Khi Lôi Cương tỉnh lại, mở mắt bắt gặp ngay một đôi mắt rất đỗi thân quen. Lôi Cương sửng sốt, lập tức nhảy dựng lên, nhìn thẳng vào mặt người kia và thốt lên: Ngu Đao?
"Sư tôn, người đã khỏe chưa?" Ngu Đao thấy Lôi Cương tỉnh lại thì mừng rỡ mà hỏi.
Lôi cương lắc đầu. "Chẳng phải mình bị thương nặng, đang bị Huyền Mộc lão ma giam giữ hay sao? Thế nào lại đi tới đây? Lẽ nào đó chỉ là mộng?" Lôi Cương vội vã hỏi: "Ngu Đao, sao ta lại ở chỗ này?"
Tức thì Ngu Đạo sửng sốt, vội vã hỏi: "Sư tôn, có đúng người vào cửa này lúc đang trọng thương?" Thấy Lôi Cương gật đầu, Ngu Đao lại nói: "Ngu Đao vẫn ở chỗ này đợi sư tôn trở về mà. Mấy ngày trước có một tiền bối đưa sư tôn đến rồi đi ngay, nhưng ngài có để lại một vài điều, dặn Ngu Đao nói với sư tôn."
Lôi Cương sửng sốt: "Một vị tiền bối? Chẳng lẽ là Vân Ngục?" Ánh mắt hắn co chút nghi hoặc nhìn Ngu Đao hỏi: "Nói cái gì?"
"Hắn nói, không cần lo lắng về Tiểu Giác. Khi đến lúc thì tự nhiên nó sẽ ra khỏi không gian bị phong bế. Sư tôn bên trong cửa này lẽ nào vẫn còn khoảng trống?"
Ngu Đao chậm rãi nói, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chăm chú vào Lôi Cương.
Lôi Cương gật đầu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa chính, lập tức vọt lên hướng cửa chính lao đi.
"Vù…" một tiếng, thân thể Lôi Cương lập tức bắn ngược lại hơn mấy chục thước. Lôi Cương khiếp sợ nhìn vào cửa chính đang tạo nên những gợn sóng kết giới. Lôi Cương không tin vào mắt mình, lại tiếp tục xông lên cửa chính lần nữa. Liên tục vài lần và đều bị bắn ngược trở lại giống như những lần trước, cứ hễ động vào kết giới là bị đẩy ngược trở lại.
Lôi Cương thở dài, tuy rằng Tiểu Giác vẫn ở trong không gian bị phong bế, thế nhưng biết động cơ của Vân Ngục là tốt, Lôi Cương cũng phần nào yên tâm hơn. Lôi Cương có chút hy vọng. Hy vọng Tiểu Sừng đi ra sẽ có sự thay đổi.
Vị lão nhân Vân Ngục quá mạnh, chỉ cần một chưởng tiêu diệt Huyền Mộc lão ma thì có thể thấy được võ công của hắn cao cường thế nào.
Khẽ thở dài một cái, Lôi Cương vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, nhìn hạo huyền Lôi Phủ. Lúc này Lôi Cương nghĩ làm sao thu hồi được nó? Lẽ nào lại để nó ở đây sao? Hơn nữa muốn ra khỏi Huyết Ngục thì phải dựa vào hạo huyền Lôi Phủ mà.
Nghĩ đến đó, thần thức của Lôi Cương bao phủ lấy hạo huyền Lôi phủ, chậm rãi suy nghĩ :"Nếu như có thể thu nhỏ nó thì có thể mang theo dễ dàng rồi". Dường như Hạo huyền Lôi phủ có thể hiểu lời Lôi Cương nói. Ngay tức thì trong ánh mắt sững sờ của Ngu Đao, hạo huyền Lôi phủ liền thu nhỏ, biến thành một chiếc giới chỉ màu tím. Không để Lôi Cương kịp phản ứng, hạo huyền Lôi phủ biến hóa thành chiếc giới chỉ màu tím, đeo ngay trên ngón cái tay phải của Lôi Cương
Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, hạo huyền Lôi phủ quá mạnh mẽ. Hắn uan sát hạo huyền Lôi phủ khi biến hóa thành giới chỉ một cách cẩn thận. Trên cái giới chỉ màu tím chạm trổ không ít phong cách kiến trúc cổ xưa. Lôi Cương nhìn kỹ, thì thấy hình dạng bên ngoài của nó so với hạo huyền Lôi phủ thì không khác biệt lắm.
"Sư….sư tôn. Đây….đây" Ngu Đao sửng sốt một lúc thì thào nói trong khiếp sợ
Lôi Cương cười thản nhiên, cũng không nói gì thêm, mà chỉ nói:"Chúng ta đi thôi, thoát khỏi cái khe sấm chớp mưa bão này, trở lại Huyết Ngục đi"
Hành trình tới cái khe mưa bão sấm chớp của Lôi Cương khiến cho tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng cũng khiến cho nội tâm của Lôi Cương trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nhất là một thứ áp lực vô hình ở đây khiến cho Lôi Cương gần như tắc thở, nhưng nó lại càng khiến cho Lôi Cương quyết tâm làm cho tu vi của mình tăng lên. Chỉ có như vậy mới có thể dựa vào khả năng của mình mà xua tan mây mù, hiểu rõ tất cả.
Dưới Huyết Ngục Thâm Uyên cuộc đại chiến đã diễn ra gần một tháng. Lúc này ở sát ngay bên rìa của cái khe mưa bão sấm chớp, đầy rẫy xác chết và nồng nặc mùi máu tanh. Thi thể nằm rải rác khắp nơi. Có cái còn nguyên vẹn có cái thì bị chặt ra thành từng mảnh, có chỗ thì không thấy thi thể đâu chỉ thấy toàn nội tạng khiến người khác thấy buồn nôn. Tu luyện giả cũng không phải là bất tử, muốn sống bất tử phải nâng cao đích tu vi, đó là cách duy nhất.
Khi trận quyết chiến gần đến hồi kết thúc có rất ít tu luyện giả dọn dẹp chiến trường, còn có những tu luyện giả lại lần mò, lục lọi trên các xác chết tìm kiếm chiến lợi phẩm.
Lúc này dưới Huyết Ngục Thâm Uyên thật lạnh lẽo sau trận chiến và khiến cho số người ở đây có năm thì giảm đi ba phần. Có thể thấy cuộc chiến này thật kinh khủng và tàn nhẫn, khả năng sống sót không giành cho người hèn yếu, nhu nhược. Phần lớn những người sống sót là những người có thủ đoạn độc ác, hai tay dính đầy máu tươi . Sau cuộc chiến ác liệt là lễ rửa tội, huyết ngục củng cố, tăng cường sức mạnh, sự thống trị của thành Địch Ngược lại càng mạnh thêm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lúc này sau cuộc chiến, Tu luyện giả còn sống sót hiểu rằng chỉ có mình hùng mạnh, tài năng mới có thể còn sống sót sau cuộc chiến ác liệt vậy. Rất nhiều người suy nghĩ làm sao thành Địch Ngược để trở thành trưởng lão hay đệ tử
Quá trình thu dọn chiến trường coi như hoàn tất. những thi thể của tu luyện giả có lẽ bị người lục lọi tới mấy lần. Không có ai có ý định mai táng cho bọn họ. Tất cả cứ phơi thây ở đó, để mặc cho thời gian bào mòn rồi biến thành những hạt bụi trong không khí.
Ngày hôm đó, có hai người đột ngột xuất hiện sát bên cạnh cái khe mưa gió sấm chớp. Dẫn đầu là một gã thanh niên hình thể to cao, phía sau là một gã thanh niên khác. Sau khi hai người xuất hiện liền quan sát bốn phía, khuôn mặt có sự căng thẳng. Hai người đó chính là Lôi Cương và Ngu Đao từ trong cái khe sấm chớp mưa bão trở về.
"Lần này đại chiến, e rằng tu luyện giả của Huyết Ngục bị gột rửa không ít hả?" Lôi Cương thản nhiên nói
Ngu Đao gật đầu, chậm rãi nói:"mỗi lần đều là như vậy. Thời gian sẽ làm tan biến tất cả. Trong bất kỳ thế giới nào thì mãi mãi vẫn là mạnh hiếp yếu"
Lôi Cương cam chịu không nói gì, nhìn các xác chết tanh tưởi phía trước, Lôi Cương chậm rãi nói:"Ngu Đao! E rằng ta sẽ ở Huyết Ngục không lâu nữa. Ngươi ở huyết ngục còn có gia đình, ngươi muốn cùng ta ra khỏi đây hay…."
Thân thể Ngu Đao run lên nhè nhẹ, lập tức nghi ngờ nói: "Sư tôn! Người muốn đi đâu? Không có sư tôn thì không có Ngu Đao bây giờ, Ngu Đao vẫn một lòng theo sư tôn!"
"Rời khỏi huyết ngục!!" Lôi Cương nói khiến thân thể Ngu Đao run rẩy, hai mắt chấn động kịch liệt, không mấy tin tưởng nhìn Lôi Cương "Ra khỏi….Huyết ngục? Hắn đang nằm mơ sao? Hắn đã liên tục vài lần lao vào sấm chớp mưa bão là vì cái gì? Kho báu? Hắn thực sự cần sao? Chẳng phải vì muốn ra khỏi Huyết ngục sao?" Mà lúc này nghe được Lôi Cương nói trong lòng Ngu Đao đã tin. Mấy năm nay sống cùng nhau nên Ngu Đao biết Lôi Cương sẽ không nói một khi không biết chắc chắn. Hắn có khả năng thoát khỏi Huyết ngục? Thoát khỏi cái lồng giam này sao? Nhìn thần sắc Ngu Đao Lôi Cương thản nhiên cười, không hỏi cũng biết quyết định của Ngu Đao, lập tức nói luôn: "Ngu Đao ngươi hãy sắp xếp cho gia tộc của ngươi. Ta muốn tu luyện một thời gian. Đến lúc xong ta sẽ đi tìm ngươi"
"Vâng! sư tôn!" Ngu Đao hết sức xúc động, lập tức hóa thành một tia sáng vụt lên không trung. Tuy rằng việc ra khỏi Huyết ngục rất dễ khiến cho con người ta kích động nhưng Ngu Đao cũng về thôn của họ Ngu. Đối với Ngu Đao lúc này thì đó là một việc rất khó ăn nói. Không thể không nói, Lôi Cương nói như vậy khiến cho Ngu Đao không còn giữ được bình tĩnh, cho dù y đã là cường giả Cương Đế…
Sợ rằng không chỉ Ngu Đao mà cho dù là địch ngược, địch thanh nghe thấy thế thì đều như vậy thôi.
Lôi Cương cũng không bế quan tu luyện ngay. Lôi Cương hướng ra phía Đông nhìn thoáng qua. Sau khi thở dài một tiếng, liền nhằm đúng hướng Đông phóng vụt đi.
Rừng Thôn Ma. Trước khi hắn rời đi có lẽ là phải nói lời cáo biệt bọn họ với bọn họ.