Trái tim đang đập tức thì ngừng lại trong một giây đồng hồ.
Hướng Nam che ngực lại, há to miệng, nhưng lại chẳng thể hô hấp thêm một chút dưỡng khí nào.
Ở trong tim, ở cái chỗ sâu thẳm nhất, đau như thể bị kim nhọn đâm phải, nhưng đau đớn kia lại chẳng hề kịch liệt gì cả, thay vào đó là kéo dài âm ỉ không dứt.
Đối với Hướng Nam mà nói, ba chữ "Ân Hướng Bắc" này không hề xa lạ, thậm chí nó đã được y khắc sâu vào trong đầu.
Bởi vì Chu Cảnh từng nói với y, Ân Hướng Bắc chính là người hại chân trái Chu Cảnh bị thương, cho nên Hướng Nam vẫn luôn đem Ân Hướng Bắc là kình địch số một của mình.
Chu Cảnh chỉ vì cái chân bên trái đó mà chịu bao nhiêu đau đớn thống khổ, Hướng Nam xem ở trong mắt đau ở trong lòng, thỉnh thoảng lại kỳ lạ mà muốn trời cao có thể để y thay thầy Chu chịu khổ, y đều có thể trả giá hết thảy.
Hướng Nam tưởng rằng, nếu một ngày có thể gặp được kẻ xấu xa Ân Hướng Bắc tội ác tày trời kia, y tuyệt đối muốn thay thầy Chu báo thù.
Nhưng hiện tại, người mà y yêu nhất, thầy Chu lại nói cho y biết, y chính là Ân Hướng Bắc. Nguyên lai cái kẻ làm hại thầy Chu mỗi lần trời mưa là chân đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, làm hại thầy Chu hành động không tiện mà bị người khác cười nhạo thành người què, làm hại sinh mệnh vốn dĩ hoàn mỹ vô khuyết của thầy Chu trở thành có khuyết điểm, không phải là ai khác, mà là chính y.
Hướng Nam tay nắm chặt thành giường, lực lớn đến nỗi tựa như muốn đem ga trải giường xé rách.
Kỳ thật, y sớm nên biết.
Ngày đó khi ở nhà Giang Vũ, lúc thầy Chu hôn mê hô lên cái tên kia, cái cảm giác quen thuộc lướt qua đó, đâu phải là y ảo giác đâu.
"Chính là...." Hướng Nam rùng mình một cái, mặt đầy nước mắt mà nhìn về phía Chu Cảnh, "Nếu thầy chán ghét tôi, vì cái gì còn muốn cứu tôi, cứ nhìn tôi chết ở nơi đó, chẳng lẽ không tốt hơn sao?"
Giống như bây giờ, dùng ôn nhu làm y hoàn toàn khăng khăng một mực yêu thích, rồi đột nhiên lại nói với y, anh hận y.
Thế gian này, nào có đạo lý như vậy?
Chu Cảnh cười khẽ một tiếng, hơi cong lên khóe môi, thần tình lạnh lùng mà xa cách: "Nếu không cứu, tôi làm sao có thể nhìn thấy anh như vậy, anh đã quên hết mọi thứ, tôi lại nhớ rõ ràng rành mạch mọi việc, bộ dáng anh cùng chó giống nhau đều phải nhặt cơm thừa mà ăn, phi thường thú vị."
"Như vậy a...."
Hướng Nam lau lau nước mắt còn đọng lại, đột nhiên cười.
Như thể y cười nhạo chính mình ngu xuẩn như vậy, lại phảng phất như là cười nhạo ý trời bỡn cợt.
Chu Cảnh giật giật môi, còn muốn nói cái gì, lại bị Văn Tín nhìn không nổi nữa mà đánh gãy: "Đủ rồi___"
Hắn nhìn ra, hiện tại Giám đốc đối với Chu Cảnh thập phần ỷ lại, Chu Cảnh nói như vậy, không thể nghi ngờ chính là rải muối lên trên miệng viết thương.
Tuy rằng hắn cũng không có rõ ràng mấy về ân oán tình thù giữa Chu Cảnh cùng Giám đốc, nhưng tình huống hiện tại của Giám đốc cực kỳ không ổn định, mất trí nhớ cũng có thể vì não bộ xuất hiện vấn đề, nếu cứ để kệ Chu Cảnh tiếp tục kích thích tinh thần y, ở cái chỗ huyện thành nho nhỏ, tài nguyên chữa bệnh lại cực kỳ thiếu thốn như vậy thì quả thực là lấy mạng y luôn đi.
Chu Cảnh liếc Văn Tín một cái, không nói gì, lập tức đẩy cửa đi ra khỏi phòng bệnh.
Để lại Hướng Nam, một người đàn ông thân cao gần mét chín, nằm cuộn lại một góc trên giường bệnh, cả người như khúc gỗ, ánh mắt không có tiêu cự. Như thể mất đi cả hồn lẫn phách, rơi vào vực sâu tuyệt vọng, vô pháp đánh thức. Nhìn bạn tốt nguyên bản đang khí phách hăng hái hiện tại lại biến thành dáng vẻ này, Chu Nghi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó theo sát bước chân Chu Cảnh đuổi theo.
Hành lang bệnh viện chật hẹp, bóng dáng Chu Cảnh bước thấp bước cao làm Chu Nghi vô cùng khiếp sợ.
Tuy rằng vừa mới nghe được Chu Cảnh nói chân trái của anh bị thương, nhưng hắn không có nhìn thấy Chu Cảnh đi đứng như thế nào, cho rằng chỉ là vết thương nhỏ thôi, hiện tại xem ra, không phải là bị nhẹ nhàng gì, đã đạt đến trình độ tàn phế rồi.
Chu Nghi bước nhanh đuổi kịp Chu Cảnh, kéo cánh tay anh lại: "Tiểu Cảnh, chân em bị thương nặng như vậy, vì cái gì không nói cho anh biết?"
"Vì cái gì phải nói cho anh?" Chu Cảnh hất tay Chu Nghi ra, mặt không biểu tình nói.
"Vô nghĩa, anh là anh trai em." Chu Nghi không chút hàm hồ chắn đường Chu Cảnh. "Em trai bị thương, làm anh trai không biết cũng không quan tâm, này giống lời nên nói sao?"
"Không cần nhận loạn người thân."
Chu Cảnh hơi cúi đầu, trong thanh âm để lộ ra cảm xúc bực bôi.
Nếu không phải là bắt buộc, anh tuyệt nhiên cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Chu Nghi, chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt này, anh liền sẽ nhớ tới vận mệnh bất đồng của hai người.
"Vừa nãy ở phòng bệnh anh không kịp hỏi, em nói Ân Hướng Bắc là người hại em bị thương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Chu Nghi cúi đầu, đem ánh mắt chuyển hướng về phía cẳng chân phía bên trái của Chu Cảnh, "Còn có, em vì cái gì muốn tới nơi này, vì cái gì không tới bệnh viện lớn mà chữa trị? Anh biết một bệnh viện tư nhân ở Mỹ rất am hiểu trị liệu về chuyện này, không bằng lần này anh với em cùng nhau trở về, sau đó anh đưa em sang Mỹ trị liệu, hẳn là có thể giảm bớt một số tình huống..."
Chu Cảnh đánh gãy lời Chu Nghi: "Không cần, tôi kêu anh tới là muốn anh mang Ân Hướng Bắc đi mà thôi."
"Anh không hiểu, em vì cái gì mà còn ở lại chỗ này?" Chu Nghi chau mày, nghi hoặc trong lòng vẫn chưa được cởi bỏ, ngược lại còn dày đặc thêm.
Hắn biết Chu Cảnh không có thích mình, cho nên trừ phi ngẫu nhiên Chu Cảnh chủ động liên hệ tới, hắn cũng tuyệt đối không quấy rầy sinh hoạt của Chu Cảnh.
Điều này diễn ra cũng chỉ là khiến Chu Cảnh hài lòng hơn mà thôi.
Nhưng với dáng vẻ hiện tại này, kể cả Chu Cảnh không nói, Chu Nghi cũng có thể nhìn ra anh cũng không quá tốt.
Ngẫm lại thì, một người đang yên đang lành, chân lại biến thành như vậy, nếu sự tình mà phát sinh trên người y, y cũng sẽ khó có thể tiếp thu.
Nhưng Chu Cảnh không nói cho bất cứ ai, yên lặng mà biến mất ở thành phố N, yên lặng đi tới một huyện thành nhỏ tới mức ngay đến tên mà Chu Nghi cũng chưa từng nghe qua, Chu Nghi không thể không thừa nhận, hắn hoàn toàn nhìn không thấu tâm trí của Chu Cảnh.
Nhưng kỳ quái chính là, chẳng quan tâm Chu Cảnh đối với hắn có lãnh đạm như thế nào, Chu Nghi cũng chưa từng chán ghét anh.
Chu Cảnh trầm mặc một lúc mới nói: "Bởi vì nơi này không có mẹ anh."
"Mẹ..." Chu Nghi sửng sốt, có chút trở tay không kịp.
"Đúng vậy, là bà ấy___" Chu Cảnh ngẩng đầu, khóe miệng hơi hơi giơ lên, "Đương nhiên, nếu anh không muốn tôi ở lại chỗ này, có thể lấy luôn địa chỉ đưa cho bà ấy, nếu bà ấy ngay nơi đây cũng không muốn cho tôi ở, cũng không phải là không thể."
Chu Nghi nhất thời cũng không biết nói ra câu gì để tiếp lời.
Hắn từ tiểu học đã bị cha mẹ đưa ra nước ngoài học tập, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học về nước phản nghịch lại nguyện ý của hai người họ mà tiến vào giới giải trí, có thể nói, tầm hiểu biết của hắn đối với hoàn cảnh của người em trai Chu Cảnh này cực kỳ ít ỏi, cha mẹ ở trước mặt hắn cũng ít nhắc đến.
Chu Nghi biết mẹ mình khinh thường Chu Cảnh, nhưng hắn cũng không có khả năng yêu cầu mẹ mình đối xử với Chu Cảnh y hệt mình, làm như vậy là rất tàn nhẫn và không công bằng với mẹ hắn.
Trong khi Chu Nghi còn đang chần chừ thì Chu Cảnh đã bước đi trước, từ bên người hắn lướt qua.
"Em muốn đi đâu?"
Chu Cảnh không có quay đầu lại, chỉ một mực bước về phía trước.
"Không cần đến quấy rầy cuộc sống của tôi."
Chi Nghi cũng được, Ân Hướng Bắc cũng thế, bọn họ đều thuộc về một thế giới khác mình. Họ thuộc về mây gió, thuộc về quang vinh, thuộc về hết thảy mọi nơi, duy độc chỉ có không thuộc về Chu Cảnh.
Cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh, đây mới là tư thái vốn có của họ.
Ngay từ đầu cái si tâm vọng tưởng thích Ân Hướng Bắc đã là một sai lầm; sau lại cùng Ân Hướng Bắc ở bên nhau, không tiếc mà hy sinh hết thảy mọi thứ thậm chí là cả tôn nghiêm, sai lại càng thêm sai; đương nhiên, việc sai lầm nhất của anh chính là việc giữ lại y đang bị mất trí nhớ ở bên người.
Nếu là hận, anh hận muốn chết, ngay từ giây phút y ngã trong vũng máu, nếu không phải không đành lòng nhìn y chết, thì phải giúp y liên hệ ngay công ty hay người trong nhà.
Có cả vạn cách thức từ trong vũng bùn mà thoát ra, anh lại chọn cách ngu xuẩn nhất.
May là hiện tại còn kịp, anh sợ ý chí của mình lại đi xuống, ngay cả buông tay anh cũng sẽ mất dũng khí mất....
Chu Cảnh đi thực quyết tuyệt, quyết tuyệt đến mức bất cứ cái gì giữ anh lại đều sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
Nhưng Chu Nghi nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của anh, lại chỉ cảm thấy cô đơn tịch mịch, Chu Cảnh đem hết tất cả những người tới gần mình đẩy xa ra, đem chính mình nhốt vào nhà lao tối tăm không thể nhìn thấy gì.
Chu Cảnh anh.... Rốt cuộc đã chấp nhận bao nhiêu thứ rồi?
Chu Nghi bắt đầu đối với chính mình từ trước tới giờ luôn bị động cảm thấy hối hận không thôi, kể cả khi Chu Cảnh không nói, hắn làm anh trai cũng nên chủ động một chút.
Chỉ là không biết từ giờ trở đi, còn có thể hay không khiến Chu Cảnh tiếp thu cái người làm anh cả không nên thân này....
Chu Nghi thở dài thật nhỏ, đang muốn xoay người về phòng bệnh, lại thấy Văn Tín thật cẩn thận mà đẩy cửa bước ra, hai người ánh mắt chạm nhau, đều chẳng còn nhìn thấy cái gì gọi là vui vẻ khi mới tới.
"Tổng giám đốc ngủ, cho nên tôi ra xem tình hình như thế nào, nhìn có vẻ là không cần."
Văn Tín nhìn lướt qua bốn phía, lại thấy bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Chu Nghi, liền biết Chu Cảnh hẳn đã rời đi.
Chu Nghi hỏi: "Việc em ấy bị thương, cậu có biết không?"
"Không biết, tôi cũng chỉ vừa mới nghe nói thôi." Văn Tín lắc lắc đầu, "Nhưng tôi tin Tổng giám đốc, anh ta không phải là cái loại người dùng bạo lực để giải quyết vấn đề."
Đặc biệt là khi Chu Cảnh vẫn là tình nhân của y, vậy càng không thể.
Khả năng lớn nhất chính là Tổng giám đốc tới tìm Chu Cảnh, hai người ở trên xe phát sinh tranh chấp sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, rồi Chu Cảnh bị thương ở chân, Tổng giám đốc bị thương ở đầu. Không thể trách hắn đoán mò, thật sự là việc Chu Cảnh bị thương còn có Ân Hướng Bắc không hiểu sao lại tự nhiên biến mất rồi bị tai nạn giao thông, đem hai việc liên hệ với nhau không khỏi khiến hắn có chút nghi ngờ.
"Tôi cũng tin tưởng Hướng Bắc, nhưng tính cách của Tiểu Cảnh cũng không phải loại nói dối."
Chu Nghi cảm thấy thật sự là quá khó để giải quyết, bởi vì đương sự một bên mất trí nhớ, bên còn lại vô luận như thế nào cũng không muốn nói rõ tình huống với hắn.
Văn Tín cười khổ nói: "Chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa, về việc Giám đốc bị mất trí nhớ, tôi còn đang đau đầu không biết phải xử lý thế nào nữa...."
Bởi vì Ân Hướng Bắc mất tích hơi lâu, nên bây giờ hội đồng quản trị đã đánh tiếng muốn chọn người mới, nếu Ân Hướng Bắc không thể nhanh chóng trở lại công ty chấp chưởng lại quyền hành, như vậy bọn họ cũng sẽ bị đám người này đá khỏi trung tâm quyền lực.
"Cơn ông chưa qua, cơn bà đã tới.*" Chu Nghi bất đắc dĩ đỡ đỡ mắt kính, "Chờ Hướng Bắc tỉnh rồi, chúng ta liền lên đường, đưa cậu ấy trở về kiểm tra thân thể, ở chỗ này thì không có bất kỳ cách nào đâu."
*Gốc là "Một đợt chưa bình, một đợt lại khởi", tui thấy hai câu này nghĩa cũng tương đương nhau nên mạn phép thay đổi cho thuần Việt:"3
"Được, cứ như vậy đi."
Văn Tín cùng Chu Nghi xác định đối sách xong xuôi, liền đi tìm bác sĩ để biết thêm về tình hình của Ân Hướng Bắc.
Sau đó còn lại Chu Nghi quay trở lại phòng bệnh, định ngồi canh đến khi Ân Hướng Bắc tỉnh, nhưng mà khi hắn vừa đẩy cửa bước vào, Ân Hướng Bắc vỗn dĩ nên nằm trên bệnh nghỉ ngơi thì lại không thấy bóng dáng đâu.
__Hết chương 29__
P/s1: Tui lặn để ôn tập kiểm tra đây các cô ạ, tầm 1 hoặc 2 tuần gì đấy:(((( Nên các cô đừng mất công đợi chương mới nha:((( À mà có lỗi phông chữ, chính tả gì gì đó thì nhắc tui một câu nhá:3 Cảm ơn nhiều nà ////v///
P/s2: Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad, chưa có trên Wordpress của chủ nhà vì con Cua bò ngang này quá mù công nghệ, trang khác đăng là không phải của tui đâu, vậy nhé XD