"....Khương Tầm Mặc, bài hát "Thích anh" tặng cho cậu."
Giọng nữ sinh truyền qua loa vang vọng toàn bộ sân trường, học sinh vây dưới sân khấu vang lên một trận hoan hô.
Không ít bạn học quen Khương Tầm Mặc, cũng ồn ào dùng ánh mắt hóng hớt nhìn về phía bọn họ.
"Khương Tầm Mặc, cậu có thể đi qua bên đó không?" Bạn của nữ sinh nhỏ giọng hỏi.
Diệp Triều Nhiên cũng quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc không động đây, hắn còn đang rơi vào chấn kinh mà câu nói vừa nãy của Diệp Triều Nhiên mang lại.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến những lời Diệp Triều Nhiên nói với hắn lúc ban đầu:
"Đây không phải là của tớ, là người khác nhờ tớ đưa cho cậu."
"Vừa nãy tớ gặp một nữ sinh lớp bên cạnh, bạn ấy biết tớ đổi chỗ ngồi ngồi cùng với cậu, nhờ tớ đưa thư tình cho cậu."
"Chai nước ép đó tớ đã uống rồi...."
"Cậu hiểu nhầm rồi."
"......"
Vẻ mặt Khương Tầm Mặc có chút hoảng hốt.
Đến lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu được, thì ra Diệp Triều Nhiên thật sự không có lừa hắn, mỗi một câu một chữ Diệp Triều Nhiên nói với hắn đều là thật.
Diệp Triều Nhiên không có di tình biệt luyến, càng không có....thích hắn.
Khương Tầm Mặc ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên lúc này cũng đang nhìn hắn, ánh mắt giao nhau, ánh mắt Diệp Triều Nhiên trong suốt thẳng thắn, đến một tia tránh né của không có.
Khương Tầm Mặc: "......."
Thì ra người tự mình đa tình luôn là hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên có chút đau đớn, Khương Tầm Mặc chỉ cẩm thấy một nỗi ấm ức lớn bao trùm lấy hắn.
Hắn cúi đầu, không nhìn Diệp Triều Nhiên nữa.
"Khương Tầm Mặc," bạn của nữ sinh thấy Khương Tầm Mặc lâu không nói gì, lại gọi hăn một tiếng, "Bạn của tôi sắp hát xong rồi, cậu..."
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Khương Tầm Mặc đột nhiên xoay người, bước nhanh chạy ra khỏi sân thể dục.
Diệp Triều Nhiên và nữ sinh đều sửng sốt.
"Khương Tầm Mặc!" Diệp Triều Nhiên hét lên một tiếng.
Khương Tầm Mặc đầu cũng không quay lại, chạy càng nhanh hơn.
Lại nhìn nữ sinh tỏ tình trên sân khấu, cô vẫn luôn lưu ý động tĩnh bên này, nhìn Khương Tầm Mặc rời đi, cô không còn dũng khí hát tiếp nũa, cô cười cười với mọi người, lộ ra vẻ mặt hơi buồn nói: "Xem ra tôi thất bại rồi, cảm ơn moi người đã cổ vũ."
Mọi người vây xem dưới sân khấu thổn thức một trận, ồn ào lên tiếng an ủi nữ sinh, bạn của nữ sinh cũng nhanh chóng quay về an ủi cô.
Khương Tầm Mặc đã biến mất trong biển người, hắn hẳn là muốn tình tĩnh một chút đi? Dù sao bị một nữ sinh tỏ tình trước mặt mọi người, cho dù là ai cũng cần thời gian tiêu hóa một chút.
Diệp Triều Nhiên nhìn thời gian, quyết định bản thân không nên đi làm phiền Khương Tầm Mặc, chỉ gửi một tin nhắn cho Khương Tầm Mặc.
[Diệp Triều Nhiên: Tớ ở chỗ lớp chúng ta luyện tập, cậu lát nữa nếu muốn qua thì trực tiếp đi qua nhé.]
Tin nhắn gửi đi, Khương Tầm Mặc không trả lời.
Diệp Triều Nhiên cũng không quá để tâm, tự đến quầy ăn vặt mua nước rồi quay lại sân thể dục tiếp tục luyện tập.
Bên kia, Khương Tầm Mặc về đến lớp, từ trong bàn học tìm bức thư tình được bảo quản rất tốt.
Từ nhỏ đến lớn, Khương Tầm Mặc nhận được vô số thư tình, nhưng trừ lúc còn nhỏ cảm thấy mới mẻ bóc hai ba bức ra, sau này hắn cũng chưa từng bóc thư tình người khác đưa.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là Khương Tầm Mặc chưa nghĩ muốn yên sớm, hai là hắn cho dù không bóc thư, cũng có thể đoán được nổi dung trong thư.
Chỉ là một vài lời tỏ tình đơn giản, Khương Tầm Mặc dù sao không định yêu đương với người khác, thì càng không cần đi xem người khác lấy hết dũng khí viết ra lời thật lòng.
Xuất phát từ lịch sự, lúc người khác ở trước mặt mọi người đưa thư tình cho hắn, Khương Tầm Mặc vẫn nhận lấy, hơn nữa sẽ tìm nơi không có người mà vứt đi, cuối cùng sẽ tìm cơ hội uyển chuyển từ chối lời tỏ tình của đối phương.
Lúc ban đầu nhận được bức thư tình có bao bì tinh xảo này, Khương Tầm Mặc cũng muốn tìm thời gian từ chối Diệp Triều Nhiên, nhưng sau đó hắn dần dần phát hiện không còn suy nghĩ này nữa, thậm chí hắn còn từng nghĩ, qua một khoảng thời gian nữa sẽ đọc thật kỹ bức thư tình này.
Ai mà ngờ chân tướng lại đến đột ngột như vậy, bây giờ nhìn bức thư tình này, trong lòng hắn ngũ vị tạp phần.
Trước đó Khương Tầm Mặc không phát hiện, bên trên bức thư tình có dòng chữ --- " gửi Khương Tầm Mặc".
Làm bạn cùng bạn với Diệp Triều Nhiên lâu như vậy, Khương Tầm Mặc vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là bút tích của Diệp Triều Nhiên.
Chữ viết của Diệp Triều Nhiên rất đẹp, gọn gàng tinh tế, còn mang theo nét bút sắc bén, vừa nhìn đã biết hẳn là từng luyện thư pháp.
Mà chữ viết bên trên bức thứ tình thanh tú, vừa nhìn là chữ của nữ sinh.
Một tia hy vọng cuối cùng bị dập tắt, Khương Tầm Mặc cũng không biết bây giờ mình nên dùng vẻ mặt gì, hắn ngồi ở chỗ ngồi của mình ngẩn người hồi lâu, ném bức thư tình vào thùng rác, rồi mới đứng lên đi ra khỏi trường học.
Khương Tầm Mặc nhìn thấy tin nhắn Diệp Triều Nhiên gửi, nhưng hắn lại không muốn đi gặp Diệp Triều Nhiên.
Bởi vì Khương Tầm Mặc không biết bản thân nên dùng vẻ mặt gì đối diện với cậu ấy.
Khoảng thời gian sau này hắn nên ở chung với Diệp Triều Nhiên thế nào đây?
Đầu Khương Tầm Mặc rất loạn.
Không dễ gì mới nghênh đón lễ hội văn nghệ được nhiều người chú ý nhất, trong trường học vô cùng náo nhiệt.
Khương Tầm Mặc lại cảm thấy bọn họ ầm ĩ, hắn chỉ muốn tìm một nơi để yên tĩnh một mình.
Bảo vệ vào lúc này sẽ không cho hắn ra khỏi trường, Khương Tầm Mặc nghĩ cũng không nghĩ đi về phía góc tường.
......
"Mày có chắc chắn từ chỗ này có thể đi vào?" Phùng Thần hỏi Lông Xanh dẫn đường trước mặt.
"Chắc chắn chắc chắn," Lông Xanh trả lời, "Tôi đã nghe ngóng rồi, bức tường này của Nhất Trung dễ trèo nhất, xung quanh là vườn hoa, bình thường rất ít thầy cô đi qua đây.
"Anh Phùng, đi không?" Lông Xanh hỏi.
Phùng Thần rít một hơi thuốc, ném đầu lọc thuốc xuống đất dùng chân dập tắt, mới nói: "Sao lại không đi? Không dễ gì mới đợi được đến lễ hội văn nghệ của Nhất Trung, nhân cơ hội trường học nhiều người hỗn loạn, chúng ta phải giáo huận cậu ta một trận!"
"Được, vậy anh Phùng anh giẫm lên chân tôi đi, anh trèo qua đó trước? Lông Xanh nói.
Phùng Thần gật đầu.
Lông Xanh đi vài bước đến góc tường, Phùng Thần giẫm lên chân cậu ta, hai tay bám lấy đầu tường, cậu ta đang muốn mượn lực trực tiếp vọt lên, đã nhìn thấy bên kia vọt qua một bóng người, lại kĩ lại, trên đầu tường có thêm một người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phùng Thần trừng to mắt: "Khương Tầm Mặc!"
Khương Tầm Mặc nhận ra Phùng Thần, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, lại nhìn mấy người dưới chân tường, đổi một nơi ít người nhảy xuống chuẩn bị rời đi.
Người muốn tìm đã tự chui đầu vào lướt rồi, còn trèo tường cái gì nữa?
Phùng Thần lập tức xuống khỏi người Lông Xanh, gọi Khương Tầm Mặc lại: "Khương Tầm Mặc! Đứng lại!"
Mấy tên tiểu đệ Phùng Thần gọi đến phản ứng lại, ồn ào hỏi: "Cậu ta là Khương Tầm Mặc?"
Lông Xanh lập tức xông lên ngăn Khương Tầm Mặc lại.
Khương Tầm Mặc lúc này trong lòng rất phiền, mặt không biểu tình nhìn mấy người trước mặt, quay đầu nhìn Phùng Thần: "Người của mày? Tìm tôi đánh nhau?"
Phùng Thần cho rằng Khương Tầm Mặc cuối cùng cũng biết sợ rồi, hừ lạnh một tiếng: "Làm sao? Mày bây giờ biết không thể chọc..."
"Cố Nghiêu gọi bọn mày đến?" Khương Tầm Mặc không kiên nhẫn ngắt lời cậu ta.
Phùng Thần sắc mặt lạnh lùng: "Mày hỏi nhiều như vậy..."
"Cũng phải." Khương Tầm Mặc một lần nữa ngắt lời Phùng Thần.
Hết lần này đến lần khác lời còn chưa nói xong đã bị ngắt, cơn giận của Phùng Thần lập tức xông lên: "Tên tiểu tử thối cậu....."
"Phiền chết đi được." Khương Tầm Mặc tựa hồ như thấp giọng chửi một câu, sau đó nói với Phùng Thần, "Các người đi theo tôi, chô này cách chỗ bảo vệ quá gần."
Phùng Thần sửng sốt một chút, Lông Xanh đang chặn Khương Tầm Mặc cũng trợn mắt há mồm.
Khương Tầm Mặc lại không có kiên nhẫn, lên tiếng hỏi: "Đi hay không?"
"Đi!" Phùng Thần cắn răng, đồng ý.
Dù sao bọn họ cũng nhiều người, cũng không sợ Khương Tầm Mặc dở trò gì.
Khương Tầm Mặc dẫn đám người qua đường, đi vào một con ngõ, vừa đi vào, hắn đã đặt điện thoại qua một bên, sau đó vẫy tay đám người Phùng Thần, nhàn nhạt nói: "Cùng lên cả đi."
Mấy người Lông Xanh "có kinh nghiệm chiến trăm trận", đây là lần đầu tiên bị người xem thường, không cần Phùng Thần mở miệng, mấy người bọn hắn đã hùng hổ xông lên!
"Đánh hắn!"
"Tiểu tử thối, cho mày ngông cuồng!"
"Đợi lát mày nên cầu xin tha thứ!"
Nhưng lời còn chưa nói xong được bao lâu, mấy người đó rất nhanh đã bị đánh ngã dưới đất, trong ngõ truyền ra tiếng kêu r3n.
Phùng Thần nhìn thấy một màn này nhất thời có hơi chết lặng, Khương Tầm Mặc...biết đánh như vậy à?
Trong lúc cậu ta đang do dự xem có nên chuồn trước không, Khương Tầm Mặc đã đi về phía cậu ta.
"Khương Tầm Mặc, tao..."
Khương Tầm Mặc mặt vô biểu tình đấm thẳng vào mũi Phùng Thần, đau đớn kịch liệt lập tức tràn ra, nước mắt nước mũi máu mũi cùng rơi xuống.
Khương Tầm Mặc kéo cổ áo cậu ta, giọng nói vô cùng lạnh lùng hỏi: "Còn đánh nữa không?"
Phùng Thần sao có thể nhận thua, cậu chịu đựng đau đớn, muốn giãy giụa đứng lên, đã thấy Khương Tầm Mặc đánh cậu ta một quyền.
"Muốn tiếp tục không?"
Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén hung ác.
Phùng Thần bị đôi mắt hung ác của hắn nhìn đến mức cơ thể run rẩy, đột nhiên không dám lên tiếng, nhưng cậu ta vẫn không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Khương Tầm Mặc, mưu toan lấy khí thế trên người đè người ta một đầu.
"Không thú vị."
Một lát sau, Khương Tâm Mặc đột nhiên buông cổ áo Phùng Thần ra, đôi mắt hắn dần dần đỏ lên.
Không muốn bị người khác nhìn thấy đáng vẻ chật vật của mình, Khương Tầm Mắt liếc mắt nhìn Phùng Thần, nhặt điện thoại của mình, từ trong ngõ đi ra.
Đến khi hắn biến mất, đám người mới từ trong chấn kinh lấy lại tinh thần.
Bọn hắn không nhìn lầm chứ?
Vẻ mặt vừa nãy của Khương Tầm Mặc...sao lại giống như là muốn khóc vậy?
Rõ ràng bọn họ mới là người bị đánh tơi bời mà!
Bọn họ cũng không ấm ức! Cậu ta khóc cái rắm!
......
Diệp Triều Nhiên đi theo bạn học trong lớp luyện tập cả một buổi sáng, một buổi sáng trôi qua, Khương Tầm Mặc cũng không xuất hiện, càng không trả lời tin nhắn của Diệp Triều Nhiên.
Ăn xong cơm trưa, Diệp Triều Nhiên đang định đến lớp xem có tìm được Khương Tầm Mặc không.
Cả một lớp học rộng rãi trống rỗng, một người cùng không có.
Trong mắt Diệp Triều Nhiên lướt qua một tia thất vọng, cậu đóng cửa lớp chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy Phó Tân đang đi lại đây.
"Phó Tân," Hai mắt Diệp Triều Nhiên sáng lên, "Cậu có nhìn thấy Khương Tầm Mặc không?"
Phó Tân về phòng học lấy bóng rổ, nghe thấy câu này sửng sốt một chút: "Anh Khương không ở cùng với cậu sao?"
Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Không, buổi sáng cậu ấy rời đi trước, sau đó tớ không nhìn thấy cậu ấy nữa."
Phó Tân nghĩ đến cái gì, đột nhiên hóng hớt cười cười: "Đúng rồi, nghe nói hôm nay có một nữ sinh ở trên sân khấu tỏ tình với anh Khương à?"
Diệp Triều Nhiên buồn cười: "Đã truyền khắp nơi rồi à?"
"Đúng vậy," Phó Tần một bên nói một bên quan sát vẻ mặt của Diệp Triều Nhiên, nhìn thấy vẻ mặt cậu không có gì khác thường mới nói tiếp, "Bây giờ trên diễn đàn trường học đang thảo luận chuyện này."
Nói xong cậu ta còn hạ giọng, sáp qua hỏi: "Đúng rồi, cậu không tức giận chứ?"
Diệp Triều Nhiên bị cậu ta hỏi vậy có hơi mờ mịt, theo bản năng nói: "Tớ tức giận cái gì?"
Phó Tân quan sát vẻ mặt của cậu, nhìn thấy không thấy giả vờ, mới chậc chậc thở dài: "Cậu thật độ lượng."
Diệp Triều Nhiên: "?"
"Tớ đi chơi bóng rổ đây." Cầm lấy bóng rổ, Phó Tân vẫy tay với Diệp Triều Nhiên, rời đi trước.
Diệp Triều Nhiên chẳng hiểu ra sao, nghĩ nghĩ một lúc cũng không hiểu, cậu cũng không nghĩ nữa.
Ầy, còn muốn tìm Khương Tầm Mặc dạy cậu đánh đàn một lúc mà.
Xem ra bây giờ cậu chỉ có thể tự luyện rồi.
Diệp Triều Nhiên một mình đi đến phòng học nhạc, không biết vì sao nỗi thất vọng đó kéo dài mãi không mà không biến mất.
.........
Các màn biểu diễn văn nghệ buổi tối của trường Nhất Trung đều được tổ chức ở giảng đường, mỗi khi đến lúc này, cũng có rất nhiều học sinh dẫn theo phụ huynh đi vào trường học cùng xem biểu diễn văn nghệ.
Phương Thịnh đến có hơi muộn, anh ta lái xe đi một vòng bên ngoài, mới tìm được chỗ đỗ xe.
"Anh em giúp anh cầm nhé?" Phương Yến theo Phương Thịnh xuống xe, cậu ta vươn tay ra.
"Không cần, anh cầm là được rồi." Phương Thịnh một tay cầm toàn bộ quà cốp xe ra, lại vươn tay ra với Phương Yến, "Đi thôi, anh nắm tay em, tối nay nhiều người, đừng để bị lạc."
Khéo miệng Phương Yến cong lên, cậu ta nắm tay Phương Thịnh, gật đầu thật mạnh: "Vâng."
Sau khi ý thức được những món quà đó đều là Phương Thịnh mua cho Diệp Triều Nhiên, Phương Yến cảm thấy rất bất an.
Anh trai từ khi nào đã đối xử tốt với Diệp Triều Nhiên như vậy?
Lẽ nào hôm thứ 6 hai người đã nói cái gì?
Hôm đó Phương Thịnh ra khỏi nhà, lẽ nào cũng là vì đi gặp Diệp Triều Nhiên?
Phương Yến lập tức đứng ngồi không yên, hôm nay cho dù thế nào cậu ta cũng phải đi theo.
Chỉ là sức khỏe Phương Yến vừa mới khỏe lại, không có sự cho phép của Phương Thịnh, cậu ta căn bản không thể ra khỏi cửa, vì thế Phương Yến chỉ có thể gọi điện cho Phương Thịnh.
Điện thoại gọi đi rất nhanh đã kết nối được, nhưng chuông vang lên rất lâu, Phương Thịnh cũng không nhận điện thoại.
Phương Yến cắn môi, Phương Thịnh quả nhiên là giận cậu ta.
Không còn cách nào khác, Phương Yến chỉ có thể gửi tin nhắn cho Phương Thịnh.
Trong tin nhắn, Phương Yến cái gì cũng không giải thích, chỉ 3 chữ đơn giản --- "Em xin lỗi".
Phương Yến nhẫn nại đợi nửa tiếng đồng hồ, Phương Thịnh mới gọi điện lại cho Phương Yến.
Diện thoại vừa kết nối, Phương Yến đã ấm ức hỏi: "Anh, anh còn giận em sao?"
Phương Yến ở đầu dây bên kia thở dài: "Yến Yến, anh không tức giận..."
Chuyện này vốn dĩ không nên trách Phương Yến, chỉ là Phương Thịnh vừa nghĩ đến kế hoạch của mình bị đảo loạn, tâm trạng có chút không tốt, không nhịn được mà trút giận lên Phương Yến.
"Thật sự không tức giận?" Phương Yến khàn giọng hỏi.
Phương Thịnh đáp một tiếng: "Thật."
"Vậy em đi tìm anh có được không?" Phương Yến nhẹ giọng hỏi, "Em vừa nãy đã suy nghĩ cẩn thận rồi, những món quà của anh hai mua hẳn là chuẩn bị cho anh hai, em tự ý bóc hết quà của anh hai, quả thật là không đúng. Em cũng muốn đi chọn vài món quà, tặng cho anh hai."
"Có được không?"
Phương Yến đã dùng giọng thành khẩn như vậy xin lỗi rồi, Phương Thịnh còn có thể nói gì?
Vì thế Phương Thịnh để tài xế về đón Phương Yến, hai người đi chọn quà cả ngày.
Trước khi đến trường, Phương Thịnh còn cố ý gọi điện thoại cho ban lãnh đạo đường, hỏi xem phụ huynh có thể tham gia xem lễ hội văn nghệ không.
Nhận được đáp án chắc chắn xong, Phương Thịnh dẫn Phương Yến đi ăn tối, rồi mới lái xe đến trường học.
"Anh nghe cô Vương nói tối nay Triều Nhiên cũng có tiết mục biểu diễn, chúng ta sớm một chút qua đó, nói không chừng có thể còn xem được." Phương Thịnh cười nói với Phương Yến.
Phương Yến quả nhiên rất hứng thú: "Quá tốt rồi! Vậy chúng ta có phải nên đi mua một bó hoa, đợi lát nữa anh hai biểu diễn xong, em đi lên tặng anh ấy?"
Phương Thịnh nghĩ nghĩ, đồng ý nói: "Có thể, anh vừa nãy cũng không nghĩ đến cái này."
Phương Thịnh lấy điện thoại ra, gọi điện cho trợ lý, để cậu ta đi mua một bó hoa đưa đến.
Giảng đường của Nhất Trung sớm đã đầy người, vẫn may lãnh đạo trường học biết Phương Thịnh muốn dẫn Phương Yến qua đây, đã chuẩn bị trước chỗ ngồi cho hai người.
Hai người vừa ngồi xuống không lâu, hội diễn văn nghệ chính thức bắt đầu.
Phương Yến đối với biểu diễn văn nghệ căn bản không có hứng thú, nhưng Phương Thịnh lại xem đến say sưa.
Hôm nay Phương Thịnh nhẫn nhịn một đường, cũng không có mở miệng hỏi, lúc này cậu ta không nhịn được nữa, sáp lại gần bên tai Phương Thịnh, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy em đã muốn hỏi, anh sao lại biết hôm nay anh hai hôm nay có biểu diễn?"
Chuyện xảy ra hôm thứ 6 Phương Thịnh không nói cho Phương Yến, cậu ta không biết cũng là có thể hiểu được.
Phương Thịnh kể lại chuyện xảy ra hôm thứ 6 cho Phương Yến nghe.
"Nói cho cùng là nhà chúng ta hiểu lầm Triều Nhiên, tuần trước thái độ của anh không tốt, cho nên anh chuẩn bị mấy món quà này, lại thành khẩn nói xin lỗi Diệp Triều Nhiên." Phương Thịnh nói.
Phương Yến nghe vậy có hơi chấn kinh: "Anh hai, thành tích của anh hai tốt như vậy à?"
Lúc Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đi gặp Diệp Triều Nhiên, lúc đó sức khỏe Phương Yến không tốt, gần như cả ngày nằm trên giường, tất cả những gì cậu ta biết về Diệp Triều Nhiên, cũng đều là biết từ miệng Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.
Phương Thịnh thấy Phương Yến cũng có vẻ mặt chấn kinh, trong lòng thở dài.
Anh ta biết ngay là cha mẹ không đáng tin, không chỉ lừa anh ta, đến Yến Yến cũng lừa không biết gì.
"Ừm, mỗi lần Triều Nhiên thi đều là đứng nhất toàn khối." Phương Thịnh nói lời này, ngữ khí mang theo một tia tự hào mà bản thân anh ta cũng không phát hiện được, "Hơn nữa Triều Nhiên là học ở lớp thường, mỗi lần thi đều có thể đè đầu lớp mũi nhọn, thật sự rất lợi hại."
Sắc mặt Phương Yến nhất thời có chút khó coi: "Lợi hại như vậy à."
Vẫn may ánh đèn trong lễ đường rất tối, Phương Thịnh không phát hiện ra sự khác thường cảu cậu ta.
Phương Thịnh tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, Diệp Nhiên thực ra ở phương diện khác cũng rất ưu tú, thể dục, âm nhạc còn có hội họa, em ấy đều am hiểu, nghe nói còn từng lấy giải thưởng," hơi dừng một chút, Phương Thịnh nói tiếp, "Nói ra thì, cũng nên cảm ơn cha mẹ Diệp. Đợi qua một thời gian nữa có thời gian, anh phải đến cửa thăm hỏi hai người họ."
Phương Yến không nghe được nữa, cậu ta đáp hai tiếng cho có lệ, đem tầm mắt rời lên sân khấu.
Phương Thịnh không phát hiện ra khác thường của cậu ta, nói xong cũng không nói thêm nữa, bắt đầu nghiêm túc xem biểu diễn.
Sự chú ý của Phương Yến lúc này không lại không ở trên sân khấu.
Anh trai vừa nãy thế mà lại khen Diệp Triều Nhiên cái gì cũng rất am hiểu, là cảm thấy mình không am hiểu không ưu tú sao?
Cái này có thể trách cậu ta sao?
Từ nhỏ sức khỏe cậu ta đã không tốt, trước 5 tuổi đi đường toàn dựa vào dìu đỡ.
Trước 10 tuổi đến trường học cũng không đến.
Cậu ta muốn học vẽ học âm nhạc học thể dục, nhưng sức khỏe của cậu ta căn bản không cho cậu ta làm những việc này!
Cậu ta chỉ là sống thôi, đã phí hết sức lực rồi.
Mà thủ phạm khiến cậu ta trở nên yếu đuối như vậy, chính là Diệp Triều Nhiên.
Bọn họ là anh em sinh đôi, nếu không phải Diệp Triều Nhiên lúc còn là bào thai đã bắt đầu cướp đi dinh dưỡng của cậu, cậu sẽ mắc bệnh tim bẩm sinh sao?
Phương Yến tức đến vành mắt đỏ lên, cắn răng khớp hàm buộc chặt.
Hơn nữa vừa nãy nghe giọng điệu của Phương Thịnh, anh ấy hình như còn rất tán thưởng Diệp Triều Nhiên?
Bây giờ còn chưa làm cho Diệp Triều Nhiên về nhà, anh trai đã khen cậu ta như vậy rồi....
Nếu như Diệp Triều Nhiên thật sự cùng bọn họ về nhà họ Phương, những người khác trong nhà cũng sẽ nhìn thấy cái tốt của Diệp Triều Nhiên, bọn họ còn sẽ đồng ý đổi tim của Diệp Triều Nhiên cho cậu ta nữa không?
Phương Yến càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Mặc dù ông nội và nội còn có ba mẹ rất yêu thương cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không dám đưa ra giả định này.
Phương Yến hít một hơi thật sâu, mím chặt môi.
Không được, cậu ta phải nghĩ cách gì đó, không thể để anh trai thích Diệp Triều Nhiên như vậy được.
........
"Diệp Triều Nhiên, cậu chuẩn bị chưa?" Cán bộ văn nghệ chạy ra sau sân khấu nhắn tin, "tiết mục sau là của lớp chúng ta rồi, cậu mau đến sau cánh gà đi."
"Được," Diệp Triều Nhiên đáp một tiếng, "Tớ lập tức qua ngay."
Cả một buổi chiều, Khương Tầm Mặc cũng không trả lời tin nhắn của Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên cũng không biết vì sao, trong lòng trước sau luôn có một cỗ nôn nóng không nói ra được.
Nhân lúc này, Diệp Triều Nhiên lại gửi cho Khương Tầm Mặc một tin nhắn:
[Tớ sắp lên sân khấu biểu diễn rồi, muộn một chút nói cho cậu thành tích thế nào! Hy vọng sẽ không làm cho anh Khương mất mặt.]
Nhấn nút gửi đi xong, Diệp Triều Nhiên đặt điện thoại xuống đi ra sau sân khấu.
Trong phòng tối đen như mực, từ góc độ này của Nhất Trung nhìn ra, vừa khóe có thể thu hết toàn bộ sân thể dục vào mắt.
Điện thoại của Khương Tầm Mặc rung lên, hắn nhìn một chút, rất nhanh đã bỏ xuống.
Tin nhắn của Diệp Triều Nhiên.
Vẫn là không nên đọc.
Thật sự không đọc sao?
Ánh sáng trên sân thể dục biến đổi vài lần, thỉnh thoảng có một tia sáng chiếu qua cửa kính lướt qua gương mặt của Khương Tầm Mặc.
Phiền.
Khương Tầm Mặc nhíu mày, ngồi dậy, mở wechat.
Yên tĩnh nhìn chằm chằm tin nhắn này vào giây, Khương Tầm Mặc cũng không ngồi yên được nữa, cầm điện thoại ra khỏi cửa.
Hắn không phải là đi gặp Diệp Triều Nhiên, hắn là đi xem lớp hắn biểu diễn.
Đúng, chính là như vậy.
Sự buồn bực trong lòng Khương Tầm Mặc dường như là đã tan đi hết rồi, hắn không nhịn được mà gia tăng tốc độ chạy đến trường học.
Âm nhạc ở giảng đường rất lớn, Khương Tầm Mặc nhìn thấy giọng MC nói...
".....Tiếp theo xin mời khối 11 lớp 1 đem đến cho chúng ta đồng ca bài hát [Gió nổi lên]."
Khương Tầm Mặc chạy càng nhanh, gió rít bên tai hắn, đến cả áo sơ mi của hắn cũng bị thổi lên.
Cuối cùng, hắn chạy đến cửa giảng đường.
Một tiếng đàn dương cầm du dương êm tai vang lên, cả giảng đường chỉ còn tiếng đàn du dương này.
Khương Tầm Mặc nâng mắt, vừa nhìn đã thấy bóng dáng của Diệp Triều Nhiên ở bên phải sân khấu.
Cậu đã thay một bộ tây trang màu trắng, ánh đèn tụ lại lên người cậu, sườn mặt tuấn mỹ chuyên chú, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hô hấp Khương Tầm Mặc không tự chủ được mà trở nên nhẹ hơn, khó có thể rời tầm mắt khỏi Diệp Triều Nhiên.
Cũng giống như hắn còn có Phương Thịnh.
Đợi một buổi tối, cuối cũng cũng đợi được tiết mục anh ta chờ mong nhất, Phương Thịnh từ lúc Diệp Triều Nhiên xuất hiện nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
Mà tiếng đàn dương cầm du dương êm tai vang lên, trên mặt anh ta trừ tán thưởng còn có tự hào.
Phương Yến căng thẳng quan sát vẻ mặt của Phương Thịnh, trong lòng càng thấy hụt hẫng.
Cậu ta phải nghĩ cách....
Nhưng lúc này có thể có cách gì chứ?
Phương Yến căng thẳng đến mức chóp mũi cũng đổ mồ hôi.
Phương Thịnh đột nhiên quay đầu, sáp lại gần tai Phương Yến nói nhỏ: "Yến Yến, anh đột nhiên cảm thấy nếu như Triều Nhiên có thể về nhà với chúng ta, trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta cũng không tồi."
Đồng tử Phương Yến co rụt lại, hô hấp hơi dừng lại.
Ý cười trên khóe miệng cậu ta không thể duy trì được.
Giây tiếp theo, Phương Yến nắm chặt quần áo trên ngực trái của mình, vẻ mặt thống khổ nhìn Phương Thịnh.
"Anh, anh....tim của em..."
Phương Thịnh bị cậu ta dọa: "Yến Yến? Em làm sao vậy?"
Phương Yến cắn chặt răng, nghĩ cũng không nghĩ ngã ra sau.
Đúng rồi, cậu ta căn bản không cần dùng cách khác.
Bệnh của cậu ta, chính là cách tốt nhất.
Cậu ta chỉ cần nói tim cậu ta khó chịu, sự chú ý của Phương Thịnh sẽ về chỗ cậu.
Trước khi nhắm mắt, Phương Yến nhìn chằm chằm về phía Diệp Triều Nhiên.
Anh mãi mãi không thể trở thành người nhà của chúng tôi.
Mãi mãi.
- -------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Diệp Triều Nhiên: Thật tốt, tôi cũng không muốn làm người nhà với các người ~ Oh Yeah