"Lớn mật!!" Tiên thú Huyền Vũ quát lớn, hai mắt lóe lên tia sát khí sắc bén, thân ảnh nhoáng lên định ngăn cản hành động của Huyền Mộc Lão Ma, nhưng vẫn không kịp. Tiểu Giác bị đánh bay về phía đại môn có phong cách cổ xưa ở đằng sau. Nhưng có một điểm không đúng, Huyền Mộc Lão Ma không phải chỉ đánh bay tiểu Giác không, mà bản thân hắn cũng phóng theo vào trong kết giới của đại môn.
Nhìn hai bóng người biến mất trong kết giới, tiên thú Huyền Vũ nổi giận ghê gớm, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Hắn đứng đó, nhìn chăm chú vào kết giới cả nửa ngày, chợt hồi phục tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Huyền Độn thánh thú… Mong không xảy ra cái gì ngoài ý muốn a!"
Lập tức, tiên thú Huyền Vũ quay đầu nhìn quanh bốn phía, rồi ngồi xuống canh giữ đại môn.
Lôi Cương cũng không biết tiểu Giác đang gặp nguy hiểm, vào lúc này, hắn đang ở sâu bên trong đại điện. Hắn đứng im, quan sát xung quanh một hồi, nhưng giấu được sự kinh ngạc trong lòng, làm thế nào mà bản thân đến được chỗ này? Lẽ nào hắn bị cái lỗ nhỏ kia kéo xuống? Thế nhưng, việc đó làm sao có thể chứ, cái lỗ quá nhỏ so với thân thể hắn? Lôi Cương cảm giác như có người đã sắp đặt sẵn vậy. Vì sao cửa vào lại nằm ở một nơi hẻo lánh như thế? Hơn nữa, phải chạm vào phía dưới bức tường mới cảm nhận được? Chắc chắn có người âm thầm điều khiển. Suy nghĩ đến đây, hắn thấy cực kì khó chịu, thật sự có người điều khiển được cả số phận sao? Không có khả năng đó được, bản thân hắn chỉ là một tên phế vật, chỉ vì học được Ngũ Hành Thể Tu mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay, làm sao có người nào điều khiển kia chứ? Căn bản là hắn không có giá trị gì để bọn họ lợi dụng cả.
Lôi Cương cẩn thận quan sát xung quanh đại điện. Trong đại điện có song song mười sáu thạch trụ đứng sừng sững, trên mặt mỗi thạch trụ điêu khắc những hình người hết sức quỷ dị. Hắn tò mò nhìn những đồ hình trên cột, bỗng hai mắt sáng ngời. Những hình người trên thạch trụ không phải cầm đại kiếm làm ra những tư thế ngu ngốc, trong đó có một quy luật nào đó. Lôi Cương bước đến gần thạch trụ đầu tiên để quan sát kỹ hơn. Nhưng, vừa nhìn thấy hình người thứ nhất trên đó, hắn thẫn thờ cả người.
Làm sao có thể? Hình người trên thạch trụ chính là khai thiên thức thứ nhất!! Tuy rằng thức đầu tiên là đơn giản nhất nhưng cũng là trọng yếu nhất a. Tim Lôi Cương đập thình thịch, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, nhưng khi hắn tinh tế hồi tưởng lại thì không nhớ được. Có vẻ như hắn đã nắm bắt được một cái đó, nhưng cũng có thể là không.
Lôi Cương chậm rãi điều hòa nhịp thở. Hắn chậm rãi quan sát kỹ hình người ở thạch trụ đầu tiên, phẳng phất như muốn tìm một điều gì đó. Lôi Cương quan sát từ hình người thứ nhất rồi đến thứ hai, cứ thế cho đến hình người cuối cùng trên thạch trụ đầu tiên. Mà hắn cũng không ngừng lại, vẫn tiếp tục bước sang thạch trụ thứ hai.
Nếu có ai khác ở đây, chắc chắn khiếp sợ trước tốc độ nhìn hình người của Lôi Cương. Hắn quan sát thạch trụ cực kì nhanh, vừa xẹt qua thạch trụ thứ hai có một chốc, thì thân ảnh đã quỷ mị hướng về thạch trụ thứ ba trong đại điện.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, khoảng một canh giờ sau.
Lúc này, Lôi Cương đang đứng trước thạch trụ thứ mười sáu, khi thì nhăn mặt nhíu mày khi thì trầm tư suy nghĩ, khi thì cười ha hả… Vẻ mặt hắn biến hóa liên tục. Không lâu sau, hai mắt Lôi Cương không ngừng xẹt qua những hình người điêu khắc trên thạch trụ. Dần dần cho đến khi hắn nhìn thấy động tác của hình người cuối cùng trên thạch trụ.
Bỗng nhiên, Lôi Cương nhớ tới hình người trên thạch trụ đầu tiên, lại lần nữa hướng tới thạch trụ đầu tiên để quan sát.
Sau gần mười lần như thế, lúc này, hắn đang đứng trước thạch trụ thứ mười sáu trong đại điện.
Dần dần, Lôi Cương chậm rãi ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
Lúc này Lôi Cương như đang đứng giữa hư không, xung quanh có vô số tinh quang. Hắn giống như đang chìm trong ý cảnh ẩn chứa trong mười sáu cây thạch trụ. Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn vào hư không ở phía trước, trong đầu hắn không ngừng hiện lên động tác của mấy vạn hình người được điêu khắc trên mười cây thạch trụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà mỗi khi trong đầu Lôi Cương xẹt qua một đồ hình, hư không phía trước không ngừng rung chuyển. Lôi Cương chậm rãi nhìn về phía trước, hai mắt không hề có tiêu cự.
Bỗng nhiên, trong vô số tinh quang trong không gian có hai loại quang mang chợt sáng rực lên. Hai loại quang mang tràn ngập không gian, phảng phất như thôn phệ cả tinh không. Mà sau đó, lại có năm loại ánh sáng khác cũng sáng lên. Thời gian không ngừng trôi qua, thế nhưng trong không gian lại không hề có biến hóa gì khác. Hai mắt Lôi Cương chợt co rút lại, rồi khôi phục như bình thường. Nội tâm hắn khiếp sợ vạn phần, trước mặt hắn lúc này là hình ảnh trời cao, biển rộng, bách thú tề minh. Rồi sau đó, bảy loại ánh sáng bỗng biến mất.
Mọi thứ thật sự quá quỷ dị. Trong đầu Lôi Cương như mơ hồ biết một cái đó, nhưng tinh tế ngẫm lại thì có cảm giác không biết gì cả.
"Không ngờ, ý cảnh của mười sáu thức khai thiên đầu tiên lại ẩn trong tiên phủ a!" Lôi Cương trầm ngâm một lúc, rồi lẩm bẩm nói. Trước đó, Lôi Cương đã kiểm tra kỹ mười sáu thạch trụ, mà trên đó lại là mười sáu thức đầu của Khai Thiên. Vốn hắn nghĩ rằng mười sáu thức đầu của Khai Thiên không có gì thâm ý cả, thế nhưng lúc này, hắn rõ ràng mười sáu thức đầu này là cực kì trọng yếu, nếu không có nó thì vô pháp lĩnh ngộ triệt để được những thức phía sau. Tuy rằng lúc này chính bản thân hắn khi xem Hỗn Độn Lôi Tu cũng có rất nhiều bối rối, khó hiểu, thế nhưng, Lôi Cương cũng minh bạch rằng những thu hoạch hôm nay đối với mai sau thì có bao nhiêu trọng yếu a. Chờ một chút, vì sao Khai Thiên theo như hư ảnh của tiền bối bảo rằng mười sáu thức đầu là không hề quan trọng hơn nữa cũng không hề nhắc gì đến ý cảnh ẩn trong đó a? Mà những ý cảnh ẩn chứa ở đây lại có quan hệ đến việc lý giải Hỗn Độn Lôi Tu a.
"Không sai, hài tử, không ngờ nhanh như vậy ngươi đã tới bước này rồi! Ngoài dự liệu của lão phu a!" Ngay khi Lôi Cương đang nghi hoặc trùng trùng thì trong đại điện đột nhiên vang lên một thanh âm già nua. Thanh âm này tạo cho Lôi Cương một cảm giác hết sức quen thuộc.
Toàn thân Lôi Cương chấn động, hắn cố gắng áp chế sự sợ hãi, vội vã quay đầu nhìn bốn phía. Chợt khi nhìn về phía cái long ỷ màu tím trong đại điện, ánh mắt hắn sững sờ.
Một thanh niên khôi ngô đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt hiền lành nhìn về phía Lôi Cương. Nhưng hai mắt Lôi Cương như dại ra khi nhìn thấy dung mạo của người thanh niên này, một đôi mày kiếm sắc bén, một đôi mắt bình thản như ngạo thị chúng sinh cùng một khí thế uy nghiêm vô thượng, người thanh niên mặc một bộ chiến giáp màu tím. Hắn ngồi đó, tựa như một chiến thần - một chiến thần nắm trong tay hàng vạn sinh linh.
Nhìn vào đôi mắt ôn hòa phía trước, Lôi Cương mạnh mẽ áp chế ý nghĩ muốn quỳ xuống, cúi lạy.
"Ha ha, không cần hoảng sợ, một chữ duyên khiến hai ta gặp lại tại đây a, ha ha. Chúc mừng, ngươi đã lấy được tinh hồn Khai Thiên của lão phu, thành tựu ngày mai của ngươi sẽ không hề dưới lão phu!!" Thanh niên nam tử nhìn Lôi Cương chậm rãi nói. Ánh mắt bình thản, tựa như trên thế gian này không còn cái gì có thể khiến hắn kinh ngạc được nữa.
Lôi Cương hút một ngụm lãnh khí, lập tức từ trong nhẫn dự trữ rút ra Thiết quyển Khai Thiên, nhìn chằm chằm thanh niên nam tử ở phía trước, rồi hít một hơi thật sâu, nói: "Tiền bối, những Thiết quyển này… có một thân ảnh trong đó, chính là người sao?"
Khóe miệng trung niên nam tử hiện lên một nụ cười nhạt, nói: "Khai Thiên Thiết quyển trừ bỏ mười sáu khối có thể đem ra ngoài thì còn có tổng cộng sáu mươi bốn khối, trong đó có bốn khối chứa thần hồn của lão phu, chỉ có người tài năng học được Khai Thiên thì mới mở ra được a, mà thần hồn trong đó cũng bất đồng. Người có được Khai Thiên chân chính thì ngoài lão phu ra chỉ có một người nữa. Khắp trong Hỗn Độn cũng chỉ có một người có thể tiến vào trong phủ đệ của lão phu. Mà ngươi chính là người hữu duyên."
Lôi Cương chấn động, nếu như hắn không tiến nhập tiên phủ, không chiếm được Khai Thiên Thiết quyển thì bây giờ cũng không học được Khai Thiên chân chính a! Lôi Cương càng nghĩ càng lạnh cả người, con đường để đạt được Khai Thiên chân chính của hắn có đầy rẫy trắc trở, liên tiếp có những sự lựa chọn khác nhau, nếu chỉ cần sai lầm một trong số đó thì cũng không ngộ được Khai Thiên, đây là duyên phận hay có sự sắp đặt? "Ha ha, nếu có được ý cảnh trong mười sáu thức đầu của Khai Thiên thì uy lực của nó cũng hơn xa những cương kỹ bình thường khác rồi, mà trong Hỗn Độn Lôi Tu thì có thể xếp vào mười cương kỹ mạnh nhất rồi!!" Thanh niên nam tử như nhìn thấu được suy nghĩ của Lôi Cương, chậm rãi cười nói.