Thể Tôn

Chương 327: Thật giả lẫn lộn



Nhóm Phụng Thiên tuyên bố tranh chức Đô thống khắp nơi. Tại Cửu U giới dấy lên chấn động không nhỏ

Đến hôm nay, trong thành Phụng Thiên có thể thấy các cao thủ cương đế ở khắp nơi. Trong đó cao thủ thiên giai cũng không ít. Các cửa hàng lớn nhỏ khắp nơi trong thành mọc lên khiến thành Phụng Thiên ngày càng phồn vinh. Hai thế lực lớn U phủ và Địa linh tông vẫn thể hiện ra bên ngoài ý định tranh đoạt. Nhưng thực sự không giao chiến nhièu. Hai thế lực này như hai con cọp rình rập sẵn sàng giáng cho Phụng Thiên một đòn thật mạnh khiến cho Phụng Thiên phải rơi xuống vực.

Khi Vạn Tượng cấc trong thành Phụng Thiên tuyên bố, tại thành Phụng Thiên sẽ có bán linh khí, tiên khí, linh đan, thiên tài địa bảo với giá thấp thì số người trong thành Phụng Thiên bỗng tăng nhanh chóng. Có người đồn Vạn Tượng các cũng bị Phụng Thiên thu mua. Hoặc là trong thành Phụng Thiên tự mình xuất ra những vật phẩm cấp thấp để thu hút tán tu. Nhưng bất kể là cái gì thì giá cả là trên hết. khiến cho thành Phụng Thiên đã phồn hoa lại một lần nữa được nâng cao hơn.

Trong thành thao luyện, bốn mươi đại đội trưởng đều đang bế quan khổ luyện với mong muốn có thể nâng cao tu vi. Khi tranh chức Đô thống là lúc phải trổ hết tài năng. Lôi Cương cũng chìm trong tu luyện. Hắn liên tục diễn luyện Khai Thiên sau đó lại nuốt hỗn mộc kim nhũ vào để tiếp tục tu luyện. Cứ như vậy, nửa năm trôi qua tu vi của hắn từ cương hoàng huyền giai đã đạt liễu cương hoàng địa giai. Với tốc độ tu luyện của Lôi Cương khiến người nghe rợn cả người.

Lúc này, Lôi Cương đang ở tiểu viện trong phủ đệ, cầm trong tay Hư kiếm, phát ra từng chiêu từng thức. Tuy rằng chiêu thức đơn giản nhưng trong bầu không khí có tiếng vang lên liên tiếp. Trong lòng Lôi Cương thấy kinh ngạc vì mình đã có khả năng phát ra được chiêu thức thứ ba mươi tư của Khai Thiên. Nhưng lúc diễn luyện từ chiêu thức thứ nhất đến chiêu thức thứ hai mươi là nội kình cùng cương khí lập tức hết sạch. Khiến cho toàn thân đau nhức không chịu được, như là khổ chiến mấy ngày đêm. Việc diễn luyện trong thực tế so với trong đầu lại càng thêm khó khăn.

Một lát sau, Lôi Cương biến mất và tiến nhập vào hạo huyền Lôi phủ. Nhìn vào mắt bốn mươi chín đệ tử đang tu luyện, Lôi Cương tiến vào trong đại điện. Lôi Cương không lập tức diễn luyện khai thiên mà đứng quan sát cột đá ở hạo huyền Lôi phủ. Hắn nhìn chăm chú vào những nét hoa văn điêu khắc hình người trên cột đá. Từ cột đá thứ nhất đến cột đá thứ mười sáu Lôi Cương dần dần hiểu được có một cảnh giới kỳ diệu ẩn chứa ở đó. Đầu óc hắn trở nên mông lung, dường như đó là thời kỳ hỗn độn sơ khai. Hư kiếm không biết đã xuất hiện trong tay Lôi Cương tự lúc nào, cốt giáp cũng tự động xuất hiện. Lôi Cương nhắm mắt chậm rãi quơ Hư kiếm. Nếu có người chứng kiến thì nhất định sẽ rất kinh ngạc. Mỗi chiêu thức của Lôi Cương cùng với những động tác của hình người trên cột đá giống nhau như đúc. Chỉ với những động tác khua tay mà Lôi Cương trong đầu còn đang mông lung bỗng nhiên thay đổi khác thường. Trong hư vô đột nhiên xuất hiện một ánh hào quang, mà ánh hào quang ấy cùng với nhiều động tác của Lôi Cương dần dần sáng rực lên. Cuối cùng nó hóa thành bảy màu sắc khác nhau.

Đến cột đá thứ mười sáu Lôi Cương phát ra động tác cuối cùng, trong hư vô bảy làn ánh sáng trở nên rực rỡ. Dưới thứ ánh sáng này thì chiếc cốt giáp Lôi Cương khoác cũng bị lu mờ không ít. Lôi Cương cầm trong tay Hư kiếm nhưng thân thể lại đang run lên, dường như lúc này Lôi Cương không có lực để cầm lấy Hư kiếm.

"Vù vù…." Hư Kiếm trong tay Lôi Cương đột nhiên to lên. Thế nhưng Lôi Cương không di chuyển, cầm trong tay Hư kiếm tiếp tục vung kiếm. Dường như Lôi Cương đã đạt đến bình cảnh mà không có cách nào đột phá được.

Ánh sắc bảy màu rực rỡ khiến Lôi Cương nhìn chói mắt, không biết làm sao để diễn luyện. Sau khi hoàn tất các động tác của hình người trên mười sáu cột đá Lôi Cương đã bắt gặp bình cảnh. Có những chiêu thức tuy rằng đã thuộc làu từ lâu thế nhưng lúc này Lôi Cương lại không sao làm được.. Lúc này Lôi Cương tuy là hiểu rõ khai thiên chiêu thức mười bảy thế nhưng trong quá trình đó Lôi Cương không thể nào hạ thủ được.

Trong hư vô, ánh sáng bảy màu dần dần mờ đi, thần thức Lôi Cương cũng quay về cơ thể. Chau mày, Lôi Cương ngồi xuống lặng lẽ suy nghĩ. Làm thế nào để có thể diễn luyện cả quá trính mà phát ra chiêu thứ mười bảy? Bỗng nhiên Lôi Cương lạnh cả sống lưng, thảo nào lúc trước người sáng tạo ra khai thiên có nói nếu như không hiểu rõ căn bản của mười sáu cột thạch trụ thì không lĩnh hội được uy lực chân chính của Khai Thiên. Mười sáu cột đá không chỉ ẩn chứa ý cảnh của người sáng tạo ra khai thiên mà còn mang nhiều ẩn ý ảo diệu trong từng cột đá. Từng bước, từng động tác diễn luyện chiêu thức Khai Thiên như vậy tài năng chân chính sẽ lĩnh ngộ được tinh túy của Khai Thiên.

Lúc này, một sự hoang mang đang bao phủ Lôi Cương. Trên cột đá chỉ có quá trình diên luyện của mười sáu chiêu thức, không có chiêu cuối cùng. Lẽ nào chủ nhân của hạo huyền Lôi phủ muốn chín hắn phải tự lĩnh ngộ? Thế nhưng phải có tài năng thế nào thì mới lĩnh ngộ được chứ?

"Ngươi diễn luyện hỗn độn nhưng cũng không có ẩn chứa ảo diệu hỗn độn, chỉ có lĩnh ngộ hỗn độn đích thực cùng với ảo diệu, ngươi sẽ phát huy được uy lực khung khiếp của hỗn độn." Trong đầu Lôi Cương bỗng nhớ tới âm thanh vang lên ở, cái sơn động cách Việt thành chừng mười dặm, lúc đó làm Lôi Cương chấn động một hồi. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại những lời đó suy nghĩ của hắn dần dần chìm vào trong suy tư.

Diễn luyện Khai thiên, đó là diễn luyện hỗn độn? Chính tại diễn luyện khai thiên cũng ẩn chứa ảo diệu hỗn độn? Lôi Cương nghĩ nhanh về tiếng vọng lúc trước, trong lòng Lôi Cương không biết tại sao lại chấn động mạnh, kích động toàn thân, một lát sau, Lôi Cương lại nhíu mày.

Chẳng lẽ mười sáu thạch trụ ở hạo huyền Lôi phủ, chỉ là thứ dẫn nhập vào trong diễn luyện? Hơn nữa sự biến hóa trong hư vô đó chẳng lẽ đó chính là chỗ tinh túy hỗn độn? Lập tức Lôi Cương đứng thẳng lên, đi đến dưới cây cột đá thứ nhất, mà nhìn chăm chú, giống như muốn nhớ toàn bộ hình ảnh trên cây cột vào lòng. Khi Lôi Cương đi hết mười sáu cây cột đá, hai mắt nhắm lại, lần thứ hai chìm vào suy nghĩ.

Cầm trong tay hư kiếm, Lôi Cương chậm rãi diễn luyện từng chiêu từng thức giống hệt với những động tác trên cột đá. mà trong hư vô cũng giống như lần trước, đầu tiên là có một điểm sáng, theo động tác của Lôi Cương điểm sáng dần dần tăng lên, cuối cùng phân chia thành bảy điểm sáng với màu sắc khác nhau, lần này trong hư vô biến hóa rất chậm, mà tốc độ của Lôi Cương cũng hết sức chậm, Lôi Cương cảm nhận trong hư vô có ẩn chứa hàm ý nào đó.

Trong hư vô, Lôi Cương đang lĩnh ngộ, thế nhưng ở hiện tại, toàn thân Lôi cương run rẩy, hai chân hai tay biến đổi to lớn, lúc này trông dáng dấp Lôi Cương cực kỳ quái dị, bọc cốt giáp, thế nhưng hai chân hai tay vẫn bất thường. Điều làm kẻ khác kinh ngạc chính là hai tay hai chân Lôi Cương to lớn bất thường, nhưng không duy trì được bao lâu, thân thể run lên bần bật, hư kiếm yếu dần gần như rơi xuống.

Lúc này, trên trán của hắn phóng ra ánh sáng màu tím, màu nâu, màu vàng, màu xanh. Đồng thời ở cốt giáp, bốn màu đột nhiên sáng chói, thân thể ban đầu của Lôi Cương khoảng sáu thước bỗng biến thành lớn đến cuối cùng cao khoảng chín thước, Lúc này trông hai tay hai chân Lôi Cương to lớn giống người khổng lồ, cốt giáp lúc này dần dần giãn ra bao phủ toàn thân không để hở cơ thể. Mà trên cái trán bị cốt giáp bao phủ có một ấn ký bốn màu xuất hiện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc thân thể to lớn, Lôi cương thân thể run run, theo hình vẽ trên thạch trụ, trong tay quơ hư kiếm.

Trong hư vô lần thứ hai trở thành bảy màu sặc sỡ, là lúc Lôi cương dừng lại. Thần niệm của hắn nhanh chóng chìm vào trong bảy màu sặc sỡ vẫn chưa tan trong hư vô nhanh chóng lĩnh ngộ. Nhanh chóng nghĩ đến những động tác trên các cây cột đá khác, , Lôi cương đưa cả vào mười sáu chiêu thức. Nhưng đến chiêu thức thứ mười sáu lần thứ hai Lôi cương bị khựng lại vì căn bản trong đầu không biết nên dùng chiêu thức nào tiếp theo.

Trong không gian hư vô, lúc bảy màu sắc sặc sỡ dần dần nhạt đi là lúc trong lòng Lôi Cương không khỏi lo lắng. Thế nhưng trong suy nghĩ thì trống rỗng.

"Hỗn độn đơn giản biến thành phức tạp với âm dương ngũ hành. Âm dương ngũ hành đơn giản biến thành hợp chất phức tạp tạo ra đại thế giới. Trong khi đó thiên địa đầy dẫy âm dương ngũ hành ảo diệu, mà những ảo diệu này hợp thành hỗn độn. Hỗn độn hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp thành âm dương ngũ hành, âm dương ngũ hành biến đổi thành hỗn độn, nếu như ngươi có thể hiểu thông cả hai vấn đề thì ngươi có thể lĩnh ngộ đến đỉnh cao của ảo diệu." Ngay khi thần niệm quay về thì âm thanh trong cái sơn động đó lại vang lên trong đầu Lôi Cương.

Thần thức quay về cơ thể Lôi Cương. Trong lòng chấn động mạnh, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện bất kỳ ai, vậy thanh âm kia rốt cuộc là của ai? Chẳng nhẽ là chủ nhân của Hạo huyền Lôi phủ?? Trong lòng Lôi cương suy đoán, nhưng rất nhanh, Lôi cương trở về chỗ cũ nhớ lại những lời vừa nghe thấy. Hỗn độn giản đơn sinh ra thiên địa phức tạp, âm dương ngũ hành, âm dương ngũ hành biến thành hỗn độn? Lôi Cương nhất thời trong suy nghĩ vẫn chưa hiểu hết.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lôi Cương không có gì khác biệt. hắn đành thở dài một cái và nhìn lại bản thân mình. Thân thể Lôi Cương chấn động, khi thấy bản thân cao lên? Lôi Cương kinh hãi? Ngây người rồi kiểm tra lại toàn thân mình.

Vậy ….Lẽ nào mình lĩnh ngộ khai thiên nên mình cũng thay đổi rồi sao? Đầu tiên là hai tay, rồi hai chân, bây giờ thì toàn bộ thân thể đề đã lớn mạnh.

Kiểm tra cơ thể, cốt giáp xong khuôn mặt Lôi Cương co rúm lại.

Mình …đạt được ngũ hành thể tu tầng thứ ba ư? Khả năng sẽ thế nào? Theo miêu tả về ngũ hành thể tu, thì thế này là đã lĩnh ngộ tầng thứ ba rồi. Lôi cương suy đoán khi làm được thân thể to lớn cũng là lúc đạt đến tầng thứ ba. Thế nhưng lúc này, nếu không phải đạt được tầng thứ ba thì thân thể mình tại sao lại lớn lên như vậy? hơn nữa trong cơ thể hội tụ một sức mạnh to lớn kinh khủng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.