-Theo như điều tra thì hơn nửa năm trước, cậu Thanh Khanh ra ngoài có gặp một vụ tai nạn.
-Khi nào, nó có sao không?- Bố Thanh Khanh giật mình.
-Người bị tai nạn không phải cậu chủ ạ, cậu ấy chỉ đi ngang qua đúng lúc tai nạn thôi ạ.
-Ra vậy, thế chuyện đó thì có liên quan gì.
-Nghe nói vụ tai nạn đó, có một cô gái đã mất tích.
-Mất tích?
-Cũng không hản ạ, tại vì theo như người tài xế đã gây tại nạn thì luôn khẳng định nhìn thấy cô gái đó chảy máu rất nhiều nhưng không tìm được thi thể.
-Vậy tung tích của cô gái đó?
-Không điều tra ra được ạ, nghe nói hình như có người xử lí rất kĩ nên đã tuyên bố ra bên ngoài là bị tai nạn chết.
-Vậy…
-Tôi nghĩ cô gái đó chính là cô gái đã ở bên cạnh cậu Thanh Khanh thời gian trước.
-Cậu đã điều tra kĩ chưa?
-Tôi đã tìm hiểu chỗ tài xế của cậu chủ, cả bệnh viện kia nữa. Phía tài xế thì đã có thể khẳng định được một chút, nhưng bên bệnh viện thì hơi khó.
-Thế còn bây giờ?- Ông sốt sắng, vậy ra trước đây đúng là ông đã nhầm?
-Tôi xin lỗi, sau đó thì bỗng nhiên cô ấy đã biến mất rồi ạ.
-Biến mất?
-Vâng ạ, bỗng nhiên cô ấy biến mất, không thể tìm ra được bất cứ thông tin nào.
-Thế cậu tra ra được cô gái kia là ai chưa?
-theo như tin tức bên phía cảnh sát thì cô gái đó là Trần An Nhiên, sinh viên trường đại học Mỹ thuật Công nghiệp, là sinh viên vừa mới ra trường. Nghe nói chuyên ngành của cô gái này là thiết kế trang sức, trong trường cũng được xem là một học sinh xuất sắc.
-Anh Nhiên? Vây gia đình cô ta hiện tại như thế nào?
-Còn có bố mẹ và một người em trai hiện đang học đại học cũng sắp ra trường rồi ạ, người em trai này cũng học khá giỏi, về lĩnh vực công nghệ thông tin. Nghe nói 1 tháng trước đã chuyển đi, chỉ còn cậu con trai ở lại, nhưng mà…
-Nhưng mà sao?
-Tôi nghe nói bên công ty Minh Thiên đã để cậu ta làm thực tập sinh ở đó, tương lai rất có thể làm việc ở đó.
-Công ty Minh Thiên? Sao lại liên quan đến công ty đó.
Công ty Minh Thiên chính là công ty của nhà Minh Lâm.
-Tôi cũng không rõ nửa ạ, chỉ có điều theo tôi đã điều tra thì bắt đầu từ 1 tháng trước, cậu Minh Lâm cũng mới bắt đầu tiếp nhận công ty.
-Có quá nhiều sự trùng hợp thì không thể là ngẫu nhiên được, tôi nghĩ chuyện này nhất định có điều gì đó chúng ta còn chưa biết.
-Tôi có cần phải điều tra thêm nữa không ạ?
-Hiện tại thì không cần, việc trước mắt vẫn là cô gái đang ở cùng Thanh Khanh lúc này.
-Vâng, vậy tổng giám đốc muốn làm như thế nào ạ?
-Chúng ta sẽ không làm gì cả.
-Dạ?
-Chúng ta chỉ cần “thuận nước đẩy thuyền” là được, bản tính của cô ta sẽ sớm bộc lộ thôi. Lúc trước, là ta đã quá nóng vội, lần này thì sẽ không như vậy nữa.
-Vâng ạ.
-Được rồi, anh về đi, chuyện kia tạm thời gác lại đi.
-Vậy tôi xin phép.
Tại công ty.
Trong phòng họp.
-Tổng giám đốc, tôi nghĩ đầu tư vào lĩnh vực này là rất mạo hiểm, công ty chúng ta trước nay chưa từng hoạt động trong lĩnh vực này, làm sao có thể chắc chắn nó sẽ sinh lãi.- Một cổ đông lên tiếng.
-Vì từ trước đến nay chưa từng tham gia nên tôi muốn bây giờ tham gia, hơn nữa, tôi thấy bản kế hoạch cũng rất khả quan.- Thanh Khanh nhàn nhạt lên tiếng.
-Đây là kế hoạch tôi muốn hợp tác cũng công ty, nhưng nếu công ty không đồng ý, tôi cũng không ngại tự mình phát triển đâu.- Minh Lâm ngồi một bên, khẽ cười nói.
-Tôi biết tổng giám đốc là một người tài giỏi nhưng…- Một vị cổ đông hướng Minh Lâm nói.
-Haizz.- Minh Lâm thở dài.- Xem tình hình có vẻ như mọi người sẽ không đồng ý nhỉ? Tôi cũng không ngại nói cho mọi người biết, đây là nhà thiết kế mà tôi tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục ra sản phẩm, hơn nữa nếu thành công thì tôi tin lợi nhuận của mỗi người sẽ rất cao. Nhưng nếu mọi người không thích thì tôi cũng không ép.
-Tôi thấy đây có phải nhà thiết kế nổi tiếng đâu mà anh có thể tự tin sẽ tăng lợi nhuận.
-Những mẫu thiết kế của cô ấy tôi đã được thấy, tôi có tự tin chắc chắn rằng lần này sẽ thành công.
-Anh am hiểu về thiết kế sao?
-Cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ là tôi có quen biết vài nhà thiết kế nổi tiếng, họ cũng đã xem qua và đánh giá rất cao.
Tiếng rì rầm vang lên, mọi người lại xôn xao bàn bạc.
Thanh Khanh nhàm chán tựa người vào ghế, lần nào bàn bạc kế hoạch cũng phải trải qua những tình huống như vậy, thật khiến cho bản thân cảm thấy phiền chán.
Cửa phòng họp mở ra, mọi người vừa bàn tán vừa rời phòng họp. Trong phòng chỉ còn lại Thanh Khanh và Minh Lâm.
-Về những mẫu thiết kế đó…
-Tôi sẽ giao mẫu thiết kế cho cậu.
-Bên tôi không thể làm việc trực tiếp với nhà thiết kế sao?
-Xin lỗi, tôi e là sẽ như thế.
-Tại sao?
-Không tại sao cả.- Minh Lâm đứng lên.- Đó là yêu cầu của cô ấy.