mà." Bà Thời đi đến vỗ vai An Minh Triết nói: "Mau đi nghỉ ngơi đi, để ba mẹ trông chừng Tranh Tranh cho.

Mà con xem mặt con của con chưa?"
An Minh Triết chậm rãi lắc đầu, dường như tất cả đều cho rằng anh chỉ đang làm quá lên, ngay cả bác sĩ cũng bảo đảm cô không sao hết.

Nhưng An Minh Triết vẫn không tàu nào áp chế được sự bất an dâng lên từ đáy lòng.
Một tuần kể từ khi Thời Tranh sinh con, nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến cho các bác sĩ cũng rất là đau đầu.

Rõ ràng tình trạng hiện tại của cô rất bình thường, hơn nữa theo dự đoán thì cô cũng đã phải tỉnh lại ngay ngày hôm sau sau khi cô sinh.
Nhưng thực tế thì...
An Minh Triết cũng đã cho mời rất nhiều bác sĩ giỏi, có tiếng trong nước tới nhưng không có một ai có thể giải thích được chuyện này.

Tinh thần của An Minh Triết từ đó sa sút rất nhiều, gương mặt cũng hốc hác đôi phần, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm.

Anh không tới công ty làm việc mà trực tiếp để Bùi Viện đem giấy tờ, tài liệu cần anh xử lý tới phòng bệnh của cô để bản thân giải quyết.
......***......
An Minh Triết một tay cầm giấy tờ, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía người phụ nữ nhỉ nằm trên giường bệnh rồi lại tiếp tục chú tâm vào đống giấy tờ.

Bởi vì làm việc với cường độ cao, cho nên co thể hiện tại đã tới giới hạn, mí mắt anh nặng nề sụp xuống.

Đến khi mở mắt ra, anh phát hiện bản thân đang ở căn nhà trước kia anh cho Thời Tranh ở lạnh lùng nói lời chia tay cô.


Khi nhìn gương mặt đẫm nước mắt Thời Tranh, An Minh Triết không nhịn được muốn an ủi, nhưng anh lại không thể khống chế bản thân mà nói ra những lời khiến cho cô đau lòng.
Ngay sau đó, anh lại thấy mình xuất hiện ở công ty, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn tặng cho một nhân viên trong công ty, mà nhân viên đó lại là người hại vợ anh sinh non.

Một trận kinh tởm dấy lên trong lòng, An Minh Triết muốn lập tức đuổi cô ta cút khỏi tầm mắt của mình tuy nhiên anh lại không thể khống chế bản thân.
Không giang xung quanh chợt tối lại, đến lúc An Minh Triết nhìn rõ hoàn cảnh của mình, thì lại phát hiện bản thân đang ở trong một nhà kho đã bỏ hoang, trước mặt anh là một người phụ nữ đầu tóc bù xù mặc trên mình bộ đò rách rưới.

Tuy nhiên, chỉ liếc mắt một cái anh đã nhận ra, người đó chính là Thời Tranh.

Cô quỳ rạp dưới đất nhìn ánh, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, hoảng loạn như thể nhìn thấy một con thú dữ, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu xin.

Trái tim truyền đến cảm giác âm ỉ giống như có người đang dùng dao cắt xẻ từng chút, từng chút một.

Lúc này, xung quanh Thời Tranh đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông xấu xí, bọn chúng mặc kệ Thời Tranh có phản kháng mà cưỡng bức cô.
Lửa giận trong lòng An Minh Triết bùng lên, anh muốn xông tới đánh chết mất tên đó nhưng cơ thể giống như bị trói chặt trên ghế vậy.

Sự phẫn nộ tích tụ đến đỉnh điểm, An Minh Triết lớn giọng gầm lên: "Dừng lại.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.