Thể Tôn

Chương 137: Không ngờ



Trong động, hai vị lão nhân nhìn nhau. Lão nhân có gương mặt đầy sát khí nói một cách chậm rãi:

- Lão ca! Ngươi nói xem tên tiểu tử mà Ly Hồn đưa tới có vấn đề gì không? Nghe Ly Cường nói thì dường nhu Ly Hồn có chút e ngại đối với hắn.

Lão nhân có khuôn mặt ôn hòa, cười một tiếng rồi nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ một tên tiểu tử Cương Anh thiên giai có thể gây nên sóng gió hay sao? Nếu quả thật có chuyện gì đó không ổn thì giết hắn. Hơn nữa, Cương Anh thiên giai không lâu nữa sẽ đột phá. Tới lúc đó hoàn toàn có thể đi săn con mồi, kiếm lấy linh thạch cho thôn chúng ta. Nhờ đó mà lần nộp phí lần sau sẽ giảm bớt râ nhiều. Dù sao thì hiện giờ số động của chúng ta có rất nhiều. Thêm nhiều người cũng không sao. Ôi chao! Trong mấy năm gần đây, Huyết Ngục càng lúc càng rối loạn. Thậm chí có vài thôn nhỏ được thành Địch Ngược bảo hộ trong một đêm bị xóa sổ. Thôn Ly Gia của chúng ta nằm vào lớp giữa, nên có thêm người là thêm một phần thực lực.

- Ừm! Có điều lão ca có lo lắng cũng chẳng có ích gì. Chẳng bao lâu nữa, ta cũng có thể đột phá. Tới lúc đó, với hai gã cường giả Cương Vương là đủ giữ yên cho thôn. - Lão nhân tanh máu cười nói mọt cách chậm rãi. Trong mắt lão lóe lên một tia sáng. Đột phá Kiếp Cương để đạt tới Cương Vương đó là niềm hy vọng trước mắt của lão.

- Tốt lắm! Tu luyện cho tốt đi. Lâu thì mười năm, chậm thì hai mươi năm là có thể đột phá. Tới lúc đó, thực lực của thôn Ly Gia chúng ta sẽ bước lên một nấc mới. - Lão nhân có gương mặt ôn hòa chậm rãi cười nói rồi nhắm mắt.

Ở giữa ngọn núi, trong một cái động, Lôi Cương hưng phấn nhìn hai tay của mình. Lúc này, hai tay hắn to lên một cách quái dị, giống như ban tay của Thái Thản cự nhân. Trên hai tay hắn gân xanh nổi chằng chịt, những múi cơ đều tăm tắp. Lôi Cương đập hai tay vào nhau lập tức vang lên tiếng gió rít chẳng khác gì tiếng sấm khiến cho lỗ tai của hắn ong ong. Đồng thời, tiếng động cũng vang lên trong động mãi không thôi. Lôi Cương phát hiện ra, mình chỉ cần làm cho cương khí và nội kình trong kinh mạch tập trung vào hai tay sẽ được như vậy. Hơn nữa, sau đó, lực lượng sẽ tăng vọt. Tới đây, hắn chợt nghĩ tới nam tử âm độc lúc trước. Hắn rất muốn thử xem uy lực của một quyền này như thế nào. Nhưng khi nhìn ra ngoài động, hắn đành phải từ bỏ ý định đó. Chỉ sợ một quyền của hắn cũng khiến cho tất cả cường giả trong thôn Ly gia bừng tỉnh.

Sau khi hấp thu tu vi của nam tử âm độc, mặc dù phần lớn bị bốn con thần long nuốt mất nhưng số còn lại cũng đủ cho Lôi Cương đột phá Cương Anh tới Kiếp Cương. Mà ở đây, mật độ linh khí so với Trung Xu giới dầy hơn gấp mười lần nên tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Sau khi hắn tỏa thần thức xem xét hai tay và hai chân của mình không có hiện tượng gì khác thường, Lôi Cương tự hỏi không biết bốn con thần long đó chạy đi đâu?

Sau đó, Lôi Cương liền tĩnh tâm từ từ vận hành Ngũ Hành thể tu bước vào trong tu luyện.

Năm tháng thấm thoát như thoi đưa, nháy mắt đã mười năm trôi qua.

Trong mười năm đó, Lôi Cương đều chìm vào trong tu luyện. Ly Hồn cũng tới vài lần nhưng cứ nhìn thấy trận pháp nơi của động lại nghĩ tới lời nói của Lôi Cương liền suy nghĩ một chút biết Lôi Cương có thể đang chìm trong tu luyện vì vậy mà cũng không quấy rầy, trở về sinh hoạt như trước ở thôn Ly Gia. Do Lôi Cương vừa mới tới thôn đã chìm vào bế quan nên mười năm trôi qua, không còn ai nhớ tới hắn nữa.

Ngày hôm đó, trong động của Lôi Cương đột nhiên vang lên những tiếng ầm ầm. Linh khí giảm bớt nhanh chóng. Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời, tràn ngập một sự kích động và vui mừng. Hắn nhanh chóng vọt ra khỏi động, rồi chạy như điên ra khỏi thôn Ly Gia. Khi hắn rời thôn, đám đệ ử cũng chỉ cảm thấy có một trận gió mạnh xuất hiện mà không hề thấy bóng người. Trong lòng họ kinh ngạc, thầm đoán là có một vị trưởng lão nào đó đột phá tu vi.

Lôi Cương chạy như điên tới cách thôn Ly Gia mười dặm, đến một ngọn núi lớn cao nghìn trượng liền dừng lại. Hắn ngồi xuống, xếp bằng trên mặt đất. Linh khí xung quanh bị sự tu luyện của hắn, cuồn cuộn lao về phía Lôi Cương. Không lâu sau, một cơn lốc xoáy linh khí trong suốt xuất hiện.

Lúc Lôi Cương hấp thu linh khí chuẩn bị cho bước đột phá cuối cùng, thì trong cái động cao nhất của thôn Ly Gia, lão nhân có nét mặt như sặc mùi máu đột nhiên mở mắt, gương mặt đầy sự kích động mà nói với giọng run run:

- Lão ca! Ta sắp đột phá.

Lão nhân có gương mặt ôn hòa đang ngồi bên cạnh chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng. Lập tức, gương mặt lão xuất hiện một nụ cười:

- Vậy thì tốt rồi! Lấy linh khí và linh đan đã chuẩn bị từ trước mà bắt đầu tiếp nhận lôi kiếp đi.

- Ừm! - Lão nhân có vẻ ngoài tanh máu gật đầu hưng phấn. Sau đó, lão liền lấy linh khí và linh đan ra ngoài.

- Đừng! Không thể ở đây, nếu không Thiên Lôi sẽ ảnh hưởng tới những người trong thôn. Đi! Chúng ta tới nơi khác. - Lão nhân ôn hòa nói một cách chậm rãi rồi hai người biến mất.

Khi hai người xuất hiện thì đã cách thôn Ly gia tới mười dặm. Lão nhân có nét mặt ôn hòa nhìn xung quanh rồi chỉ về phía ngọn núi cao nhất mà nói:

- Đi vào đó độ kiếp đi. Nơi đó linh khí dường như rất dầy, có lợi cho ngươi.

"Ầm...ầm..." Bầu trời đang trong xanh đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền. Mây đen trên trời lập tức xuất hiện dầy đặc với nhưng tia chớp màu tím lóe lên liên tục.

Lão nhân có vẻ ngoài máu tanh đột nhiên nhảy dựng lên, tốc độ nhanh hơn mấy phần, lao tới bên cạnh đồng thời hét lên:

- Lão ca! Ngươi hộ pháp giúp ta. Ta đi tới trước.

Nói xong, lão liền hóa thành một đạo ánh sáng lao vào phía ngọn núi. Lão nhân có gương mặt ôn hòa rút linh khí đứng đó đề phòng. Khi độ kiếp, người tu luyện hết sức yếu ớt. Nếu xung quanh có người thì chắc chắn sẽ bị người ta giết.

Lão nhân máu tanh vừa mới ngồi xếp bằng thì chợt phát hiện Lôi Cương đang ở cách đó trăm mét. Nìn lên trời đầy kiếp vân, lão cảm thấy lo lắng quát lên:

- Không đi nhanh đi. Lão phu phải độ kiếp. Chẳng lẽ ngươi muốn bị ảnh hưởng hay sao? Hay là nhân cơ hội cháy nhà để hôi của?

Trong lúc Lôi Cương đang chuẩn bị lấy Hư Kiếm nghênh đón thiên lôi liền hoảng sợ nhìn lão nhân ngồi cách đó trăm mét mà la lên:

- Tiền bối! Ta cũng phải độ kiếp.

"Ầm...ầm..." Kiếp vân giữa không trung càng lúc càng dầy hơn. Những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến. Ánh chớp lóe lên liên tục cùng với tiếng sấm vang vọng tới tận chân trời.

Lão nhân máu tanh suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Trong ánh mắt lão xuất hiện một sự âm độc. Nếu như lão và hắn cùng nhau độ kiếp thì chỉ sợ kiếp vận chịu sự ảnh hưởng của hắn mà uy lực càng mạnh thêm. Nếu vậy... Trong lúc lão nhân đang suy nghĩ thì một cột sét to bằng cây đại thụ giáng xuống. Tới giữa Lôi Cương và lão nhân nó chợt tách ra làm hai đánh cả lên hai người.

Lôi Cương cảm nhận được sự khủng bố của thiên lôi liền cấp cho mình thêm một cái lồng cương khí. Nhưng nó nhanh chóng bị đạo thiên lôi thứ nhất đánh nát. Lôi Cương thấy vật mà giật mình. Cương Thể tiến vào Cương Anh chỉ có một đạo thiên lôi. Còn Cương Anh tiến vào Kiếp Cương thì có chín đạo. Kiếp Cương tiến vào Cương Vương thì có bảy bảy bốn mươi chín đạo. Mà Đạo Vương chính là chín chín tám mươi mốt đạo.

Mới đạo thứ nhất của hắn mà uy lực đã khủng bố như vậy a? Lôi Cương tự cấp cho mình thêm một cái lồng cương khí rồi liếc mắt nhìn lão nhân. Hiện giờ, ngoại trừ đầu lão nhân cháy xém một chút cũng không có hiện tượng gì khác. Xem ra tu vi của lão nhất ít nhất cũng phải là Kiếp Cương thiên giai hiện giờ đang độ kiếp.

Trong không trung, mây đen cuồn cuộn càng lúc lại càng dày thêm. Toàn bộ không gian tràn ngập cơ man nào là những tia chớp. Chúng gây ra áp lực khiến cho người ta có cảm giác hít thở khó khăn. Tất cả mọi âm thanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng sấm mà thôi. Trong lúc Lôi Cương lẳng lặng chờ đợi đạo thiên lôi thứ hai thì đột nhiên nghĩ tới khi ở Luyện Khí tông có tìm dược một bộ công pháp tên là Tử Hồn Thí Trần trảm. Trên đó chẳng phải nói cần lĩnh ngộ được ý cảnh của lôi điện hay sao? Nghĩ tới đây, Lôi Cương liền từ từ cảm nhận. Hư Kiếm đặt dọc trước mặt sẵn sàng ngăn cản bất cứ lúc nào.

Mà lão nhân máu tanh cũng ngồi yên ở đó. Qua những gì lão ca miêu tả thì đạo thiên lôi cũng không có thay đổi nhiều. Chẳng lẽ không chịu sự ảnh hưởng của hắn? Lão nhân máu tanh liếc mắt nhìn Lôi Cương, thấy hắn đang ngồi nhắm mắt liền nhếch mép cười lạnh.

"Oành..." Một đạo lôi kiếp lại giáng xuống. Lúc này, nó chỉ to bằng nửa lúc trước cũng chia thành hai mà đánh lên người Lôi Cương và lão nhân.

"Hự..." Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng hoàn toàn kinh hoàng. Lôi kiếp thật là khủng khiếp. Không nói tới cái lồng cương khí của hắn bị phá nát mà ngay cả quần áo trên người cũng cháy xém. Thậm chí Lôi Cương còn cảm nhận được lôi điện tinh tế quấn quanh người mình. Hắn thở hắt ra một cái. Chỉ có bảy đạo mà thôi, cố gắng chịu đựng thêm lúc nữa. Nghe đồn sự thất bại khi Cương Anh độ kiếp cũng không nhiều, bản thân hoàn toàn có thể vượt qua. Trong lòng Lôi Cương có một sự tự tin. Lúc trước, ở trong núi Vạn Linh, trong số những đồ vật mà hắn lấy được có một viên trung phẩm Độ Kiếp đan bậc năm. Lôi Cương tính toán nếu không chống đỡ nổi thì nuốt vào. Hơn nữa, hắn còn có lân giáp. Tất cả những điều đó khiến cho Lôi Cương hoàn toàn tự tin, để ý tới lôi điện trong không trung mà cảm nhận.

"Tuân theo ý chí của trời, lấy thân thể của mình mà rèn luyện để hóa thành lôi. Uy lực của nó có thể chém thần, vượt qua ngũ hành trở thành Lôi giả." Trong đầu Lôi Cương xuất hiện những lời nói ghi trên Tử Hồn Thí Thần trảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.