Thế Thân - Lilynguyen

Chương 36: Khu vui chơi



Nơi mà Minh Lâm đưa cô tới lại là khu vui chơi.

-Anh xem em là con nít hay sao mà lại đưa em đến đây.- Cô nhìn ra ngoài, vẫn ngồi bất động trên xe.

-Em không thích?

-Anh nghĩ em có thích không?- Cô nghiêm túc nhìn anh.

-Haizz, anh cứ nghĩ em sẽ thích, tính tình em trẻ con thế mà.- Minh Lâm thở dài.

-Em trẻ con?- Cô hỏi.

-Không phải sao?

-Đương nhiên không phải.

-Nếu em không thích thì chúng ta đi chỗ khác vậy.- Minh Lâm khởi động xe.

-Khoan đã, ai nói em không thích.- Cô ngồi bật dậy ngăn cản.

-Thế chẳng phải vừa rồi em nói đó sao?

-Em có nói sao, em đang nói anh đoán xem em thích không thôi mà.

-Em từ khi nào lại trở nên vòng vo như vậy.

-Em muốn trêu anh thôi.- Cô bật cười.

-Em thật là…- Minh Lâm nở nụ cười.- Rốt cuộc thì em cũng chịu cười rồi đấy.

Gia Ngọc vô thức ngưng lại.

-Chẳng lẽ em lúc nào cũng nhăn nhó sao?

-Cũng không hẳn, nhưng từ lúc em lên xe đến giờ, gương mặt chẳng có chút gì vui vẻ cả.

-Thật thế sao ạ, em xin lỗi.

-Anh còn đang lo lắng không biết làm sao cho em vui lên nên mới đến đây.

-Vậy thì em không thể nào phụ tấm lòng của anh rồi, em nhất định sẽ chơi thật vui vẻ.- Cô gật đầu.

-Vậy thì tốt.- Minh Lâm cũng mỉm cười.

Cả hai xuống xe rồi bước vào khu vui chơi.

-Ở đây thật đông đúc.

Xung quanh đâu đâu cũng là người, ở khu vực trò chơi mạo hiểm, còn có thể nghe thấy tiếng la hét của mọi người.

-Em muốn chơi cái này.

Minh Lâm nhìn theo hướng cô vừa chỉ.

-Em chắc chứ?

Cô gật đầu.

-Được thôi,chúng ta chơi đi.- Cô đã muốn thì anh sẽ chơi cùng cô.

Gia Ngọc và Minh Lâm cùng ngồi vào trong đoàn tàu cao tốc, sau khi đã ổn định chỗ ngồi, nghe tiếng thông báo chuẩn bị bắt đầu, Minh Lâm liền nắm lấy tay cô.

-Em sẽ không sợ chứ?

-Không sợ, còn anh?

-Đàn ông như anh việc gì phải sợ.- Anh mỉm cười.

-Được, vậy thì xem xem em và anh ai mới là người phải sợ.

Ngay lập tức sau đó, đoàn tàu chuyển bánh.

Mới đầu, tốc độ cũng không có gì là nhanh, nhưng vào trong đoạn giữa, đoàn tàu bắt đầu tăng tốc nhanh hơn, rồi nhào lộn, có những lúc tưởng như lơ lửng giữa không trung, lại có lúc như muốn văng ra ngoài.

Cứ mỗi một lần lên xuống, Gia Ngọc lại hét to lên, tay lại càng siết chặt lấy tay Minh Lâm. Anh biết, tiếng hét của cô không phải là sợ, cô đang muốn giải tỏa bản thân nên như thế.

Sau một hồi dẫn dắt, cuối cùng hai người đứng trước một hang động được thiết kế khá bí ẩn và rùng rơn.

-Em muốn chơi?

-Đương nhiên, nghe nói nơi này hay nhất chính là trò này, tại sao lại không thử.

-Được, vậy chúng ta vào thôi.- Nếu cô đã muốn, anh đương nhiên sẽ cùng cô trải nghiệm.

Vừa bước vào, đã có một luồng hơi lạnh phả ra khiến cả hai rùng mình. Minh Lâm nắm lấy bàn tay của cô.

-Sợ không?

-Không… không sao.- Thực ra cô cũng cảm thấy hơi sợ rồi, nhưng có anh bên cạnh nên không thể hiện ra sự sợ hãi của mình.

-Được, chúng ta đi tiếp.

Càng vào sau bên trong thì khung cảnh lại càng mơ hồ, ánh sáng mờ mờ làm cảnh vật thêm rùng rợn.

Bất chợt một bóng trắng thoáng qua. Gia Ngọc, nhắm chặt mắt lại, chúi đầu vào trong ngực Minh Lâm.

-Không sao, không sao, chỉ là người giả ma thôi mà.- Anh vỗ về cô.

Ai mà chẳng biết đều là người giả, nhưng bản thân không tự chủ được mà vẫn cảm thấy sợ hãi.

Ở phía sau, có một bàn tay lạnh ngắt chạm vào chân cô.

Cả người cô cứng đờ, không dám quay lại nhìn, tim như muốn đình chỉ hoạt động.

-Em sao thế?- Minh Lâm nhận ra cô cứng cả người.

-Có… có cái gì nắm lấy chân em.- Cô lắp bắp.

-Vậy thì em lấy chân kia đạp vào nó đi.- Minh Lâm ra ý kiến.

-Em… em không dám.

-Vậy để anh đạp thay em.

Nghe Minh Lâm nói thế, người kia cũng vội thả ra, nói gì vậy chứ, chỉ là trò chơi thôi mà, không cần thiết phải mạnh tay như vậy.

Cảm thấy đã không có gì nữa, Gia Ngọc mới thả lỏng người ra.

-Sao rồi?

-Hình như bị anh dọa chạy rồi.

-Thế à, tiếc thật.

-Tiếc gì chứ?

-Anh muốn nhìn bộ dáng sợ hãi của em nhiều một chút.

-Ai… ai sợ chứ?- Cô mạnh miệng.

-Không sợ, thế vừa rồi ai cứ vùi đầu vào anh thế nhỉ?

Cô cắn môi, không biết phải nói sao cả, đành cúi đầu đi tiếp.

-Này, em còn muốn đi tiếp à? Không sợ nữa sao?

-Em không sợ, em nhất định phải đi hết chỗ này.

-Được thôi.

Minh Lâm nhàn nhã đi theo phía sau, Gia Ngọc cũng từ từ đi chậm lại, cô cũng chẳng muốn cách anh một khoảng đâu, nếu không có cái gì dọa cô, cô cũng sẽ sợ chết khiếp.

Vì thế, trong đường hầm ma ấy, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hét chói tai của một cô gái và tiếng vỗ về an ủi của một chàng trai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.