Thể Tôn

Chương 309: Thành Phụng Thiên



Nhìn tòa thành nguy nga trước mặt, Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Bức tường thành cao tới mười trượng, tất cả đều được xây bằng những tảng đá đen thui. Một bầu không khí trang nghiêm từ trong thành tản ra. Chu vi của thành Phụng Thiên lớn gấp đôi thành Địch Ngược trong Huyết Ngục. Hơn nữa, trên cửa thành còn có ba chữ to "thành Phụng Thiên" khiến cho Lôi Cương phải nhìn thật lâu. Ba chữ đó giống như một con thần long đang lượn quanh thành, đồng thời khiến cho người ta cảm nhận được một làn hơi thở mạnh mẽ. Chỉ sợ người viết ba chữ đó có tu vi không tầm thường, cũng có thể nó chính là nét bút của vị Vực chủ thần bí kia. Hơn nữa, toàn bộ thành Phụng Thiên được bao phủ bởi một tầng kết giới. Thần thức của Lôi Cương muốn tiến vào thì bị cản lại.

Phía trước thành Phụng Thiên có một đám người đông nghịt đang đứng chờ đợi. Nhìn sơ qua cũng phải tới cả vạn người. Phần lớn trong số đó là Cương Hoàng, Đạo Hoàng. Lôi Cương thầm than, thanh Phụng Thiên không ngờ lại có thể thu hút nhiều người tu luyện tới vậy.

- Dưới áp lực của U Phủ và Địa Linh tông, tán tu chúng ta không có một người hay một thế lực nào có thể chống chọi trong thời gian dài. Lúc này, Phụng Thiên cho chúng ta một vị trí yên tĩnh để tu luyện. - Lý Mặc đứng bên cạnh Lôi Cương nhìn đám người đông đảo trước mặt mà thở dài, gương mặt y có chút cô đơn. Cửu U giới là một giới hàng năm có sự chinh chiến, khiến cho rất nhiều người tu luyện luôn phải lo lắng đề phòng. Lúc này, thành Phụng Thiên xuất hiện khiến cho rất nhiều tán tu như tìm được gia đình của mình, nhanh chóng tràn đến tìm sự bảo vệ.

- U Phủ và Địa Linh tông chiến đấu lại liên lụy tới tán tu chúng ta? - Lôi Cương cảm thấy nghi ngờ mà hỏi.

Gương mặt của Lý Mặc có chút cười cười còn Lý Lực và Lý Sư thì chỉ biết cười khổ.

- Mấy năm gần đây còn tốt. Mấy trăm năm trước, U Phủ và Địa Linh tông nổi điên đánh nhau liên tục. Bọn họ lại tuyển những đám tán tu của Cửu U giới làm binh lực cho mình. - Lý Mặc tiếp tục nó.

- Bọn họ đánh nhau, tán tu không đi thì được rồi? - Lôi Cương cảm thấy khó hiểu.

- Ha ha! Nếu tán tu có thể làm chủ được thì tốt. Trong những năm qua, cao thủ của U Phủ và Địa linh tông đều xuất hiện bắt lấy tán tu rồi cho họ ăn Xà Long đan. Nếu như không chiến đấu thì chỉ có kết quả hồn phi phách tán. - Ánh mắt của Lý Mặc trở nên nặng nề.

Lôi Cương giật mình, ánh mắt trở nên kinh ngạc. "Không ngờ U Phủ và Địa Linh tông chiến đấu tới mức như vậy lại còn bắt tán tu đảm đương sức chiến đấu? Còn Xà Long đan chắc là một thứ độc đan rất mạnh." Lôi Cương thầm lắc đầu. Tới bây giờ, hắn mới hiểu được tại sao lại có nhiều tán tu gia nhập vào Phụng Thiên. Mà Phụng Thiên có lẽ nhờ vào đám tán tu này mới có thể trở thành một thế lực lớn trong Cửu U giới.

Có điều Lôi Cương không thể hiểu nổi tại sao U Phủ và Địa Linh tông lại đánh nhau không chết không thôi. Nhìn Lý Mặc một chút rồi Lôi Cương lại hỏi:

- Tại sao U Phủ và Địa Linh tông không dừng chiến?

- Dừng chiến? Trận chiến giữa U Phủ và Địa Linh tông kéo dài cả vạn năm. Nếu như có thể ngừng thì tán tu của Cửu U giới đã không phải mạo hiểm xé mở không gian để rời khỏi Cửu U giới. - Lý Mặc tiếp tục trả lời.

- Tại sao lại như vậy? Tại sao hai thế lực này lại đánh nhau không chết không thôi? - Lôi Cương nhìn đám người trước mặt mà lẩm bẩm.

- Hình như là vì một thứ gì đó. Hai thế lực đều muốn có nó thì phải. Còn sự thật thế nào không ai biết. Có lẽ những người thuộc tầng lớp cao trong hai thế lực cũng không rõ. - Lý Mặc vừa nói vừa nhìn phía trước rồi nói tiếp:

- Chúng ta nhanh chóng xếp hàng đi. Thời gian qua rồi thì không còn cơ hội nữa.

Lôi Cương lặng lẽ theo sau lưng ba người, đồng thời tiếp tục suy nghĩ. "Hai thế lực đó chiến đấu không ngờ lại vì một vật nào đấy? Không biết là vật gì mà khiến cho hai thế lực đánh nhau lâu như vậy?" Trong đầu Lôi Cương đột nhiên lóe lên một tia sáng như nghĩ ra điều gì đó nhưng lại không nắm chắc được. Mang ý nghĩ trong đầu, Lôi Cương lẳng lặng đứng sau lưng đám người mà chờ đợi.

Do số người gia nhập Phụng Thiên nhiều lắm nên Phụng Thiên chia số người được tuyển ra làm trăm đội. Mỗi một đội tới có mấy nghìn người. Tuy nhiên việc thu nhận đệ tử rất nhanh, chỉ cần tu vi đạt tới Cương Quân thì có thể lĩnh một tấm thẻ bài là hoàn thành vòng tuyển thứ nhất. Lôi Cương và mấy người Lý Mặc chờ đợi một lúc thì tới lượt. Người tuyển bọn họ là một nam tử lạnh lùng mặc áo đen, gương mặt có vết đao cùng với toàn thân tản ra mùi máu tanh, chứng tỏ là một người đã trải qua rất nhiều trận chiến. Ánh mắt của người đó sắc bén nhìn Lý Mặc rồi trầm giọng nói:

- Danh tính?

- Lý Mặc! Đây là sư đệ Lý Lự và Lý sư của ta cùng với...Cương Ma. - Lý Mặc giới thiệu cho người đó biết. Nam tử lạnh lùng liếc nhìn ba người Lý Mặc rồi nhìn Lôi Cương với ánh mắt khác lạ mà mở miệng:

- Ngươi là Cương Ma?

Gương mặt Lôi Cương vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc. Hắn không ngờ được, người đó nhìn mình lại có ý chiến đấu. Mà ý chiến đấu đó không giống bình thường, dường như chỉ muốn đánh với mình một trận. Cảm nhận được làn hơi thở tanh máu của người đó, Lôi Cương hiểu ra rằng người này có thể cảm nhận được bản thân có mùi tanh máu nên mới có ý đó.

- Ta là đại đội trưởng Đao Ngân dưới trướng Lãnh thống lĩnh. Kể từ hôm nay, các ngươi là đệ tử của tiểu đội mười chín. Đây là lệnh bài, sau khi vào thành Phụng Thiên sẽ có người tiếp đón. Có điều, ta nói cho các ngươi biết, thành Phụng Thiên cung cấp cho các ngươi một chỗ tu luyện. Nếu các ngươi có thực lực, thành Phụng Thiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Nhưng nếu các ngươi có ý khác, Đao Ngân ta sẽ cho các ngươi vạn kiếp bất phục. - Nói xong, Đao Ngân lấy từ trong giới chỉ ra bốn cái lệnh bài mà đưa cho Lý Mặc.

Lý Mặc đón lấy rồi đưa cho ba người Lôi Cương. Cả bốn người đi vào trong Phụng Thiên.

Khi đi tới của thành, nét mặt của Lôi Cương hơi thay đổi khi thấy thần thức của Đao Ngân vẫn tập trung vào mình. Hắn cười khổ trong lòng. Xem ra, bản thân vào Phụng Thiên, sau này Đao Ngân chắc chắn sẽ tới tìm. Có điều, Lôi Cương cũng có nhận thức mới về thực lực của Phụng Thiên. Tu vi của đại đội trưởng không ngờ lại đạt tới Cương Đế địa giai.

Đi qua cổng lớn của thành Phụng Thiên, có sáu người tu luyện với tu vi không tầm thường đứng đó. Ánh mắt sắc bén của sáu người đảo qua đám người Lôi Cương và những đệ tử đang tiến vào.

Lôi Cương liếc nhìn lệnh bài của mình thì thấy bên trên có khắc số mười chín. Xem ra đây chính là lệnh bài của tiểu đội mười chín. Khi Lôi Cương vừa mới tiến vào trong thành Phụng Thiên, một nam tử đang ngồi xếp bằng nhìn bốn người lôi mà hỏi:

- Các ngươi được phân phối tới tiểu đội nào?

- Mười chín. - Lý Mặc đáp rồi lập tức lấy ra lệnh bài của mình. Người đó nhìn xong rồi nói:

- Đi theo ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nói xong gã liền bước theo con đường lớn của thành Phụng Thiên.

Mấy người Lôi Cương bám theo sau. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Chỉ sợ thành Phụng Thiên cũng không đơn giản như trong truyền thuyết. Những kiến trúc lớn nhỏ cùng với người tiếp đón đều tản ra một mùi máu tanh. "Phụng Thiên tuyển tán tu mà tại sao những người này lại đều là cường giả trải qua nhiều trận đánh?"

Người đó dẫn mấy người Lôi Cương tới một cái đại viện trong thành Phụng Thiên. Nói cái này là đại viện thì chẳng bằng nói một cái doanh trại thì đúng hơn. Trong viện đã có mười mấy người tu luyện. Thấy mấy người Lôi Cương đi tới, tất cả đều quay ra nhìn.

- Ta là tiểu đội trưởng tiểu đội số mười chín - Đức Vũ. Nơi này là chỗ ở tạm thời của các ngươi. - Nam tử nói xong liền rời đi.

Mấy người Lôi Cương nhìn nhau trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc. Chỉ sợ mấy người Lý Mặc không ngờ được khi vào Phụng Thiên lại xảy ra tình huống như thế này.

- Ha ha! Cuối cùng thì cũng có một tiểu tử Cương Hoàng hoàng gia. Tiểu tử có hứng đánh một trận với ta không? - Trong lúc Lôi Cương đang quan sát thì trong số hơn mười người trước mặt chợt vang lên một tiếng nói khiến cho hắn sửng sốt. "Cương Hoàng hoàng gia nói thế thì đúng là mình?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.