Thế Thân - Lilynguyen

Chương 105: Tại sao vẫn cảm thấy đau?



Giờ nghỉ trưa.

An Nhiên liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, lại nghĩ chút gì đó rồi thu dọn lại bàn làm việc, dặn dò Thu Chau một chút, sau đó đi ra ngoài. Kể từ lúc đi thang máy hay đến sảnh công ty ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô khiến cô cảm thấy có chút khó chịu. Cô phải giải quyết chuyện này sớm, nếu không thì ngày ngày chịu cảnh ngộ như vậy thật làm cô điên mất.

Dưới tán cây đối diện công ty, một chiếc xe Mercedes màu đen an tĩnh nằm đó, cô dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ lười nhác của cậu trước kia. Không thể phủ nhận rằng chiếc xe này rất hợp với cậu, lạnh, bí hiểm, lại khiến người khác e sợ nhưng vẫn muốn đến gần.

An Nhiên lại gần, gõ tay lên kính xe.

Chiếc kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt Thanh Khanh đang ngước mắt nhìn cô xuất hiện.

Có vẻ như cậu đang rất mệt mỏi, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn cô.

-Anh sao vậy?- Cô hỏi.

-Không có gì.- Cậu mỉm cười lắc đầu.- Em lên xe đi.

-Tôi…

Cô chỉ định ra ngoài yêu cầu cậu một chút về chuyện đem cơm nhưng trông bộ dạng cậu như vậy… Hơn nữa, bây giờ là giờ nghỉ trưa, có rất nhiều đồng nghiệp đi ra đi vào, cô cũng không muốn thu hút ánh mắt của mọi người, đắn đo trong giây lát, cô cắn răng bước nhanh lên xe.

-Em muốn đi ăn trưa ở đâu?- Cậu định khởi động xe.

-Không cần đâu, tôi chỉ có chút chuyện muốn nói với anh thôi, không mất bao lâu đâu.

-Được thôi, em muốn nói gì?- Cậu thỏa hiệp, ngồi tựa ra ghế.

-Anh… bao lâu rồi chưa ngủ?- Cô nhìn thấy vành mắt cậu thâm đen, có chút lo lắng.

-Không sao, anh vẫn ổn.- Cậu xoa xoa hai mắt, lắc đầu.

-Anh…- Cô ngẫm lại, tại sao cô lại phải lo cho cậu chứ, thật là rỗi hơi.

An Nhiên ngồi thẳng người, mắt nhì về phía trước, chẳng để tâm đến cậu nữa, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

-Chuyện đồ ăn trưa ấy, tôi rất cảm ơn thành ý của anh, cũng biết anh rất vất vả để làm cơm, nhưng mà xin lỗi, tôi nghĩ tôi không có phúc được ăn cơm do đích thân tổng giám đốc anh làm cho, hơn nữa, việc này gây cho tôi rất nhiều phiền toái, lúc nào cũng phải chịu ánh mắt tò mò của mọi người trong công ty, rất khó chịu, vì vậy, anh đừng có đem cơm cho tôi nữa, có được không?

Dứt lời, cô làm mặt lạnh quay sang nhìn cậu.

Đáp lại cô là tiếng hít thở đều đều và gương mặt say ngủ của Thanh Khanh.

Cô khẽ thở dài, không biết đã bao lâu không ngủ mà có thể bị thâm mắt đến mức này, tóc tai thì rối loạn, ngay cả râu cũng mọc lún phún chưa được cạo, trông chẳng khác gì những ông già ngoài chợ, mà so sánh vậy có hơi quá không nhỉ?

Cô định đánh thức cậu dậy, nhưng rồi lại không đành lòng, nhìn cậu ngủ an ổn như vậy, nếu cố đánh thức cậu, để cậu lái xe trong tình trạng này rất nguy hiểm.

Đã bao lâu rồi, cô không được ngắm cậu ở khoảng cách gần như vậy?

An Nhiên cúi sát đầu về phía cậu, tỉ mỉ nhìn cậu.

Gương mặt hốc hác đi nhiều, chắc tại làm việc nhiều quá, áo quần xuất hiện một ít nếp nhăn, chắc tại liên tục ở lại công ty, trông cậu gầy đi rất nhiều, không còn vẻ lạnh băng thường ngày, lại có chút cô đơn, khiến cô đau lòng.

Ngay cả ngủ, cậu cũng khẽ nhíu mày, cô không nhịn được vuốt vuốt lông mày cậu để nó giãn ra.

Đầu cậu nghiêng sang một bên, An Nhiên nhíu mày. tư thế này nếu để lâu, khi tỉnh dậy, nhất định sẽ gây trẹo cố.

An Nhiên cẩn thận nâng đầu cậu, đặt ngay lại, tựa trên nệm xe.

Đầu cậu lại nghiêng qua, rơi xuống vai cô.

An Nhiên cứng người, không nhúc nhích.

Thanh Khanh cọ cọ vài cái rồi an ổn ngủ tiếp, rất giống chú chó nhỏ.

An Nhiên không có bất cứ động tác nào nữa, để yên cho cậu tựa đầu lên vai cô.

Hơi thở cậu đều đặn phả vào một bên má cô, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt. Cô như trở lại trước kia, khi cậu mệt mỏi sau giờ làm việc, thỉnh thoảng sẽ kéo cô đi đâu đó, tựa đầu lên vai cô, yêu cầu cô làm gối cho cậu ngủ.

Hoặc là khi cậu ôm cô,hôn cô, mùi hương bạc hà này sẽ len lỏi vờn quanh chóp mũi, khoang miệng cô, làm cô cảm thấy ngây ngất, yêu thích.

Cô còn nhớ mỗi khi ra khỏi cửa, cậu đều sẽ mặt dày mà yêu cầu cô lựa chọn quần áo, còn thắt cà vạt giúp cậu, sau đó, sẽ ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô những lời âu yếm.

Càng nghĩ, nước mắt cô lại càng nhiều, dường như có thể rơi bất cứ lúc nào.

Thời gian đó thật đẹp, đẹp đến mức cô cứ ngỡ là mơ, cũng đẹp đến mức làm cô cảm thấy cô đang ở trên thiên đường, để rồi sau đó cảm nhận được sâu sắc thể nào là rơi xuống địa ngục.

Tất cả, đều không phải dành cho cô, đều là do cô cướp của người khác, cô không muốn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.