Thể Tôn

Chương 320: Nguy cơ



Sắc mặt Lôi Cương nghiêm trọng, quay đầu nhìn về phía Đồng Chiến đang nghiêm túc, tỏa ra chiến khí nồng nặc. Đồng Chiến là Cương đế Huyền giai, thực lực thuộc hàng những người đứng đầu Phụng Thiên lần này, thế nhưng đối với Lôi Cương mà nói, Đồng Chiến đã đạt được đến Cương đế, cũng có thể đánh với hắn một trận, dù sao Cương đế Hoàng giai, huyền giai cũng cách khá xa mới có thể bằng được Cương đế Thiên giai. Trong các tiểu đội, hầu như các cường giả Cương đế, Đạo đế đều là Hoàng giai, Huyền giai, chỉ có duy nhất Kỳ Minh là đạt được Địa giai. Nếu có cao thủ Cương đế Thiên giai thì Kỳ Minh e rằng cũng không thể trở thành một trở ngại. Dù sao một gã Cương đế Thiên giai đủ để chống chọi với trăm gã cao thủ Cương đế Hoàng giai, Huyền giai, thực sự là mỗi một giai hơn kém nhau rất xa.

Thấy thân thể Đồng Chiến khẽ run, khuôn mặt đầy chiến ý, Lôi Cương bĩu môi cười lắc đầu.

Cả người Đồng Chiến sửng sốt, nhíu chân mày, ánh mắt lộ ra một chút thất vọng cùng với phẫn nộ. Lôi Cương nhiều lần từ chối Đồng Chiến, mà lúc này lại có mặt nhiều người tu luyện như vậy, làm sao mà gã không phẫn nộ được chứ.

"Ngươi vừa tiêu hao rất nhiều cương khí rồi, hơn nữa trông thể xác và tinh thần của ngươi đã uể oải, cuộc tỷ thí giữa hai người chúng ta có thể lùi lại để sau này, còn hôm nay đến đây thôi! Ta cũng không muốn giậu đổ bìm leo có được không?" Lôi Cương đạm nhiên cười nói.

Con ngươi Đồng Chiến co rụt lại, đầu tiên là sửng sốt chỉ trong chốc lát, lập tức hiện lên vẻ kích động, gật đầu nói: "Được! Chúng ta quyết định như vậy, hy vọng sau này ngươi sẽ không từ chối ta nữa."

Lôi Cương gật đầu.

Thấy cũng không có trận chiến nào như họ tưởng tượng nên không ít tán tu đã rời đi.

Lần này cuộc tỷ thí giữa các đệ tử mới gia nhập Phụng Thiên đã chính thức chấm dứt.

Một tháng sau.

Lôi Cương ngồi xếp bằng trong phòng, tâm trí ngưng tụ, trong óc diễn luyện lại các chiêu thức của Khai Thiên, từ chiêu thứ nhất đến chiêu ba mươi bốn mươi, mỗi một lần diễn luyện như vậy Lôi Cương lại kiệt sức, cương khí và nội kình trong kinh mạch trống rỗng, giống như là vừa trải qua một trận đại chiến. Nhưng mỗi lần như vậy lại càng khơi dậy sự thích thú và hứng khởi của Lôi Cương. Mỗi lần diễn luyện xong, Lôi Cương liền có một cảm giác kỳ dị, dường như càng trở nên hiểu biết hơn, nhưng còn hiểu biết cái gì thì Lôi Cương cũng không rõ, rất mù mịt.

Trong một tháng này, Lôi Cương cứ lần nọ đến lần kia diễn luyện Khai thiên, mà mỗi một lần diễn luyện cương khí và nội kình trong kinh mạch lại trống rỗng. Sau đó, Lôi Cương lại nhuốt ngay một giọt "hỗn mộc kim nhũ" rồi ngồi xếp bằng tiếp tục tiến vào diễn luyện. Lúc trước trong Chí Bảo, "hỗn mộc kim nhũ" trở thành vật tranh giành của các thế lực lớn trong thế giới ngũ hành, lúc này bị Lôi Cương dùng để khôi phục cương khí và nội kình trong kinh mạch. Nếu những người luyện đan mà biết được chuyện này sẽ phát rồ, quát mắng Lôi Cương phung phí của trời. Cứ như vậy lặp đi lặp lại trong một tháng, Lôi Cương kinh ngạc phát hiện, tu vi của bản thân đột nhiên tăng mạnh chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đạt được đến đỉnh của Cương hoàng Hoàng giai, chỉ còn cách Cương hoàng Huyền giai một tầng, hơn nữa, Lôi Cương phát hiện cơ thể của mình tràn ngập sức sống. Lôi Cương thử cắt vào cánh tay mình phát hiện ra vết cắt vừa được thời gian mấy hơi thở đã kết vảy lại, điều này làm cho Lôi Cương kinh ngạc.

"Lẽ nào... khi thể lực tiêu hao, do nuốt "hỗn mộc kim nhũ" vào nên có thể hấp thụ được tối đa hiệu quả của nó?" Lôi Cương thầm nghĩ. Khi thần thức tiến vào trong cơ thể, Lôi Cương kinh ngạc phát hiện cơ thể của mình tỏa ra một ánh sáng màu nâu nhạt càng lúc càng đậm hơn, hơn nữa tốc độ hồi phục của cương khí và nội kình trong kinh mạch càng trở nên nhanh hơn, nhưng làm cho Lôi Cương kinh ngạc hơn nữa là cây nhỏ trong đan điền lúc đầu chỉ có ba cái lá nhỏ không biết từ lúc nào thành bốn lá. Trong đan điền tràn ngập linh khí hệ mộc một cách nồng nặc. Lôi Cương bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước khi rời đi, Thụ nhân có nói "hỗn mộc kim nhũ" rất có lợi cho cây sinh mệnh, lẽ nào nó có thể giúp cho cây sinh mệnh lớn lên nhanh hơn? Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Lôi Cương không khỏi kích động, trong giới chỉ vẫn còn đủ trăm bình "hỗn mộc kim nhũ", từ lúc này cây sinh mệnh có thể trong một thời gian mà lớn rất nhanh.

Lúc này cây sinh mệnh còn nhỏ, đối với Lôi Cương mà nói thì cũng không có nhiều tác dụng, tối đa chỉ là tốc độ khôi phục cương khí và nội kình nhanh hơn, không biết sau này sẽ thế nào? Lôi Cương còn nhỡ rõ ràng, trong rừng rậm Thôn Ma nồng nặc linh khí thuộc tính hệ mộc, các tiên thú lớn lên dựa vào cây sinh mệnh. Cuối cùng Lôi Cương dời ánh mắt về phía người nhỏ màu tím trên cây sinh mệnh, trong lòng kinh ngạc, người nhỏ màu tím đó cũng lớn lên vài phần. Chỉ có điều, khiến Lôi Cương kinh ngạc là trên hai tay và hai chân của người này có ấn ký hình tiểu long, điều này làm Lôi Cương thấy rất khó hiểu, lẽ nào mấy năm nay, người nhỏ màu tím này có biến đổi gì khác thường sao? Lôi Cương quan sát tỉ mỉ tiểu long trên hai tay và hai chân của người nhỏ màu tím, trong lòng chấn động, thần thức cấp tốc tiến nhập vào Nê Hoàn cung.

Thấy tình cảnh trong Nê hoàn cung, Lôi Cương sửng sốt, vốn thần hồn trong Nê hoàn cung bị bốn con tiểu long cuốn lấy, mà lúc này bốn con tiểu long tự dưng biến mất. Chẳng lẽ là nhập vào trong hai tay hai chân của người nhỏ màu tím sao? Lôi Cương nghĩ mà khiếp sợ, thần thức rời khỏi Nê hoàn cung, Lôi Cương đánh giá cẩn thận người nhỏ màu tím. Không hiểu vì sao, Lôi Cương cảm giác, người nhỏ màu tím này mình không thể khống chế được, sau khi nghiền nát những người tu luyện khác, có thể cho Cương anh, Nguyên anh chạy trốn, nhưng chưa bao giờ khống chế được người nhỏ màu tím này, hơn nữa người này dường như tồn tại một cách độc lập, căn bản không bị mình ràng buộc. Quan trọng nhất là Lôi Cương vẫn không hiểu người nhỏ màu tím này làm sao mà xuất hiện ở đây. Lúc trước chính mình đã bị nghiền nát Cương anh, người nhỏ màu tím này từ hạt châu bị nghiền nát ngưng tụ lại mà thành, cũng không thể gọi là Cương anh được. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lúc thần thức rời khỏi cơ thể, ánh mắt Lôi Cương nhìn vào phía trước một cách phức tạp, khi mình gặp Thái Huyền là lúc bốn con tiểu long cuốn lấy thần hồn, bỗng nhiên lúc này lại chui vào bên trong người nhỏ màu tím, cũng khiến trong lòng Lôi Cương có chút bất an. Lôi Cương còn nhớ rõ ràng bốn con tiểu long này đã cứu tính mạng mình mấy lần, mà lúc này lại nhập vào trong người nhỏ màu tím, bốn con tiểu long này còn có thể cứu mình lúc gặp nguy cơ nữa không? Trong lòng Lôi Cương nguội lạnh, chính mình không thể khống chế được người nhỏ màu tím này, chỉ sợ bốn con tiểu long này cũng không nằm trong tay chính mình nữa rồi, vì thế bốn con tiểu long sẽ không còn khả năng cứu mình nữa.

Không hiểu được nên trong lòng Lôi Cương cảm thấy trầm trọng, sức bảo vệ của Lôi Cương lại giảm đi vài phần. Tuy rằng Lôi Cương cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện bốn con tiểu long trong cơ thể nhưng lại có mấy lần nó cứu mình trong lúc nguy nan, mà bây giờ có thể bốn con tiểu long sẽ không cứu mình nữa. Mà khi bản thân đối mặt với cường giả Cương tiên, Đạo tiên, sức bảo vệ sẽ giảm đi vài phần, bây giờ chỉ còn lại hai hạt châu của sư tôn để lại là có thể cứu chính mình trong lúc nguy nan.

"Vì sao mình không thử khống chế người nhỏ màu tím?" Lôi Cương đột nhiên nghĩ đến điều đó. Lần thứ hai thần thức lại tiến vào trong đan điền, thần thức của Lôi Cương bao phủ toàn bộ người nhỏ màu tím, chậm rãi rót vào bên trong nó.

"Phốc…" Lôi Cương đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, khuôn mặt hồng hào nhanh chóng kìm lại, trong hai mắt đầy vẻ không tin tưởng.

Chuyện gì vậy? Vì sao thần thức của mình tiến nhập bên trong người nhỏ màu tím lại bị cắn trả? Trong lòng Lôi Cương kinh hãi nghĩ đến lúc mình đang rót thần thức vào trong người nhỏ màu tím thì chỉ thấy một khí thế vô cùng kinh khủng bao phủ, trong nháy mắt đánh bật thần thức của Lôi Cương ra ngoài.

Trong lòng Lôi Cương có chút bất an, người nhỏ màu tím này mình không thể khống chế được, cả thần thức cũng không vào được, sau lại còn bị người này cắn trả. Ngăn chặn nỗi sợ trong lòng, ánh mắt Lôi Cương nhìn sâu về phía trước, lẩm bẩm nói: "Xem ra phải sớm biết được rõ ràng người nhỏ màu tím trong cơ thể mình rốt cuộc là thế nào?"

Trong lúc Lôi Cương đang khiếp sợ thì tại Cửu U giới cũng dấy lên một đợt sóng, vô số tán tu hướng về phía Phụng Thiên. Kỳ Minh và Cương Ma trở thành tiêu điểm bàn luận của đông đảo tán tu, đặc biệt là năng lực khống chế tiên khí của Kỳ Minh, cùng với cốt giáp chợt hiện lên của Lôi Cương. Tuy rằng lúc đó Lôi Cương đã nhanh chóng thu hồi lại vào trong cơ thể, thế nhưng mỗi vị tán tu đều ghi nhớ lại trong lòng.

Cực bắc của Cửu U giới.

U phủ xưng bá tại Cửu U giới bao nhiêu năm tọa lạc tại cực bắc của Cửu U giới, là một nơi giá rét hiểm trở. Nghe đồn ngoại trừ cường giả Cương tiên, Đạo tiên những người còn lại muốn tiến nhập U phủ nhất định phải ngồi trong Truyền tống trận, mà thời tiết thì giá rét khắc nghiệt vô cùng, khiến các cường giả Cương đế đều không chịu nổi thử thách này, với địa thế như vậy, tạo thành lá chắn tự nhiên cho U phủ.

Tại vùng cực bắc ngập tràn băng giá vĩnh cửu này, có một tòa thành lớn, hơn nữa còn có một kết giới nhàn nhạt bao phủ toàn bộ thành.

Tại đại điện bên trong U phủ, đang có thảo luận, chính là thảo luận chuyện tỷ thí giữa các tiểu đội ở Phụng Thiên.

"Tên này là Kỳ Minh, là đội trưởng của tiểu đội chủ bài dưới quyền thống lĩnh Chiến Phong của Phụng Thiên, nghe đồn Kỳ Minh này là một người Khống thần." Một gã trung niên mặc áo đen ngồi xếp bằng ở chính giữa phía trên đại điện, tướng mạo phổ biến, không tỏa ra một cảm giác uy thế. Bên cạnh gã nam tử trung niên này là một bức tranh vẽ, trên tranh vẽ là hình ảnh Kỳ Minh lúc khống chế tiên khí trong cuộc tỷ thí.

"Phủ chủ, tên Kỳ Minh này khống chế được chín mươi chín thanh tiên khí cũng không nhất định là người Khống thần, tiên khí của hắn có lẽ không phải một loại thông thường." Một gã nam tử khôi ngô ngồi xếp bằng phía dưới nói.

"Là tiên khí không tầm thường sao? Haha, nếu thật là như vậy thì tốt, đệ tử do thám ngầm cho biết chín mươi chín thanh tiên khí vàng óng ánh này là do bao nhiêu người của Phụng Thiên tốn gần trăm năm chế tạo ra." Giọng nói của nam tử trung niên mặc áo đen vô cùng ôn hòa, nhưng phía dưới những người cấp cao của U phủ đều không dám thở mạnh.

Rất nhiều những người cấp cao của U phủ đều lâm vào trầm tư, nếu quả thật là như vậy, Kỳ Minh này e rằng chính là người Khống thần trong truyền thuyết.

"Cho dù thế nào, Kỳ Minh này không thể để được, có thể khống chế được chín mươi chín thanh tiên khí, như vậy sau này sẽ thế nào? Sợ rằng giống như tên người Khống thần trong truyền thuyết, càn quét toàn bộ Cửu U giới, khi đó kể cả U phủ và Địa Linh Tông kết hợp cũng không thể ngăn chặn được!" Thanh âm của nam tử trung niên bỗng nhiên tăng lên, trầm giọng nói.

"Đúng vậy, Phủ chủ" một vị lão nhân ở phía dưới nói.

Gã nam tử trung niên vung tay lên, hai bức tranh vẽ hiện lên, một bức trong đó là Lôi Cương đang khoác cốt giáp, một bức tranh khác là dáng dấp ban đầu của Lôi Cương.

"Người này là người đã đánh bại người Khống thần, tên là Cương Ma, tu vi đạt Cương hoàng Hoàng giai nhưng thực lực thì ngang với Cương đế Địa giai, thậm chí Thiên giai." nam tử trung niên nói một cách âm trầm.

"Sao?" Trong đại điện bỗng vang lên một tiếng kinh ngạc, giọng nói của Phủ chủ U phủ ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người vừa phát ra tiếng, hai mắt lạnh lùng, nói: "U Thiên, người có ý kiến gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.