Lôi Cương ngăn chặn sự kinh hoảng trong lòng, phát cương khí tráo cùng nội kình tráo bao bọc toàn thân. Hắn e dè, thấp giọng nói: "Tiền bối… Ngươi muốn gì?"
"Tiểu hữu, không… thiếu chủ, lão phu đã ở Vân Ngục chờ ngươi rất lâu rồi a!" Lão nhân áo xám nói, khuôn mặt đầy kích động. Lời lão nhân vừa thốt ra khiến Lôi Cương ngơ ngẩn mất một lúc.
"Tiền bối, đây… Đây là chuyện gì thế?" Lôi Cương nghi hoặc hỏi, lão nhân áo xám này tại sao gọi hắn là thiếu chủ? "Ha ha, có phải thiếu chủ đã lấy được Hạo Huyền Lôi Phủ rồi, mà không gian giam cầm này lại là một bộ phận của nó, lão phu theo mệnh lệnh của chủ nhân chờ ở đây để gặp người hữu duyên!" Lão nhân áo xám quỳ một gối xuống, cung kính nói, khi nhắc đến chủ nhân trong giọng lão đầy sự sùng bái.
Lôi Cương như bị sét đánh, ngây đơ cả người, nội tâm có chút kích động, nhưng hắn thật sự còn nhiều điều mờ mịt, chẳng lẽ số phận hắn thật sự bị người khác điều khiển sao? Người đó biết hắn sẽ đến Không Gian Giam Cầm này? Vì sao? Vì sao lại có thể trùng hợp như vậy? Lẽ nào tất cả những hành động của hắn đều bị người khác dự đoán được? Chẳng lẽ hắn muốn làm một quân cờ chịu sự điều khiển của người khác sao? Nội tâm Lôi Cương có hàng trăm nghi vấn, cái cảm giác như có một bàn tay luôn điều khiển số phận hắn ngày càng rõ ràng.
Lão nhân áo xám như nhìn thấu được những suy nghĩ của Lôi Cương, vội vàng nói: "Thiếu chủ, không phải chủ nhân đã an bài tất cả, ngươi vừa có được Hạo Huyền Lôi Phủ không lâu thì đã tiến vào Không Gian Giam Cầm này, chủ nhân cũng không dự liệu được người sẽ vào sớm như thế, lão phu thì nhận được lệnh ở đây chờ người mà thôi. Thiếu chủ xin hãy hiểu cho, người là thân truyền của chủ nhân, ngày sau sẽ phải gặp những trở ngại đáng sợ, chủ nhân sợ rằng người có thể sẽ gục ngã trước khi trưởng thành, vì thế kiến tạo nên Thành Vân Ngục, và lệnh cho ta chờ ở đây ngày sau ra sức giúp đỡ cho thiếu chủ a!" Thanh âm của Vân Ngục tuy nhẹ nhưng cũng đã đem hết tâm ý của chủ nhân Lôi phủ nói ra cho Lôi Cương hiểu.
Lôi Cương âm thầm cười khổ, thật là hắn không biết nên khóc hay nên cười, tất cả đều suy nghĩ cho ta ? Lập tức, hắn nhìn chăm chú vào Vân Ngục nói: "Ngươi làm sao biết được ta là tân chủ nhân của Hạo Huyền Lôi Phủ?"
"Ha ha, tại Không Gian Giam Cầm này không có người nào có thể sử dụng được thần thức, kể cả lão phu. Thế nhưng chỉ có một người là có thể, đó là chủ nhân của Hạo Huyền Lôi Phủ!" Vân Ngục chậm rãi nói, ánh mắt không giấu được sự kính nể.
"Nếu có một người khác nữa dùng được thần thức, chẳng lẽ ngươi cũng coi hắn là chủ nhân của Lôi Phủ" Lôi Cương thấy Vân Ngục dễ dàng xác định như vậy thì có chút nghi hoặc.
"Ha ha, thiếu chủ, người quá coi thường chủ nhân rồi, ở cấp độ bây giờ của người thì hoàn toàn không cảm nhận được, thế nhưng ngày sau ngươi sẽ biết!" Vân Ngục lắc lắc đầu, nhìn Lôi Cương, cười nói.
Lôi Cương thở dài một hơi, chẳng biết vì sao, hắn cũng không hề cảm thấy mừng rỡ cho lắm. Vân Ngục đảo mắt qua Lôi Cương, tiếp tục nói: "Thiếu chủ, tuy rằng người đã kế thừa được Hạo Huyền Lôi Phủ, thế nhưng tất cả đều giống như lúc trước, lão phu còn phải ở lại Không Gian Giam cầm này, cho đến khi người chân chính đủ tư cách nắm giữ Hạo Huyền Lôi Phủ thì lão phu mới có thể đi ra ngoài tương trợ được cho người!" Vân Ngục chậm rãi vừa cười vừa nói.
Những điều Vân Ngục nói khiến Lôi Cương cũng có chút dễ chịu. Liền sau đó, Lôi Cương nhìn vào mắt Vân Ngục nói: "Tiền bối, có thể cho Lôi Cương mấy phút yên tĩnh được không?"
Vân Ngục hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lôi Cương đầy tán thưởng, lập tức thân thể chậm rãi dung nhập vào không gian, biến mất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lôi Cương đứng đó, hai mắt nhìn chăm chú về phía bầu trời, trong đầu hắn giờ đây rất rối loạn. Đột nhiên có một thần bí cao thủ nhận hắn làm thiếu chủ. Càng khiến cho hắn khó lòng tiếp nhận được chính là, tất cả đều như chịu sự khống chế của người kia a. Trong lúc mê mang, thì Lôi Cương bỗng nhớ tới một câu mà người kia đã từng nói với hắn: "Chờ khi thực lực ngươi mạnh rồi, ngươi sẽ tự hiểu được tất cả." Hiểu được tất cả? Khi thực lực đủ mạnh thì có thể minh bạch tất cả sao? Ngơ ngác nhìn lên trời, lúc này trong lòng hắn có rất nhiều cảm giác khó nói. Khi còn nhỏ, vì tư chất quá kém nên phải chia cách với ca ca. Tới Kiếm Đỉnh Môn, cũng vì tư chất quá kém nên không có khả năng trở thành đệ tử. Lôi Cương thật sự đã nếm qua không ít chua xót chỉ vì tư chất bản thân quá kém. Thế nhưng lúc này, tư chất của hắn lại vô tình biến thành tốt, tất cả đều thay đổi. Tuy rằng, hắn không còn bất lực vì tư chất của bản thân nữa, nhưng giờ đây hắn lại như trở thành một quân cờ trong tay người khác. Tại sao lại như vậy? Là bởi vì hắn chiếm được Khai Thiên sao? Vì nó đã khiến cho vận mệnh của hắn thay đổi, từ một kẻ yếu đuối rồi trở thành một quân cờ? Trong lúc Lôi Cương tự hỏi bản thân hàng trăm vấn đề, trong đầu bỗng có một giọng nói đầy kinh hỉ: "Phụ thân, sao người lại tới đây? Tiểu Giác rất nhớ ngươi a!"
Lôi Cương chưa kịp có phản ứng gì thì trước mắt hắn đã hiện lên một thân ảnh sáu màu bay về phía hắn. Lôi Cương ngưng dòng suy nghĩ, nhìn khuôn mặt non nớt đầy kích động ở trước mắt, hắn liền cảm thấy bản thân như được xoa dịu. Hắn nở nụ cười tươi, quay sang nói với tiểu Giác : "Tiểu Giác, phụ thân tìm được con rồi!"
Hai mắt có sáu màu của Tiểu Giác nhìn chăm chú khuôn mặt của Lôi Cương, nửa ngày sau, tiểu Giác mới chậm rãi nói: "Phụ thân, người làm sao vậy? Tiểu Giác cảm thấy người có tâm sự nặng nề!"
Lôi Cương thản nhiên cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Giác, lẩm bẩm nói: "Tiểu Giác, phụ thân sẽ tự giải quyết, con không cần lo lắng, dù sao phụ thân đã tìm được ngươi rồi, chúng ta nhanh chóng đi thôi!"
"Rời khỏi? Đến đây rồi mà ngươi còn muốn đi ra? Khặc khặc." Ngay khi Lôi Cương vừa nói xong, thì một tiếng cười âm trầm vang lên, trên không xuất hiện một gã thanh niên nam tử, chính là Huyền Mộc lão ma.
Huyền Mộc lão ma vẫn cùng tiểu Giác một chỗ, lúc tiểu Giác vừa cảm nhận được sự tồn tại của Lôi Cương liền tìm tới, hắn liền theo đuôi phía sau, cũng không hề nghĩ rằng Lôi Cương cũng ở chỗ này. Lập tức, hận ý trong lòng Huyền Mộc lão ma như bùng cháy, âm trầm cười to, ngay lập tức phát ra một đòn công kích cực mạnh.
Lôi Cương biến sắc, một bên kéo tiểu Giác lại, cấp tốc phát ra vòng cương khí và vòng nội kình bao phủ toàn thân, cốt giáp cũng được triệu hoán ra để chống lại công kích của Huyền Mộc lão ma.
Thế nhưng, Lôi Cương chưa từng nghĩ rằng, Huyền Mộc lão ma không phải như lão nhân áo nho lúc nãy, lại càng không phải là cương hoàng thiên giai, mà là cương đế thiên giai a, căn bản Lôi Cương không thể chống đối nổi, chỉ có thể thảm bại tử vong mà thôi.
"Phanh…" Thân thể Lôi Cương như đạn pháo bắn mạnh về phía sau, phá hủy hàng loạt kiến trúc cổ xưa. Những tiếng chấn động vang cả Thành Vân Ngục.
Lão nhân áo xám Vân Ngục bỗng hiện lên trên không trung, nhìn Lôi Cương đang bị thương nặng trên mặt đất, khuôn mặt co giật, hai mắt bốc hỏa nhìn về phía Huyền Mộc lão ma. Một cổ khí tức cực kì khủng bố từ trong cơ thể Vân Ngục bạo xuất thẳng đến chỗ Huyền Mộc lão ma. Vân Ngục cước đạp hư không hướng tới chỗ Huyền Mộc lão ma tiến tới, mỗi một bước khuôn mặt hắn như được phủ thêm một tầng sương lạnh.
Vân Ngục đột nhiên xuất hiện khiến Huyền Mộc lão ma kinh hãi cực độ, cấp tốc rút lui, vội vàng nói: "Tiến bối, tại hạ Huyền Mộc, chẳng hay đã đắc tội gì với tiền bối?"
"Đắc tội? Cương tiên hoàng giai như ngươi dám ở Thành Vân Ngục kiêu ngạo vậy sao? Ngươi có biết ngươi vừa đả thương ai không? Nếu như hắn có mệnh hệ gì, thì có trăm cái mạng ngươi trả cũng không đủ!" Khuôn mặt Vân Ngục âm trầm cực kì đáng sợ, thanh âm như sấm nổ, khiến Huyền Mộc lão ma quáng cả đầu. Không đợi Huyền Mộc lão ma trả lời, Vân Ngục vươn tay phải ra đánh một quyền, một đạo công kích vạn phần khủng bố được xuất ra, trong nháy mắt đánh mạnh về phía Huyền Mộc lão ma.
Một đời lão ma, lúc này lại gục ngã chỉ với một quyền. Trước đối thủ cường đại như thế, tất cả thực lực của lão chỉ là con số không, Huyền Mộc lão ma còn có rất nhiều âm mưu quỷ kế, thế nhưng lúc này hắn đã hóa thành tro bụi, tất cả đều tan biến theo. (DG: kiểu như head shot ấy mà, hoặc như – one hit over kill đó.)
Một kích cường đại của Vân Ngục cũng không hề biến mất, vẫn tiếp tục lan về phía sau Huyền Mộc, chỉ cần quyền kình đi qua nơi nào thì nơi đó sơn băng địa liệt, trong một khoảng thời gian ngắn, một phần Thành Vân Ngục hóa thành bình địa.
Vô số cao thủ lục tục hiện lên trên không, ánh mắt đầy phẫn nộ, toàn bộ đều nhìn theo hướng xuất ra quyền kình, thế nhưng vừa thấy hung thủ thì khuôn mặt bọn chúng như dại ra, sự tức giận rút nhanh như thủy triều.
Vân Ngục không hề để ý tới những cường giả đó, quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, bỗng thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ôm Lôi Cương khóc rống lên, khuôn mặt Vân Ngục chợt ngưng trệ lại.