Hướng Nam ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nơi nào cũng đều không có đi.
Nhưng y trơ mắt nhìn thầy Chu mở mắt ra, lại trơ mắt nhìn thầy Chu ngồi ngay ngắn, hơi hơi hé miệng, lại chỉ làm ra khẩu hình ba chữ "Thầy Chu"*
*gốc tiếng Trung là Chu lão sư-周老师, tui để thầy Chu cho nó thuần Việt ý mà:v
Y đã vô pháp mở miệng nói chuyện.
Hướng Nam có chút sốt ruột, bởi vì y biết thầy Chu còn chờ cùng y lên đường.
Thật vất vả mới tranh thủ được tới bây giờ, cùng thầy Chu một lần nữa bắt đầu cơ hội quý giá, y không được lãng phí.
Y muốn nhanh chóng rời khỏi giường, mau mau mặc quần áo, sau đó ăn bữa sáng, rồi cõng hành lý lên...
Chính là đầu thực nặng, như là bị một nghìn cân đá đè xuống, cả người không thể động đậy, hoàn toàn mất đi ý thức khống chế, hiện tại những gì mà y có thể làm đó là để thầy Chu nhìn mặt y mà thôi.
Kỳ thật từ khi từ đồn công an trở ra đã có cảm giác này, chính là y còn chưa kịp nói với thầy Chu, y cảm nhận được tay thầy Chu khẽ vuốt vuốt da mặt mình, đầu ngón tay tuy âm ấm nhưng lại mang vài phần lạnh lẽo.
Y đang nhìn thầy Chu, thầy Chu cũng đang nhìn y, hai người đều không có mở miệng nói chuyện, nhưng trong ánh mắt của cả hai lại như có cả thiên ngôn vạn ngữ.
Không biết qua bao lâu, một phút đồng hồ hay là một thế kỷ, lại nghe thấy thanh âm ôn nhu dễ nghe của thầy Chu phát ra bên tai y, hỏi: "Hướng Nam... Anh đau không?"
Hướng Nam chớp chớp mắt, nói với thầy Chu y không đau.
Chu Cảnh gắt gao cắn môi dưới, ý đồ khắc chế tinh thần sắp đổ sụp xuống của mình.
Trên đời này việc tàn khốc nhất vốn không phải là chưa từng có được thứ mình muốn, mà là sau khi có được rồi, trời cao lại tàn nhẫn tước nó đi khỏi mình.
Anh quên mất mình nên hô hấp như thế nào, trái tim nhảy lên cũng đình trệ tại chỗ.
Loại cục diện đáng buồn vây quanh anh khiến toàn bộ cơ thể hít thở không thông, cho dù là lúc trước, trong nháy mắt đó, khi anh quyết định từ bỏ Ân Hướng Bắc, cũng chưa từng thế này.
Kỳ thật việc Hướng Nam sẽ biến thành dáng vẻ này, sớm đã có dấu hiệu từ trước rồi.
Tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, Hướng Nam lại mạnh mẽ tỉnh dậy trong vòng có một tuần, ngay cả bác sĩ cũng nói, đây là một kỳ tích.
Nhưng bác sĩ còn nói, điều trị của ông ấy cũng chỉ là nhất thời thôi.
Nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi cho Hướng Nam, thì phải đi bệnh viện chính quy kiểm tra, cẩn thận kiểm tra lại từng bộ phận cho y.
Đặc biệt là y còn mất trí nhớ, lại biến thành thằng ngốc, khả năng não bộ bị thương là rất lớn.
Nhưng lúc ấy Chu Cảnh cũng không có đem lời của bác sĩ để ở trong lòng.
Bởi vì Hướng Nam thoạt nhìn thật sự khỏe mạnh, tố chất thân thể của y so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, nhìn thế nào cũng không giống với người bệnh.
Hiện tại tạo thành cục diện thế này, một phần nguyên nhân, là do Chu Cảnh chậm trễ, nếu Chu Cảnh sớm một chút dẫn y đi kiểm tra, bọn họ cũng không đến mức cái gì cũng khó khăn như bây giờ.
Đáng tiếc, trên đời này không có nhiều "nếu" như vậy.
Hướng Nam đem hết thảy đều xem ở trong mắt, trong ánh mắt thanh triệt ấy chứa nhiều u sầu khôn tả.
Tính tình y vẫn luôn rất độc lập, luôn cảm thấy bên người thầy Chu có một mình mình là đủ. Nhưng hiện giờ, y nhìn thấy thầy Chu lộ ra biểu tình lo lắng, lại không có nhiều người ở bên cạnh thầy, an ủi thầy, khiến thầy vui vẻ hơn một chút.
Hướng Nam nhịn không được nghĩ, nếu y có siêu năng lực phân thân là tốt rồi.
Chẳng lo y bên này không thể nhúc nhích, một "y" khác bên kia cũng có thể thay thế y hoàn thành rất nhiều việc. Nhưng ảo tưởng kia chú định là giấc mơ của ngây thơ của một đứa trẻ con, là khát khao mỹ lệ nhưng vô pháp thực hiện.
Hướng Nam đột nhiên nhớ tới mấy ngày đầu khi y ở đây, cũng giống như bây giờ, không thể cử động cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể mở to hai mắt, khi đó cả thế giới y nhìn thấy là một mình thầy Chu.
Bởi vì thực sự quá thích người này, cho nên y nỗ lực mà từ trên giường tỉnh lại, lại nỗ lực học cách nói chuyện.
Lúc ấy y làm được, nói vậy thì hiện tại cũng không thành vấn đề.
Vừa khéo chính là, Chu Cảnh cũng nghĩ như y.
Chu Cảnh cũng không có bị hiện thực đả kích đến mức không thể đứng thẳng người được, anh bình tĩnh đánh thức Tô Ngôn dậy, nhờ cậu ta hành động nhanh nhẹn hơn anh mau chóng mời bác sĩ lại đây, còn mình thì ở lại ký túc xá, phán đoán cách xử lí bệnh tình của Hướng Nam.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, không phát sốt; thương thế ở cẳng chân cũng khôi phục tốt đẹp, cũng không có xu hướng chuyển xấu. Từ ngoài nhìn vào, trừ bỏ mũi có chút xuất huyết, Hướng Nam hoàn toàn bình thường không có điểm dị thường.
Nhưng y không thể nhúc nhích không thể nói chuyện, kỳ thật không cần bác sĩ giải thích, chính Chu Cảnh cũng hiểu rõ. Giang Hải xem xét xong, không có bất luận trị liệu hay là biện pháp cấp cứu gì hết, chỉ là thở dài nói: "Nghĩ cách đưa lên bệnh viện tỉnh đi."
Giang Vũ cũng theo ông nội đến đây, trên người cõng một hòm thuốc lớn, cùng cơ thể nhỏ xinh của cô thật không xứng đôi, vừa nghe thấy ông mình nói lời này, trong lòng lập tức liền rơi lộp bộp vài tiếng.
Hướng Nam đã cứu cô một lần, cho nên độ hảo cảm bây giờ của cô với Hướng Nam thậm chí ngang hàng với thầy Chu.
Một người nguyên bản cao lớn chắc nịch như vậy, hiện tại đột nhiên biến thành thế này, làm cô không có cách nào tiếp thu được.
"Như thế nào đột nhiên bệnh nặng thành như vậy, là thằng mất dạy vương bát đản Lưu Khánh kia làm sao..." Giang Vũ hốc mắt đỏ lên, bụm mặt khóc nức nở, "Đều do tôi, nếu không phải vì cứu tôi, Hướng Nam cũng không thể đắc tội Lưu Khánh."
"Đừng khóc, chuyện này cùng cô không quan hệ___"
Chu Cảnh sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần nói.
"Hướng Nam như thế nào đột nhiên biến thành như vậy!"
Tô Ngôn nhịn không được đánh bừa lên vách tường, phòng ốc lâu năm chưa được tu sửa run rẩy, tựa như cao ốc lung lay sắp đổ.
Trong phòng có duy nhất một người coi như là bác sĩ có chuyên môn uy tín nói: "Chỉ sợ là cùng vết thương cũ do tai nạn xe có quan hệ."
Ai cũng ngưng trọng lại không nói câu gì chừng hai giây đồng hồ.
Chu Cảnh xoay người, ôn nhu như nước nhìn đôi mắt đen như mực của Hướng Nam, nhẹ giọng nói: "Không sợ, chúng ta sẽ đi tìm xe lên bệnh viện tỉnh ngay."
"Ách... A..."
Hướng Nam nỗ lực cưỡng bách chính mình há mồm, từ cổ họng lại chỉ phát ra rải rác được có mấy tiếng.
Thần kỳ ở chỗ, Chu Cảnh lại cư nhiên tự động phiên dịch chúng thành lời nói được.
Hướng Nam là đang nói: "Tôi tin tưởng thầy, thầy Chu."
Y như vậy, Chu Cảnh cớ gì lại mất đi niềm tin chứ.
"Tôi cũng tin anh có thể bình bình an an vượt qua ải này, chờ anh khỏe, chúng ta liền một lần nữa xuất phát." Chu Cảnh hơi cong cong khóe môi, lộ ra một ý cười có thể hòa tan băng lạnh.
Đúng lúc này, ngoài ký túc xá cửa gỗ lại kẽo kẹt vang lên, trừ bỏ Chu Cảnh, tất cả những người khác đều theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Phảng phất là trên TV mới có thể xuất hiện hình ảnh như vậy, bảo tiêu ăn mặc chỉnh tề xếp thành hai hàng ngay ngắn, một lão nhân chống quải trượng ánh mắt sắc bén đứng ở giữa đám bảo tiêu như sứ đồ địa ngục cùng nhau đi vào phòng.
Nếu như Tô Ngôn thích chú ý đến tin tức tài chính và kinh tế thì khả năng cao vừa nhìn là sẽ nhận ra được luôn gương mặt của người này.
Ân Lục Hợp, cũng chính là cha của Ân Hướng Bắc.
Ông ta tới còn nhanh hơn cả Chu Cảnh nghĩ, nhìn dáng vẻ là sau khi nghe được tin là lập tức an bài trực thăng, không chỉ có chính bản thân đến, còn mang thêm nhiều bảo tiêu như vậy, Chu Cảnh hoàn toàn tin chắc rằng trong tay những người này có một lượng vũ khí lớn.
Lưu loát mà dứt khoát, không cho đối thủ một tia cơ hội thừa thãi, thật đúng là tác phong người nhà họ Ân.
Nghĩ đến đó, rồi lại nghĩ từ lúc bắt đầu mang theo Hướng Nam từ nơi này đào tẩu đó chính là việc không có khả năng hoàn thành, nhưng hiện tại Hướng Nam đang gặp nguy hiểm, một người vốn dĩ cực kỳ không muốn gặp giờ ngược lại trở thành vị cứu tinh duy nhất của Hướng Nam.
Vừa vào cửa, ánh mắt Ân Lục Hợp liền thẳng đến Chu Cảnh mà nhìn: "Khuyển tử ở đây quấy rầy mấy ngày, có nhiều phiền toái."
Nói xong, liền có trợ lý từ phía sau Ân Lục Hợp đi ra, đem một tấm chi phiếu mỏng manh đưa cho Chu Cảnh.
"Không cần__" Chu Cảnh mặt không đổi sắc lắc lắc đầu.
Ân Lục Hợp nhíu mày như muốn tức giận, rồi lại thấy Chu Cảnh vươn ngón tay hướng về phía giường: "Con trai ông đang nằm ở đó."
Trợ lý kia liền lập tức tiến lên một bước xem xét tình hình Ân Hướng Bắc.
Nhìn thấy Hướng Nam trên giường xong, trợ lý đầu tiên là cả kinh, sau đó xoay người hướng Ân Lục Hợp nói: "Lục gia, tổng tài bệnh nặng, cần thiết lập tức trở về trị liệu."
"Kia còn thất thần làm gì?"
Ân Lục Hợp bình tĩnh tuyên bố mệnh lệnh với thuộc hạ, trong ánh mắt lại không hề có một tia nôn nóng, hoàn toàn không giống như biểu hiện của một người cha khi thấy bệnh tình của con mình đang nguy kịch.
Bất quá loại gia đình giống như bọn họ, tình thân vốn đạm bạc, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng bất biến.
Ân Hướng Bắc cũng được coi như là tâm phúc trọng yếu nhất của Ân Lục Hợp, một khi mất đi Ân Hướng bắc, tranh đấu của ông ta trong tập đoàn cũng sẽ bởi vậy mà bị bất lợi, cho nên ông ta phải đem cho bằng được Ân Hướng Bắc về.
Vừa dứt lời, liền có bốn bảo tiêu từ trực thăng nâng cáng chạy tới, đem Hướng Nam không thể động đậy thật cẩn thận mang lên.
Hướng Nam ý đồ muốn phản kháng, nhưng bây giờ y đã hoàn toàn mất đi năng lực đó rồi, điều duy nhất y có thể làm lúc này là dùng ánh mắt tha thiết nhìn Chu Cảnh, trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh hỗn độn.
Y không muốn bị mang đi, mọi người ở chỗ này toàn bộ đều hiểu rõ. Chính là y không thể không bị mang đi, vì để y có thể tiếp tục sống sót.
Mãnh liệt giãy giụa một lúc, thân thể Hướng Nam nguyên bản đã mất đi ý thức lại đột nhiên giống như hồi quang phản chiếu, y vươn tay, nỗ lực bắt lấy người Chu Cảnh khi đi sát qua anh, dùng cả khí lực của cả đời này, lúc này mới nắm chặt được một mảnh góc áo sơ mi của Chu Cảnh.
Chu Cảnh thân thể chấn động, trong nháy mắt cúi đầu đối diện thấy lệ quang bao quanh hai mắt Hướng Nam.
"Đừng..."
Đừng có bỏ tôi lại một mình, tôi không muốn rời khỏi thầy.
Ánh mắt của y, đã nói như vậy.
Chu Cảnh run rẩy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cha của Ân Hướng Bắc đang viết hai chữ "không tốt" đầy mặt, lần đầu tiên ăn nói khép nép khẩn cầu với người ta: "Anh ấy mất đi ký ức, chỉ nhận mỗi tôi, tôi có thể hay không cùng anh ấy đi bệnh viện..."
Ân Lục Hợp trầm mặc mất nửa giây, nhìn nhìn mặt Chu Cảnh, lại nhìn nhìn cái người tuy rằng không thể nói không thể động đậy nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác hẳn với Ân Hướng Bắc lúc trước, hừ lạnh một tiếng, lại không có cự tuyệt.
Tình huống Ân Hướng Bắc ở trong báo cáo của Văn Tín có nói qua, lúc ấy ông ta đã đoán rằng hậu quả của vụ tai nạn giao thông kia không chỉ là mất trí nhớ.
Bất quá xem ra, thời gian bệnh tình chuyển biến xấu hẳn chính là đêm qua.
Còn có cậu trai bên người Ân Hướng Bắc, khuôn mặt này, ông ta như thế nào mà không biết nguyên nhân anh muốn ở lại bên cạnh Ân Hướng Bắc chứ. Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi cha con gặp lại nhau, Ân Lục Hợp đã phán đoán được ra, để cho Chu Cảnh cùng đi, thì khả năng Ân Hướng Bắc khôi phục hoàn toàn sẽ lớn hơn một chút.
Cho nên ông ta hướng Chu Cảnh nói: "Muốn đi liền nhanh một chút."
Dứt lời, Ân Lục Hợp xoay người, lại giống khi mới tới, cất bước rời đi.
Chu Cảnh nhìn bóng dáng ông ta, sau đó cho Hướng Nam một ánh mắt an tâm: "Không sợ, dù đi nơi nào tôi cũng sẽ đều đi cùng anh."
Tối hôm qua thu dọn hành lý cũng thật có ích, anh thậm chí còn chưa kịp cùng Tô Ngôn với Giang Vũ từ biệt.
Cùng với tiếng động cơ ầm ầm của trực thăng, dãy núi thấp thoáng thôn xóm nho nhỏ cách Chu Cảnh càng ngày càng xa, đi tới thành phố N, nơi mà anh từng nói anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở về.
Nhưng hiện tại, anh lại vì cùng một người đó, mà phản bội lại chính lời thề của mình.