Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 15: Trước Cơn Giông Bão





Edit + Beta: Ruby
----------------
Tháng mười, Tiết Doanh Song và Hình Vân ai cũng bận rộn.
Mấy ngày gần đây, thời gian Hình Vân về nhà muộn hơn rất nhiều, Tiết Doanh Song có hỏi, Hình Vân chỉ đáp: “Nhiều việc.”
Mà Tiết Doanh Song thân mình còn lo chưa xong, mỗi ngày xong việc thì là học tập, tài liệu ôn thi đã ôn tập đến lần thứ ba, nhưng vẫn không có chút lòng tin.
Cũng bởi vì vậy, thỉnh thoảng Hình Vân lộ ra nụ cười thần bí nhưng cậu vẫn không phát hiện ra.
Ngày cuối tuần thứ hai của tháng mười, Hình Vân chuẩn bị đi công tác.
Hắn nhận lấy hành lý Tiết Doanh Song chuẩn bị giúp hắn, gương mặt có phần mỏi mệt, nhưng trên nét mặt lại mang vẻ vui mừng: “Đợt này về là có thể thư giãn một chút rồi.”
Tiết Doanh Song đứng phía trước thắt cà vạt giúp hắn, cũng trông mệt mỏi.

Hắn lại nói: “Đến lúc đó em…”
Tiết Doanh Song: “?”
Hình Vân im miệng: “Không có gì.”
Đêm đi công tác về, Hình Vân ngay cả túi xách cũng không kịp mang về thư phòng cất, đã trực tiếp làm việc trong phòng khách.
Hắn nói điện thoại trong phòng khách, vừa mắng vừa đập, y như con chó phát bệnh dại, phát bực lúc nào thì đập ly lúc đó.
Nhưng hắn vừa giơ tay lên, đã thấy Tiết Doanh Song cầm sẵn chổi với ky hốt rác đứng bên cạnh.

Hai người nhìn nhau, Tiết Doanh Song vội vàng thủ thế “mời” với Hình Vân.
Hình Vân: “…”
Tiết Doanh Song còn tưởng rằng Hình Vân không hiểu, lại nhẹ giọng nói: “Đập, đập hết mình, lát nữa tôi quét.”
Hình Vân lặng lẽ để ly lại trên bàn, một cơn bứt rứt không biết trút xuống chỗ nào.
Ghét ghê nơi, hắn còn tưởng rằng đi công tác xong là có thể thoải mái chờ đến cuối tuần đi chơi cùng Tiết Doanh Song, nào ngờ các trường hợp khẩn cấp liên tiếp xảy ra, coi bộ tình hình này, không chừng chuyến du lịch cuối tuần cũng phải bị hủy kèo rồi.
Hình Vân lén lút liếc về phía Tiết Doanh Song, chỉ thấy dáng vẻ Tiết Doanh Song lại thất thần, cầm cây chổi trên tay quét ba bảy hai mốt vào không khí, trong miệng còn lẩm bẩm độc thoại, hệt như trúng tà.
Hình Vân hít sâu một hơi, nhịn xuống tiếp tục làm việc.
Dù cho bộn rộn mệt mỏi đến cỡ nào, hắn cũng phải rảnh được cuối tuần này.
Nếu nhóc thế thân này không đi ra ngoài thư giãn được nữa, sợ là sắp toi rồi.
*
Thứ sáu, Hình Vân tan ca về nhà, đã là 1 giờ rưỡi sáng.
Hắn là cú đêm, Tiết Doanh Song cũng là cú đêm, thế mà hôm nay trong khe cửa phòng Tiết Doanh Song không có chút ánh sáng, chắc là đi ngủ rồi.
Hiếm thấy Tiết Doanh Song ngủ sớm như vậy.
Hình Vân vốn còn muốn vào phòng tập kích bất ngờ, nhưng nghĩ tới ngày mai sẽ cho Tiết Doanh Song một bất ngờ, bèn thu lại bàn tay đặt trên tay nắm cửa.
Hình Vân đứng ở trước cửa phòng Tiết Doanh Song, trong đầu mô phỏng ra lịch trình ngày mai:
Dậy sớm.
Rửa mặt.
Qua phòng ngủ phụ.
Tập kích bất ngờ Tiết Doanh Song còn đang mơ ngủ.
Nói với Tiết Doanh Song muốn đi ra ngoài chơi.
Tiết Doanh Song cảm động rơi nước mắt.

Đại phát từ bi lau nước mắt cho Tiết Doanh Song.
Hình Vân càng nghĩ càng vui, một lát lại bắt đầu lo lắng… Nếu Tiết Doanh Song càng ngày càng thích mình thì sao đây?
Thiệt khiến người ta đau đầu mà.
*
Sáng thứ bảy, Hình Vân thành công…ngủ quên.
Hắn hào hứng cả đêm hệt như cậu học sinh tiểu học được đi chơi xa vậy, ngủ cũng không ngủ được.

Khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, ai dè vừa mở mắt, trời đã sáng bửng rồi.
Mò điện thoại qua xem, tám giờ rưỡi… cũng được cũng được, vẫn chưa muộn lắm.
Hình Vân đi vào phòng tắm, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng chà cấp tốc, đồng thời lướt xem tin tức mới trên điện thoại.
Dự báo thời tiết: Cơn bão dự kiến ​​sẽ đổ bộ vào tối mai.
Hình Vân: “???”
Mấy ngày nay hắn bận rộn công việc, hoàn toàn không lòng dạ nào để ý đến tin tức, ai biết tự nhiên lòi ra một cơn bão?
Còn là một bão mùa thu?
Hắn vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết trời nắng ráo, không nhìn ra có chút dấu hiệu nào là bão sắp đến.
Chỉ có điều bão đến cũng chả sao, hôm nay xuất phát, ở một đêm, tối mai chắc cũng về rồi, ai thèm quan tâm mưa gió bão bùng gì?
Hình Vân nhanh chóng sửa sang lại bản thân, thu lại tình cảm, mặt lạnh lùng ra khỏi phòng ngủ.
Đi qua hành lang, hắn đi đến phòng khách.
Phòng khách không có ai.
Không có ai, được, chắc là Tiết Doanh Song ở trong nhà bếp.
Nhưng mà lại đến nhà bếp, trong nhà bếp cũng trống trơn.
Đâu rồi?
Hình Vân vòng một vòng trong nhà, tìm hết mỗi phòng, cũng không tìm thấy Tiết Doanh Song.
Đi mua thức ăn à? Không đúng, cuối tuần Tiết Doanh Song thích đi mua thức ăn cùng hắn, không thể nào tự mình ra ngoài được.
Hình Vân trực tiếp gọi điện thoại cho Tiết Doanh Song.
Điện thoại vang lên vài tiếng, Tiết Doanh Song bắt máy, nhưng lại lập tức cúp.
Hình Vân kinh ngạc.
Gọi lại lần nữa, Tiết Doanh Song đã tắt điện thoại.
*
“Điện thoại ai reo?” Thầy giám thị cao giọng nói, “Nhắc lại lần nữa, tất cả tắt máy điện thoại, đặt trong túi xách, không được phép mang túi xách vào phòng thi.

Lát nữa nếu như điện thoại ai vang lên, trực tiếp trừ điểm.”
“Xin lỗi.” Bên thành phố A, Tiết Doanh Song vội vàng tắt máy sau đó nhét điện thoại vào trong túi, kéo khóa lại liền đặt trên hành lang.
Hôm nay Tiết Doanh Song không còn là áo sơ mi trắng cùng quần tây nữa, mà cậu đổi lại chiếc áo T-shirt trắng còn có chiếc quần jean giặt đến bạc màu.
Cậu đặt túi cẩn thận, lại chạy vào hàng, đứng ở phía cuối cùng.
Làm việc bên cạnh Hình Vân lâu rồi, Tiết Doanh Song sớm đã quen với việc không biểu hiện ra cảm xúc.
Nhưng cậu của ngày hôm nay lại không kiềm nổi nét mặt của mình.

Cậu chau mày, hai mắt không ngừng chớp, một tay cầm chặt giấy báo thi, một tay cầm hộp bút, không bất giác hơi phát run.

Trong một hàng già trẻ gái trai đều có đủ, mỗi người đều vẻ mặt khẩn trương hệt như Tiết Doanh Song.
Lát sau, Tiết Doanh Song đứng hàng cuối đã bước vào trường thi, thầy giám thị đóng cửa lại.
Hôm nay là ngày thi đại học đầu tiên.
Kỳ thi đại học tại chức phân thành hệ đại học dự bị chuyên ngành và hệ đại học chính quy, thí sinh có bằng chuyên ngành có thể trực tiếp tham gia học đại học chính quy, mà người giống như Tiết Doanh Song chỉ có bằng cấp 2, trước tiên cần phải lấy được bằng tốt nghiệp chuyên ngành, rồi mới có tư cách tham dự thi tuyển đại học chính quy.

(1)
Nếu như muốn sớm có được bằng đại học có rất nhiều cách, ví dụ như mua bằng trung học phổ thông giả, sau đó học bổ túc, cũng chính là vừa lợi dụng kỳ thi tuyển sinh đại học, hoặc là khóa học online, dạy luyện thi trên sóng truyền hình để học chuyên ngành, vừa tham gia kỳ thi đại học chính quy.
Nhưng thế quá mạo hiểm, lại còn bất chính.
Vì vậy Tiết Doanh Song lựa chọn con đường thiết thực nhất, trước tiên thi vào dự bị, lại học lên chính quy.
Hai ba năm nữa, cậu tuy rằng thi chậm, nhưng mà đại học chính quy cũng đã thi xong hơn phân nửa.

Lúc này lại thi xong, sau đó là có thể bắt đầu học lên chính quy rồi.
Kỳ thi tại chức một năm có bốn lần, mỗi lần thi hai ngày, mỗi ngày sáng chiều thi một môn.
Mỗi một chuyên ngành có tổng cộng 16 môn thi bắt buộc, nếu mỗi lần ghi danh thi 4 môn, nhanh nhất trong vòng một năm có thể lấy được bằng đại học.
Hợp đồng Tiết Doanh Song cùng Hình Vân chỉ có một năm, nhưng Hình Vân không nhất định sẽ gia hạn thêm, thời gian chính xác mà Tiết Doanh Song có thể yên tâm học tập không còn nhiều lắm.
Bởi vậy cậu cho mình một yêu cầu là, tất cả các môn học cậu nhất định không được rớt.
( ~ ước gì tui có thể nghiêm túc chăm chỉ học tập như thế thân.

Nếu mà nghiêm túc quá thì đã không ngồi đây edit truyện đâu:v)
Nguyên nhân chính là như thế, tháng này cậu gần như học hành như điên, học sáng, học tối, lúc làm việc cũng phải lén lút học thuộc nội dung thi cử, chỉ sợ mình không nhớ kỹ.
Cậu không biết lúc nãy là ai gọi điện thoại đến, nhưng cậu đã không lòng dạ nào để quan tâm nữa.
Chuông vang lên, Tiết Doanh Song hít sâu một hơi, cầm bút bắt đầu làm bài.
*
11:30, chuông reo lên.
Tiết Doanh Song kiểm tra đến phút cuối cùng mới đặt bút xuống, nghe theo lời chỉ dẫn của giám thị coi thi rời khỏi trường thi.
Thời tiết đã không còn sáng sủa như buổi sáng, bầu trời lúc này hơi chút âm u, không khí vô cùng oi bức.
Địa điểm thi tại một ngôi trường trung học phổ thông, trong sân trường ngày chủ nhật không có người, thí sinh rời khỏi phòng thi xong càng hiện vẻ trống trải.
Tiết Doanh Song tìm bừa một hành lang không có người ngồi xuống, cầm bánh mì và đề cương từ trong túi ra, vừa gặm bánh mì vừa ôn tập bài vở cho môn thi buổi chiều.
Cũng không biết đã học bao lâu, Tiết Doanh Song cau mày.

Mắt cậu nhìn chằm chằm vào quyển sách, thò tay vào túi xách tìm điện thoại, muốn kiểm tra mấy kiến ​​thức chưa hiểu lắm.
Cậu cùng không thèm liếc nhìn điện thoại, chỉ nhấn phím mở nguồn.
Bất thình lình, điện thoại cậu bỗng nhiên rung ầm ầm, vừa nhìn, chỉ thấy mấy trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn về cùng lúc, điện thoại cứ rung không ngừng, suýt nữa lag chết máy.
Khởi động máy chưa không đến mười giây, điện thoại đã vang lên.
Là Hình Vân gọi tới.
Tiết Doanh Song bắt máy một cách khó hiểu: “Alo, sao…”
“Rốt cuộc em ở đâu!!!”

Giọng Hình Vân gầm lên truyền ra từ điện thoại, Tiết Doanh Song vội vàng cầm di động ra xa.
Gì đây?
“Em đi đâu??? Em vẫn ổn chứ???”
Giọng điệu Hình Vân hấp tấp, giống như âm thanh hắn nổi cơn tam bành lúc làm việc, những cũng không giống lắm, lại có thêm một chút khản đặc.
Giọng nó hắn quá lớn, ngay cả những người đi ngang phía cuối hành lang cũng ngoái lại nhìn.
Tiết Doanh Song vội vàng che điện thoại lại, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, anh bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh, em bảo tôi làm sao mà bình tĩnh! Mới sáng sớm ngủ dậy đã không tìm thấy em đâu!”
Tiết Doanh Song ngỡ ngàng: “Hôm nay không phải đã xin nghỉ sao?”
Hình Vân rống lên: “Nghỉ? Nghỉ cái cục cứt! Hôm nay là ngày nghỉ của em à! Ai nói em được nghỉ?”
Tiết Doanh Song: “Lần trước tôi đã nói với anh rồi mà.”
Hình Vân ngập ngừng, lập tức lại nói: “Lúc nào? Tôi cho phép sao?”
Tiết Doanh Song nói: “Một tháng trước đã nói với anh rồi, khi đó anh còn hỏi tôi nhận được bằng đại học thì làm sao chứ.

Sau đó tôi xin anh phép nghỉ, anh nói tùy tôi mà.”
Hình Vân nhớ ra, nhưng mà hắn chỉ nhanh chóng nói: “Hủy phép, bây giờ em trở về ngay cho tôi.”
Tiết Doanh Song: “Tôi còn có việc, tối mai mới trở về được.”
Hình Vân: “Em còn bận cái gì chứ?”
Tiết Doanh Song: “Thi đại học.”
Hình Vân lại ngập ngừng, lập tức nói: “Tôi không quan tâm cái cuộc thi xàm xí gì, em lập tức đi về!”
Tiết Doanh Song bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi thi xong mới về được.”
Hình Vân: “Em dám? Hôm nay em không quay về thì cút xéo ngay, vĩnh viễn không cần trở lại nữa.”
Tiết Doanh Song trầm mặc một lát, tiếp lời: “Tôi sẽ không chủ động cút đâu, nếu anh muốn sa thải tôi, nhớ phải làm theo quy trình bài bản, đừng quên luật N+1 (2).”
Hình Vân: “Cút.”
Điện thoại bị ngắt máy.
Sắc trời u ám tột cùng, trên trời những đám mây đen nặng nề, hạt mưa to như hạt đậu dồn dập rơi xuống.
Hạt mưa rơi xuống trên người Tiết Doanh Song, làm ướt gương mặt gầy gò của cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời cao, chỉ thấy trên bầu trời một màu đen mờ mịt.
Cậu lau đi hạt mưa trên mặt, cầm sách vở đi đến bên cạnh, lại cúi đầu xem sách, như lúc nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.
*
Bên kia thành phố, trong xe, Hình Vân nằm nhoài trên tay lái.
Đầu tóc hắn rối bời, hắn từ trước đến nay luôn mặc vest để ra ngoài, bây giờ lại mặc một bộ đồ ở nhà, thậm chí trên chân còn mang một đôi dép lê.
Cửa xe mở ra phân nửa, vốn dĩ hắn muốn xuống xe, nhưng một giây trước khi xuống xe, hắn đã gọi được cho Tiết Doanh Song.
Cơn mưa lớn dần không ngừng giội chỗ cửa xe, nhưng hắn không có chút phản ứng, mặc cho xe cửa mở ra.
“Này anh bạn, ” Một cảnh sát gõ cửa kính ô tô, “Đừng ngừng xe trước cục cảnh sát, mau lái đi.”
Hình Vân bò dậy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi lái đi ngay.”
Hình Vân muốn đóng cửa xe, cảnh sát lại nắm lấy cửa xe, dò hỏi: “Chân cậu sao chảy máu thế? Đến báo cảnh sát sao?”
Chỉ thấy trên bắp chân trái Hình Vân có một vết thương dài chừng 1-2 cm, vết máu trên vết thương chưa khô, cộng thêm vết bầm tím lớn, đỏ đỏ tím tím nhìn mà phát hoảng̣.
Lúc này Hình Vân mới chú ý tới mình bị thương rồi.
Buổi sáng hắn bị cúp điện thoại, còn tưởng rằng Tiết Doanh Song xảy ra chuyện gì.
Hắn tìm hết những gia đình ở gần đó, thậm chí còn đến siêu thị tìm.

Tìm một lượt không thấy người đâu, lại chạy về nhà xem camera giám sát.
Trong camera giám sát, chỉ thấy sáu giờ sáng Tiết Doanh Song đã ra ngoài.
Đồ đạc trong phòng Tiết Doanh Song vẫn chưa thu dọn, quần áo cũng còn, không giống như là trốn nhà đi.

Hình Vân trăm mối ngổn ngang, cuối cùng chỉ nghĩ đến việc phải báo cảnh.
Hắn quá gấp gáp, trước khi lên xe chân trái bị kẹp ở cửa xe, đau đến nỗi súy chút nữa la làng.
Nhưng hắn cũng không có thời gian để quan tâm, lái xe đi ngay, bây giờ có người nhắc nhở mới nhớ ra còn có chuyện này.
Hình Vân cong chân trái lại, cố gắng che giấu.

Hắn ngẩng đầu nhìn cảnh sát lễ phép nói: “Bị cửa xe kẹp trúng, đang muốn đến bệnh viện.”
Cảnh sát nhìn vào trong xe một lượt, thấy trong xe ngay ngắn, trên người Hình Vân ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút, thì cũng không có gì khác thường.

Lại kiểm tra miệng vết thương của Hình Vân, quả thật chính xác có vết tích.
Cảnh sát nói: “Vậy cậu mau đi, đừng trì hoãn.”
Hình Vân gật đầu, lái xe rời đi.
Hình Vân không đi đến bệnh viện mà trực tiếp về nhà.
Trên đường, điện thoại vang lên.
Ánh mắt Hình Vân bỗng chốc phát sáng lên, nhưng sau khi nhấn máy nghe thấy là giọng nói của Bạch Khiêm Dịch, ánh mắt hắn thoáng cái lại ảm đạm.
“Cậu không sao chứ? Lúc nãy gọi điện thoại cho cậu bị cúp máy.”
Trước khi Hình Vân đến cục cảnh sát, Bạch Khiêm Dịch từng gọi đến, nhưng để tiếp tục gọi cho Tiết Doanh Song, Hình Vân trực tiếp cúp điện thoại của Bạch Khiêm Dịch.
Hình Vân: “Lúc nãy hơi bận.”
Bạch Khiêm Dịch: “Thật không sao chứ? Tôi nghe giọng cậu yểu xìu à.”
Hình Vân xốc lại tinh thần nói: “Ừ, không sao.”
Bạch Khiêm Dịch cười nói: “Làm tôi sợ hết hồn, lần lần đầu tiên bị cậu cúp điện thoại, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.”
Hình Vân cười khẽ, lại không đáp lời.
Bạch Khiêm Dịch: “Không có việc gì là tốt rồi, có rãnh không? Chúng ta tán gẫu đi.”
Hình Vân trầm mặc, một lát lại nói: “Bạch Khiêm Dịch, hôm nay chúng ta không nói chuyện nữa, tôi hơi mệt.”
Cuộc gọi kết thúc, trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Hạt mưa không ngừng rơi xuống, cần gạt nước quét trên ô cửa kính, con đường phía trước bỗng chốc rõ ràng, bỗng chốc lại nhạt nhòa…
*
** Tác giả có điều muốn nói:
Ở mỗi nơi sẽ có quy tắc thi “thi đại học tại chức” riêng biệt, năm 2020 cũng có 1 số cải cách mới.

Các quy tắc trong truyện đã trải qua một số điều chỉnh và xáo trộn nhất định để phù hợp với thiết đặt của cốt truyện, không hoàn toàn giống với thực tế ha.
* Chú thích:
(1) Ở truyện Thế Thân – Chương 31 mình có nói về Kỳ thi tự học đại học hay mình xin dịch chay thành “Đại học chính quy” đi ha.

Có thể hiểu thành dạng đào tạo đại học tại chức hay vừa làm vừa học ở Việt Nam nè.
– Thì ở VN cũng có 2 dạng: 1 là có bằng trung cấp, cao đẳng muốn học lên đại học; hoặc 2 là người đã đi làm, đã có một bằng đại học hoặc chưa có bằng đại học, để tiết kiệm thời gian sẽ chọn hình thức học buổi tối.

Thì trong nội dung truyện cũng có thể hiểu như vậy ha!
– Đặc điểm của kỳ thi này là: học phí thấp, tách biệt giữa dạy và thi, chất lượng đầu ra cao, đầu vào cũng dễ, áp dụng được vào thực tiễn, học hết tín chỉ là được tốt nghiệp, không giới hạn số lần thi lại, đủ điểm là được ra trường, cấp chứng chỉ tốt nghiệp.

Đây là loại hình giáo dục mới, tương đối linh hoạt, bằng cấp tương đương với lớp chính quy.
(2) N + 1: Trong luật lao động Trung Quốc, khi người sử dụng lao động đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động, thì sẽ trả thêm một tháng tiền lương cho người lao động.
Căn cứ vào số năm làm việc của người lao động tại cơ quan đơn vị, cứ đủ 1 năm thì được bù một tháng lương, nếu dưới nửa năm thì bù là nửa tháng, nếu trên nửa năm được tính là một tháng.
~ Ruby: Dạo này 1 chương của Qua Qua càng ngày càng chất lượng… hơn 3.000 chữ 1 chương dịch lần nửa ngày trời T.T
Ngày mai hết lễ lộc rồi, bắt đầu cày bừa nữa thôi (っ- ‸ – ς) Tui còn thèm ăn lễ quá hà =)))).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.