-Không sao đâu ạ, để cho cậu ấy một mình một chút cũng tốt. Em thay cô ấy xin lỗi anh, tính cách cô ấy luôn như vậy, đã làm cho anh bận tâm nhiều rồi.
-Không sao.- Duy Khang lắc đầu.- Là do trước kia anh đã làm cho cô ấy buồn phiền nhiều.
-Có anh chiếu cố cậu ấy như vậy, em cũng an tâm nhiều, chỉ là không biết tính khí đó của Quyên San biết bao giờ mới sửa được.
-Sửa được hay không không quan trọng, cô ấy là vợ anh, là người thân của anh, bất kì tính xấu nào của cô ấy, anh đều chấp nhận.
An Nhiên mỉm cười, trong lòng càng thêm hâm mộ hai người bọn họ. Cô cũng không nói gì thêm, giúp đỡ Duy Khang nấu cơm, thế nhưng anh lại không cho anh giúp, cô chỉ có thể đứng nhìn.
-An Nhiên à.- Tiếng Quyên San từ phòng khách truyền đến.
-Ừ?- An Nhiên đáp lời đi ra.
Duy Khang cũng vội vội vàng vàng chạy ra từ trong bếp, sợ Quyên San có chuyện gì.
Bộ dạng mặc tạp dề, trên tay còn cầm muôi và cái chảo, trông rất buồn cười, khiến cho Quyên San không nhìn được phì cười.
-Sao vậy, có chuyện gì vậy bà chủ?- An Nhiên kéo dài giọng.
Quyên San lập tức nghiêm mặt, nhưng giọng nói đầy vẻ làm nũng.
-Tớ đói rồi.
Không đợi An Nhiên nói gì, Duy Khang ở một bên đã nhanh chóng đáp lời.
-Được được, có cơm ngay đây, em chờ một chút nữa thôi.
Nói xong cũng chạy lại vào bếp như gió cuốn, kèm theo tiếng động lách cách không ngừng.
An Nhiên bật cười, tiến về phía Quyên San, ngồi xuống cạnh cô.
-Thế nào rồi? Tâm trạng đã tốt hơn chưa?
-Tàm tạm.
-Cậu đấy, chỉ biết bắt nạt người khác làm niềm vui.
-Ai bảo trước kia anh ấy toàn bắt nạt tớ.
-Trước kia thì tớ không biết, nhưng hiện giờ thì thấy cậu bắt nạt anh ấy rất rõ ràng.
-Tớ không thèm nói với cậu.- Quyên San quay mặt đi.
Hai người trò chuyện được thêm vài câu thì Duy Khang đã bước ra, thông báo đã chuẩn bị xong cơm, cả ba vui vẻ ngồi vào bàn dùng cơm.
Không ngờ Duy Khang lại giỏi giang như vậy, nhìn một bàn thức ăn phong phú trước mặt, An Nhiên cảm thấy thật bất ngờ, cũng nhận ra rằng mình đã rất đói rồi.
-Ăn đi ăn đi, em nhớ ăn thật nhiều vào.- Duy Khang liên tục gắp thức ăn cho Quyên San, khiến cho bát của cô ấy ngập tràn thức ăn.
-Anh gắp thế này thì làm sao em ăn hết, anh muốn em mập thành heo à?- Quyên San bĩu môi.
-Làm sao mà thành heo được, bát thức ăn này đều vào trong bụng con cậu cả, cậu phải ăn thêm bát nữa mới đến phần cậu.-An Nhiên trêu chọc.
-Cậu còn nói giúp cho anh ấy?
-Tớ chỉ nói sự thật thôi, nhanh ăn đi, để nguội thì sẽ không ngon đâu.- An Nhiên tiếp tục nói.
Quyên San bĩu môi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ăn cơm. An Nhiên dường như có thể nghe thấy Duy Khang thở phào. Thật không biết thường ngày, Quyên San bắt nạt Duy Khang như thế nào nữa, trông bộ dạng anh ấy thật giống như con dâu và mẹ chồng mà.
Đến tối, Quyên San cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Duy Khang, thẳng thừng kéo An Nhiên vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
-Cậu lại sao thế? Rõ ràng đã không còn giận dỗi nữa mà sao sắc mặt lại như vậy?
-Haizz, kệ tớ đi, mỗi lần thấy anh ấy tớ không nhịn được đều như vậy cả.
-Tính khí cậu không tốt chút nào.
-Tớ cũng biết, nhưng mà... tớ không khống chế được.- Quyên San ủ rũ.
-Không sao, may mà anh Duy Khang cũng không so đo với cậu, còn hết lòng hết dạ với cậu như vậy, thật làm người khác hâm mộ mà.
-Vậy thì cậu cũng kiếm một người đi.- Quyên San bỗng nhiên hào hứng.- Để mình giới thiệu cho cậu nhé.
-Thôi, không cần đâu.
-Sao lại không cần, tớ thấy cậu cũng nên lấy chồng đi, hay là cậu đã có đối tượng?
-Không có, nhưng mà tớ cũng không muốn tìm, hiện tại tớ chỉ muốn làm thật tốt công việc của mình thôi.
-Công việc là công việc, gia đình là gia đình,làm sao lại chỉ lo một cái mà bỏ qua cái kia được.
-Chỉ là tớ không muốn nghĩ đến thôi.
-Hay là... có chuyện gì cậu giấu tớ?- Quyên San nhẹ giọng.
-Không có gì, chỉ là một khoảng thời gian tớ không muốn nhớ đến.
-Đã không muốn nhớ đến, tại sao còn khiến bản thân phải bận lòng? Chi bằng cứ thoải mái đi, tiếp nhận một người, như vậy cũng sẽ tốt hơn, biết đâu, cậu sẽ gặp được định mệnh của đời cậu.
-Cái gì mà định mệnh của đời tớ, cậu sến sẩm quá đi, nghe nổi cả da gà.
-Tớ nói thật đấy, nhân tiện đến đây, làm quen với mấy người bạn mới, thấy ai hợp thì kết giao đi.
-Cậu không cần phải sốt sắng như vậy chứ?- An Nhiên dở khóc dở cười.
-Tại sao không, cậu là chị em tốt của tớ, chuyện của cậu, tớ đương nhiên phải lo.
Hai người rầm rì nói chuyện được một lúc thì Quyên San đã không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà thiếp đi, còn An Nhiên vẫn mở lớn mắt nhìn trần nhà.
Lời của Quyên San không phải không có lý, chỉ là, cô đã không còn đủ tự tin để bước vào một mối quan hệ mới.