Ba người Lôi Cương rời khỏi phái Cương Chân. Trên mười vạn đệ tử của phái Cương Chân không còn bị cái cảm giác áp lực nên đều thở phào nhẹ nhõm. Rất nhiều đệ tử can đảm đi ra ngoài xem xét. Đột nhiên, họ thấy Phục Cương tử nằm sấp trên mặt đất mà ngây người.
Mười mấy vị trưởng lão của phái Cương Chân nhìn Lôi Cương bỏ đi liền thở ra một hơi. Nhưng ngay lập tức sắc mặt họ hết trắng lại xanh thầm kêu không ổn. Tất cả nhanh chóng bay vào sâu bên trong phái Cương Chân.
Khi mười mấy vị trưởng lão xuất hiện ở sâu bên trong của phái Cương Chân, cả đám liền run rẩy.
Trước mặt bọn họ có một cái bóng màu tím đang nằm sấp. Đám trưởng lão nhìn nhau rồi một vị lão nhân áo tím hét lên: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tông chủ!
Ngay lập tức, lão vọt tới bên người mặc áo tím đang nằm sấp trên mặt đất rồi ôm lấy. Tất cả đám trưởng lão đều ngây người bởi vì lúc này trên lưng của Phục Cương Tử có một cái lỗ to, còn sắc mặt thì tím bầm, đầu tóc rối bời. Vị trưởng lão ôm lấy Phục Cương tử hai tay run rẩy, ánh mắt chớp chớp miệng lẩm bẩm:
- Tông...tông chủ!
Nét mặt của các vị trưởng lão đều có sự đau đớn. Bọn họ đã cảm nhận được tông chủ của mình đã gần như hồn phi phách tán. Vị trí mà Lôi Cương đánh trúng chính là đan điền của Phục Cương tử.
Cuối cùng thì một vị tông chủ cũng đã ngã xuống như vậy.
Vị lão nhân áo tím thê thảm nhìn Phục Cương tử rồi từ từ nhìn về ngọn núi phía trước, nơi có hai cái động tối đen như không thấy đáy. Rồi ngay lập tức, đồng tử trong mắt lão như co lại rồi gầm nhẹ một tiếng:
- Thái Thượng tổ trưởng lão.
Ngay lập tức, lão bay vào bên trong động.
Chỉ chốc lát sau, lão nhân từ trong động bay ra, tay ôm một vị lão nhân tóc trắng. Vị lão nhân đó cũng giống như Phục Cương tử, nơi Đan điền cũng bị một vết thương chảy đầy máu. Tất cả trưởng lão nhìn vị lão nhân đó mà giật mình, hai mắt ửng hồng, kêu lên:
- Thái thượng tổ trưởng lão.
Hai mắt vị lão nhân áo tím kia đã đỏ như máu, từ từ nhìn về phía cái động bên phải rồi lập tức bay vào trong động. Một lát sau, vị lão nhân áo tím từ trong động ôm ra một vị lão nhân áo xám đầu bạc. Vị lão nhân cũng giống như vị thái thượng tổ trưởng lão và Phục Cương tử, nơi đan điền cũng có một vết thương.
- Thái thượng tổ trưởng lão! Người tỉnh lại đi. - Vị lão nhân áo tím đang ôm lão nhân áo xám hét ầm lên.
Vị lão nhân áo xám từ từ nhúc nhích rồi mở mắt. Ngay lập tức lão ngồi dậy, im lặng nhìn Phục Cương tử rồi lại nhìn vị lão nhân áo xanh. Thân mình rất yếu của vị lão nhân áo xám khẽ giật nhẹ rồi gương mặt chợt nở nụ cười:
- Ha ha...ha hah...
Đột nhiên nụ cười của lão chợt biến mất, gương mặt trở nên dữ tợn, ánh mắt trở nên hung dữ giống như ánh mắt của một loài dã thú, gầm lên:
- Khốn Cương ta nhất định sẽ báo mối thù này. Nhất định.
Phục Cương Tử cùng với Thái Thượng tổ trưởng lão ngã xuống đối với phái Cương Chân là một cú đánh mạnh. Sự trả thù của Lôi Cương chỉ sợ khiến cho địa vị của phái Cương Chân trên Trung Xu giới có sự thay đổi.
Lúc này, Lôi Cương cũng không hề nghĩ tới hành vi của mình sẽ ảnh hưởng tới phái Cương Chân như thế nào. Bây giờ, tâm tình của hắn đã trở lại bình tĩnh, ngồi trên một ngọn núi. Còn Đan Thần và Luyện Hư đứng sau lưng hắn mà nhìn với ánh mắt phức tạp.
Lôi Cương ngồi trên đỉnh núi, nhìn lên trời, ánh mắt của hắn thất thần như nhớ tới điều gì đó. Một lúc lâu sau, ánh mắt của hắn từ từ trở nên kiên định. Hít vào một hơi thật sâu, Lôi Cương cố nở nụ cười rồi quay đầu nhìn Đan Thần và Luyện Hư mà nói:
- Luyện Hư! Đan Thần! Không ngờ chúng ta từ biệt đã được gần ba trăm năm.
Thanh âm còn chưa dứt, Lôi Cương đã tới trước mặt Luyện Hư và Đan Thần.
Luyện Hư và Đan Thần nhìn nhau, trong mắt không giấu được sự kinh hãi. Ngay lập tức, Đan Thần thở dài rồi nở nụ cười:
- Lôi Cương! Ngươi khiến cho ta và Luyện Hư sợ chết khiếp. Vốn hai chúng ta nghĩ rằng với tư chất của mình có thể trong ba trăm năm đạt tới cảnh giới này đã là kỳ tài. Không ngờ, sau khi từ biệt ngươi trở nên mạnh tới vậy. Chỉ với lực một người mà làm cho phái Cương Chân bị thương nặng. Chỉ sợ khi tin tức này đưa ra, chắc chắn Trung Xu giới sẽ chấn động.
Lôi Cương cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu. Tu vi của hắn mạnh lên nhưng nào có ai nghĩ được hắn phải trải qua bao nhiêu sinh tử mới tới được bước này. Ngay lập tức hắn nói:
- Hai người các ngươi cũng đâu có kém. Mới chỉ có ba trăm năm đã đạt tới Đạo Vương trên Trung Xu giới có được mấy người? Ha ha! Trong các năm qua, các ngươi đã đi hết toàn bộ cấm địa của Trung Xu giới hay chưa?
Luyện Hư và Đan Thần nhìn nhau rồi chỉ biết cười khổ:
- Sau khi nói phái Cương Chân bị thương nặng mà ngươi lại biến mất khỏi Trung Xu giới, chúng ta vẫn nghĩ rằng ngươi đã... Sau đó, hai chúng ta rất ít ra ngoài, chỉ ở trong tông môn bế quan tu luyện, hy vọng một ngày có thể lấy lại công bằng cho ngươi.
Mặc dù Đan Thần chỉ nói như vậy nhưng Lôi Cương cũng rất cảm động. Với tính cách của Đan Thần chịu ngồi một chỗ tu luyện đúng là chuyện hiếm có. Ngay lập tức, Lôi Cương nói:
- Luyện Hư! Đan Thần! Cảm ơn các ngươi. Các ngươi vĩnh viễn là bằng hữu tốt của Lôi Cương ta. Là huynh đệ của ta.
Đan Thần nở nụ cười rồi bước tới nắm lấy bả vai rắn chắc của Lôi Cương mà nói:
- Ba huynh đệ chúng ta cần gì phải nói cám ơn? Nếu như hai chúng ta có một người bị như vậy, tin rằng ngươi cũng sẽ làm thế.
Luyện Hư cũng bước tới. Nét lạnh lùng của hắn đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười.
Sau ba trăm năm, từ lúc mới gặp nhau ở tiểu Thập Vạn Đại sơn ai có thể ngờ được rằng ba vị thiếu niên vừa mới ra đời đã trở thành cao thủ đâu. Cả ba người như nhớ lại quãng thời gian đầy mạo hiểm đó.
- Đã như thế này, ba chúng ta lại một lần nữa đi thăm các cấm địa trên Trung Xu giới có được không? - Đột nhiên ánh mắt của Đan Thần sáng ngời mà cười nói.
Lôi Cương và Luyện Hư sửng sốt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười. Cả hai cùng gật đầu. Lôi Cương nói:
- Được! Để chúng ta lại một lần nữa du lịch Trung Xu giới đi.
Luyện Hư đứng bên nhìn hai người mà cười. Một lúc lâu sau, gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư trở nên suy tư rồi từ từ cười nói:
- Trăm năm nữa, nghe đồn là ngày mà chí bảo của Trung Xu giới mở ra. Ba người chúng ta nhân thời gian này du lịch Trung Xu giới rồi tới lúc đó đi tìm bảo có được không?
Lôi Cương sửng sốt. "Tầm bảo?" Hai chữ tầm bảo khiến cho Lôi Cương chợt nghĩ tới Huyết Ngục. Nhưng không muốn để cho hai người mất hứng, Lôi Cương gật đầu nói:
- Chí bảo của Trung Xu giới? Vì sao trước đây ta không nghe nói tới?
- Ha ha! Chúng ta cũng mới nghe được gần đây thôi. Nghe đồn, cứ mười vạn năm, từ trên trời sẽ xuất hiện dị tượng đồng thời có vật chí bảo xuất hiện. Mà trăm năm sau, đó là thời điểm đó. Nghe đồn, khi chí bảo xuất hiện, mấy giới bên ngoài Trung Xu giới cũng có cao thủ tới đây tìm bảo. Đến lúc đó, chúng ta tới xem, mở mang tầm mắt. - Đan Thần liền nói chen vào.
- Được! Vậy chúng ta nhân cơ hội này du lịch một chuyến. - Lôi Cương cười nói. Mặc dù với tu vi của ba người có lẽ không còn nơi nào trên Trung Xu giới mà bọn họ cảm thấy bị uy hiếp nữa.
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì trong Trung Xu giới cũng có một cơn sóng.
Phái Cương Chân, một trong bảy đại môn phái trên Trung Xu giới tuyên bố toàn giới phong tông trăm năm.