Nhóm Huyết ngục, ở ngay sát biên giới của cái khe sấm chớp mưa bão
Cuộc đại chiến giữa Huyết ngục và Thâm Uyên đã diễn ra giằng co tròn hai mươi ngày. Lúc này, những người còn sống đều là những con cáo già với tu vi cao. người tà đạo cùng với người tu ma của Thâm Uyên tàn nhẫn khiến cho người trong huyết ngục càng thêm sợ hãi với Thâm Uyên.
Trận chiến đã trải rộng toàn bộ huyết ngục, vô số tu luyện giả đều đã bị chém chết. Những thi thể này rơi xuống mặt đất cái thì nát vụn chỉ còn lại một đống thịt, cái thì còn nguyên vẹn.
Bởi chỉ còn có mười ngày nên không ít tu luyện giả cùng với người tu ma, người tà đạo đã thôi không chém giết, mà thu dọn chiến trường, thu lấy những chiến lợi phẩm trên mặt đất.
Ngục Tội là người tà đạo của Thâm Uyên, tại Thâm Uyên, lòng thương cùng với tấm lòng thiện của mỗi một người tu luyện đều vất lên chín tầng mây. Đó cũng không phải là bản tính của một số người, nhưng là vì sống sót được, rồi lại một chuyện khác, thời thế tạo nên người, tu luyện giả ở Thâm Uyên, có một số việc là do than bất do kỷ, mà Ngục Tội là một trong số những người đó.
Vô số năm qua, Ngục Tội luôn ở trong tình trạng nâng cao thực lực để sinh tồn. Để sống sót, Ngục Tội đã gây ra vô số việc thương thiên hại lý, thế nhưng Ngục Tội cũng có chút áy náy lương tâm. Vô số năm tham sống sợ chết khiến cho sức mạnh của Ngục Tội càng thêm mạnh, đạt tới mức Đạo Quân huyền giai, tại Thâm Uyên có thể coi là cao thủ hạng nhất. Mỗi một vi tu luyện giả dưới Thâm Uyên, nhất thiết phải nâng cao tu vi trước, đó là đợi cứ ngàn năm một lần huyết ngục yên ổn lại sẽ tới Huyết ngục hấp thụ thần hồn và cương anh, đạo anh của tu luyện giả, để thu được linh khí cực mạnh, Ngục Tội cũng không ngoại lệ.
Lúc này, Ngục Tội đang điên cuồng tìm kiếm chiến lợi phẩm trong đống thi thể chất cao như núi. Số chiến lợi phẩm đó đủ để cho Ngục Tội có được một gia sản kếch xù trong Thâm uyên. Số chiến lợi phẩm này đủ cho gã thu được rất nhiều linh thạch tu luyện. nghĩ tới việc khi trở lại Thâm Uyên trong vòng ngàn năm, thậm chí là vạn năm cũng không phải bận tâm tới linh thạch, Ngục Tội nhếch mép cười. thế nhưng, Ngục Tội cũng không hề lơi là cảnh giác. Trong lúc thu chiến lợi phẩn, thần thức của gã vẫn tản ra quan sát bốn phía.
Thu được số lượng lớn chiến lợi phẩm khiến cho giới chỉ của Ngục Tội đầy ứ. Mà gã cũng không phải là người tham lam tới mức không nể mặt người khác. Ở một nơi ác liệt như Thâm Uyên, tham quá không nể mặt người khác cũng dễ sinh họa. Trong lúc Ngục Tội đang thu thập chợt cứng người lại, ngẩng đầu lên mà hít một hơi thật sâu. Y lùi lại mấy bước, ánh mắt như dại đi.
" Người này thật quái dị." Ngục Tội sợ hãi, thầm than một tiếng. Bỗng nhiên, Ngục Tội giật mình "Y xuất hiện ở đây lúc nào? Chẳng lẽ lúc trước mình quá mất tập trung? Không thể như vậy…. Sợ rằng tu vi của người này…." Ngục Tội chợt có cảm giác ớn lạnh. Bản thân gã là người ham sống sợ chết, lúc nào cũng luôn cảnh giác…vậy mà lúc này cách Ngục Tội mười thước lại có một gã thanh niên mặc da thú, nhìn Ngục Tội với ánh mắt hiếu kỳ. Điều khiến cho Ngục Tội khiếp sợ đó là trên trán người thanh niên đó có một cái ấn ký sáu màu bao gồm vàng, hồng, tím, vàng kim, nâu, lam. Sáu màu đó được phân bố trong một cái hình tròn. Điều khiến cho gã kinh hãi hơn nữa là hai mắt của người thanh niên.
"Tại sao lại có một đôi mắt như vậy? hai mắt của người bình thường chỉ có hai màu đen và trắng. nhưng hai mắt người thanh niên đó trừ hai màu đó ra lại có cả sáu màu giống như trong cái ấn ký trên trán. Hơn nữa, mái tóc của người thanh niên đó cũng có cả sáu màu. Lần đầu tiên, Ngục Tội nhìn thấy một người quái dị như vậy.
Mà hai mắt vị nam nhân này dường như nhìn thấu ở chỗ sâu nhất trong linh hồn của Ngục Tội, khiến cho Ngục Tội nói không nên lời. Một lúc lâu sau, Ngục Tội hít thật sâu mấy hơi nói : " Đạo hữu … Ngươi … "
"Ngươi cũng là tu luyện giả của Thâm Uyên sao? " Vị nam nhân không đợi Ngục Tội nói xong, liền nói ngay, tiếng nói hơi có chút the thé, hơi một ít non nớt.
Ngục Tội gật đầu, trong lòng có chút ớn lạnh, có Nếu người này không phải là người Thâm Uyên thì như vậy… Đó chính là huyết ngục, lúc này Huyết Ngục và Thâm Uyên đã tuyên chiến,hai phương chém giết nhau. Vị nam nhân có thể tới phía trước mặt gã mà không bị phát hiện, có thể thấy được chỗ kinh khủng của y.
" Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là nguời tà đạo đúng không? Ta thấy thần hồn của ngươi so với người tu luyện cấp bậc này còn mạnh hơn thập bội rồi " Vị nam nhân mở miệng nói, tiếng nói tràn đầy vẻ mừng rỡ
" Đạo hữu, ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?" Ngục Tội mở miệng nói, bị nam nhân nhìn chằm chằm, Ngục Tội cảm thấy khó chịu, dường như lộ ra toàn bộ phía trước mặt
"Ta muốn hỏi một chút nếu ta thôn phệ thần hồn của ngươi thì ta có thể mạnh lên hay không?" câu nói của người thanh niên khiến cho Ngục Tội sững sờ, ánh mắt y trở nên sắc bén, nhìn người thanh niên chằm chằm, nói:
" Đạo hữu! Lẽ nào người tu luyện Huyết Ngục các ngươi cũng hâp thu thần hồn của người khác?" Ngục Tội nói xong, trong lòng chỉ biết cười khổ. "lẽ nào thôn phệ thần hồn của người khác chỉ có thể là của người tu luyện trong Thâm Uyên?" đối mặt với người thanh niên trước mặt, trong lòng Ngục Tội có một chút ý chí chiến đấu. gã thầm tự hỏi không biết người thanh niên này có phải là do một lão quái vật nào đó biến thành hay không?
"ha ha! Ta không muốn hấp thu thần hồn của ngươi. Nhưng ta muốn biết một việc." người thanh niên nhếch mép mỉm cười.
Ngục Tội nghe thấy vậy, ánh mắt càng lộ rõ vẻ mong đợi, nói : "Đạo hữu, có chuyện gì? Nếu như Ngục Tội biết tất nhiên sẽ báo cho ngươi cùng biết"
" Ngươi có biết Lôi Cương ở đâu không?Không, ngươi không thể biết, ta đã hỏi ngươi xong vấn đề cần hỏi rôi" Vị nam nhân chậm rãi nói, như lẩm bẩm một mình
" Tiền bối … Ngục tội cũng không biết Lôi Cương là ai…" Ngục Tội hồi hộp nói T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
" À, vậy ngươi không cần phải sống thêm nữa" Ánh mắt vị nam nhân loé lên sự sắc bén, trên trán in hằn liễu quang mang nhàn nhạt
Ngục Tội chỉ cảm thấy quanh người như có một thứ lực lượng vô hình bao bọc khiến cho gã không thể nhúc nhích. Nhìn người thanh niên chậm rãi đi tới, Ngục Tội cảm thấy nôn nóng, cố gắng dẫy giụa nhưng không thể nào nhúc nhích. "người thanh niên này kinh khủng tới mức nào? Cho dù là cương giả Cương Hoàng, Đạo Hoàng cũng không thể làm cho gã như vậy." Ngục Tội run rẩy, ánh mắt đảo liên tục. nhớ tới lúc ở Thâm Uyên, gã phải đạp lên thi thể của kẻ khác mà từng bước lên cao. Ngục Tội cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng thì gã cũng cảm nhận được cái cảm giác khi chết như thế nào. Nghĩ lại ánh mắt của họ lúc bị giết, trong lòng Ngục Tội có vô vàn cảm xúc.
"khoan đã!" Ngục Tội giật mình, nghĩ tới chuyện gì đó giống như vớ được cây cọc cứu mạng cho mình. Ngục Tội không để cho người thanh niên kịp mở miệng liền kêu lên:
"Tiền bối…nếu như người đi tìm cả Huyết Ngục cũng không thấy thì như vậy… Ngục Tội biết người đó đi đâu." Cách xưng hô của Ngục Tội đối với người thanh niên đã trở thành tiền bối. một người mạnh như vậy làm sao gã có thể chống đối? Người thanh niên dừng lại, nhìn Ngục Tội chằm chằm rồi nói:
"Nếu như ngươi gạt ta thì ta đảm bảo cho dù ngươi có về tới Thâm Uyên ta cũng sẽ thôn phệ thần hồn của ngươi."
Ngục Tội giật mình. Gã nghĩ chỉ cần mười ngày nữa, khi cái khe mưa bão sấm chớp trở lại cuồng bạo như trước thì không ai có thể vượt qua đó được. lúc này, Ngục Tội chỉ muốn kéo dài thời gian để cho người thanh niên bỏ đi. Vì vậy mà Ngục Tội vội vàng nói:
"Tiền bối! Người mà Tiền bối nói có thể đã đi vào trong cái khe mưa bão sấm chớp. Nếu với tu vi của tiền bối mà không tìm được thì Ngục Tội cho rằng chỉ có thể đi vào trong cái khe mưa bão sấm chớp."
Người thanh niên nói: "Cái khe mưa bão sấm chớp? Chẳng trách mà ta đi cả Huyết Ngục cũng không thấy. đúng là đi vào đó rồi". Suy nghĩ một lúc, người thanh niên nhìn Ngục Tội chăm chú rồi nói "Lần này bỏ qua cho ngươi."
Nói xong, người thanh niên liền tan biến vào không trung.
Ngục tội trừng mắt lên nhìn , vậy …. Ngục tội hít mâý hơi, lập tức thở ra, thân thể hoá thành bóng đen điên cuồng chạy khỏi đây.