Thể Tôn

Chương 337



Tình thế bất lợi

Nhóm Lôi Cương không hề biến sắc, sát khí trong mắt thoáng hiện, nhìn chằm chằm U Thiên, lạnh nhạt nói: "Nếu ta đoán không lầm thì U giới cùng trứng Cửu U huyết thú e rằng có liên quan đến đại địa chi nguyên!"

Sắc mặt U Thiên nhất thời u ám, nhìn chằm chằm Lôi Cương, lạnh lùng nói: "Đại địa chi nguyên? Hừ, xem ra người đến Cửu U giới nghe được không ít chuyện. Đại địa chi nguyên cùng U giới và trứng Cửu U huyết thú có quan hệ với nhau. Ta không biết ngươi làm sao đạt được tu vi lúc này, nhưng U giới cùng trứng Cửu U huyết thú vốn là vật của U phủ ta, bị tên phản bội Tấn Thiên đưa đến Trung Xu giới. Hiện tại, người nên để vật hoàn nguyên chủ a."

Lôi Cương nhìn chằm chằm khuôn mặt U Thiên, cũng không phản đối. Hắn nhạy bén nắm bắt được ánh mắt U Thiên chợt lóe mà cảm thấy kinh ngạc. Chần chờ một lát, hắn lạnh mặt như thường nói: "Trứng Cửu U huyết thú ở Huyết ngục đã là giai đoạn ấp trứng. Ấp trứng ra linh thú hay không không phài là chuyện ta có thể khống chế, còn U giới là thứ ta có được trong một lần chiến đấu."

U Thiên biến sắc, phẫn nộ, cả người phát ra khí tức, trừng trừng nhìn Lôi Cương, âm trầm nói: "Tiểu tử, ngươi cho rằng U Thiên ta là tiểu hài tử ba tuổi? Trứng Cửu U huyết thú lại có thể đúng vào thời gian ấp như vậy? U giới dễ bị đánh bại như vậy? Nếu như ngươi không giao hai thứ đó ra, U Thiên ta đảm bảo, những ngày tốt đẹp của ngươi sắp chấm dứt."

Lôi Cương không còn cách nào khác, lắc đầu nói: "Hai thứ này dù có thật sự ở trên tay ta hay không, thì chuyện ngươi cũng nhất định muốn lấy mạng ta đã là sự thực."

U Thiên dần trở nên dữ tợn, hung quang trong mắt bắn ra, quát lên: "Vậy thì, ngươi không còn lý do gì để tiếp tục sống sót nữa." Lời vừa dứt, U Thiên phát ra khí thế mạnh mẽ, khẽ xuất kiếm. Thanh kiếm của y dài ba thước, thế nhưng kiếm quang phát ra có đến mấy trượng. Khí thế cường đại bạo phát, khiến Lôi Cương kinh hãi.

U Thiên dĩ nhiên là cường giả cương tiên!! Lôi Cương trong nháy mắt cốt giáp ngưng tụ toàn thân, đối mặt cường giả cương tiên Lôi Cương nhất định phải dốc toàn lực.

"Tiểu tử, ta hỏi lại ngươi lần nữa. U giới và trứng Cửu U huyết thú rốt cuộc còn ở trong tay ngươi không??" Khí thế U Thiên che phủ nửa bầu trời, lạnh lùng nói. Hắn nhìn Lôi Cương mặc cốt giáp, kinh ngạc.

Lôi Cương căng thẳng, nhiều lần suy nghĩ, nếu như hắn không đưa ra hai vật kia, sợ rằng U Thiên sẽ thực sự đuổi tận giết tuyệt. Tuy rằng Lôi Cương đã từng giết một tên cương tiên, thế nhưng chỉ là do may mắn, hơn nức, hắn có thể giết được cương tiên nhưng đối mặt với toàn bộ U phủ thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Cân nhắc xong xuôi, Lôi Cương liền thu hồi cốt giáp, nhìn chằm chằm U Thiên, thấp giọng nói: "U giới cùng trứng Cửu U huyết thú thực sự không liên quan gì đến đại địa chi nguyên?"

U Thiên không đổi sắc, cẩn thận quan sát Lôi Cương, thu hồi khí thế, cười giả tạo, âm trầm nói: "Xem ra, U giới cùng trứng Cửu U huyết thú thật không còn trên người ngươi."

Lôi Cương không phủ nhận cũng không thừa nhận, chăm chú nhìn chằm chằm U Thiên.

U Thiên ngưng thần, tay phải vung lên, một đạo kết giới bao phủ ra, nhìn chằm chằm Lôi Cương, trầm giọng nói: "Tuy rằng không biết ngươi nghe được tin tức từ nơi nào, có điều, U giới cùng trứng Cửu U huyết thú có quan hệ đến đại địa chi nguyên. Thế nhưng sự việc không đơn giản như ngươi tưởng, hai vật này ở trong tay ngươi cũng không có chỗ dụng võ, không bằng giao cho ta. U phủ cùng Cương Ma ngươi xóa bỏ mọi chuyện. Thế nào?

Lôi Cương thầm cười nhạt, xóa bỏ? Sợ rằng ngày giao cho U Thiên, là ngày hắn đối mặt với sự đuổi tận giết tuyệt, để không cho tin tức về U giới và Cửu U huyết thú lộ ra. U Thiên nhất định sẽ không để cho hắn chạy trốn. Lúc này, Lôi Cương chậm rãi nói: "U giới ở trong tay ta, còn trứng Cửu U huyết thú hiện không ở đây."

U Thiến thoáng vui, nhưng rất nhanh nhíu mày, trầm giọng nói: "Trứng Cửu U huyết thú ở đâu?"

"Ha hả, điều này ngươi không cần lo. Cương Ma ta chỉ có một điều kiện, tìm được đại địa chi nguyên xong, ta cũng muốn góp phần. Về phần hai món đồ trong tay ta, đến lúc đó tất nhiên sẽ giao ra. Lúc này, ngươi muốn lấy, chỉ trừ phi ngươi giết ta. Có điều…giết ta, các người vĩnh viễn đừng mơ đến U giới cùng trứng Cửu U huyết thú." Lôi Cương lời lẽ cực kỳ đanh thép cùng kiên định.

"Ngươi!!" U Thiên nhướng mày, phẫn nộ, trừng mắt nhìn Lôi Cương, sát khí hiện lên.

Lôi Cương lạnh nhạt nhìn chằm chằm U Thiên, không hề biến sắc.

"Được!! Được!! Nếu như ngươi cho rằng ngươi có khả năng ngang hàng với U phủ, Địa Linh tông cùng vực chủ thành Phụng Thiên, thì đừng trách U Thiên ta không khuyến cáo ngươi, trước mặt bọn họ, một ngón tay đủ để giết chết ngươi." U Thiên phẫn nộ nói.

Lôi Cương cười nhạt, nói: "Điều này không cần ngươi lo lắng. Ta tự có chừng mực!"

"Hảo!! Tiểu tử, rồi ta sẽ lại đến tìm ngươi!" U Thiên nói xong, liền trừng mắt nhìn Lôi Cương rồi biến mất trên không.

Cảm nhận được U Thiên không còn ở xung quanh, Lôi Cương mới hít một hơi, ngưng thần, chậm rãi ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn về phía trước. Lôi Cương trầm tư, hắn đang phải đối mặt với tình thế vô cùng bất lợi, tuy rằng hắn đã dùng U giới cùng trứng Cửu U huyết thú xoa dịu U Thiên, thế nhưng sợ rằng ngày sau U phủ từng giờ từng khắc đều theo dõi hắn a, chưa kể đến người U phủ âm thầm đánh lén. Nhưng phải chờ đến khi biết chắc chắn U giới cùng trứng Cửu U huyết thú ở trên người hắn U phủ mới có thể ra tay, nói cách khác, lúc trước ở đây vốn là rất an toàn. Lôi Cương thầm cười khổ, trứng Cửu U huyết thú? Đã sớm ấp trứng ra Tiểu Giác a, mà Tiểu Giác lúc này còn đang ở trong chí bảo thần bí.

Hít một hơi, Lôi Cương xua đi mớ hỗn độn trong đầu, chậm rãi tiến vào tu luyện.

Mà U Thiên sau khi rời đi, liền nhanh chóng chạy tới U phủ, phía bắc Cửu U giới.

Ở sâu trong U phủ. U Thiên xuất hiện trong một tiểu viện cổ màu nâu u buồn. U Thiên khẽ nhíu mày, nhìn cửa phòng, chần chờ một lát, mới mở miệng nói: "Phủ chủ…"

"Có chuyện gì?" Trong tiểu viện truyền đến một tiếng nói thờ ơ, nhưng lại khến U Thiên giật mình.

"Có tin tức của U giới." U Thiên nhẹ giọng nói.

Trong tiểu viện bỗng phát ra khí thế cường đại, cửa phòng tự động mở, một tiếng nói uy nghiêm truyền ra: "Vào đi!!"

U Thiên nhanh chóng đi vào trong phòng, cửa phòng lần nữa đóng lại. U Thiên ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào nam tử trung niên uy nghiêm ngồi xếp bằng phía trước.

"Nói đi, U giới và trứng Cửu U huyết thú ở đâu?" Nam tử trung niên uy nghiêm, lạnh lùng nhìn chằm chằm U Thiên, lạnh nhạt nói.

"Phụ thân, lẽ nào những năm gần đây ta trưởng thành không khiến người hài lòng? Trong vòng mấy vạn năm ta đạt được cương tiên hoàng giai, lẽ nào tư chất như vậy người vẫn không hài lòng?" U Thiên cũng không trực tiếp nhắc đến U giới, sắc mặt dữ tợn quát.

Nam tử uy nghiêm sửng sốt, nhíu mày, vẻ mặt ngượng nghịu, lạnh lùng nói: "Thoả mãn? Ngươi đã làm gì khiến ta hài lòng? Cứ cho là tư chất của ngươi tốt, thế nhưng nếu ngươi không có đầu óc, thì chung quy cũng chỉ là kẻ thất phu lỗ mãng. Mấy vạn năm đạt được cương tiên có thể khiến ngươi kiêu ngạo sao? Ngũ hành giới thiên tài xuất hiện nhiều vô kể, với thời gian qua, Kỳ Minh, Cương Ma thành Phụng thiên có để cho ngươi kiêu ngạo? Hơn nữa, ngày sau hãy gọi lão phu là phủ chủ, chứ không phải là phụ thân, nếu không cứ theo tông quy mà trừng trị."

"Tuân lệnh, phủ chủ!" U Thiên vẻ mặt nhăn nhúm, giọng điệu âm u nói.

"Nói đi, U giới cùng trứng Cửu U huyết thú ở đâu? Ngươi không phải nói một tiểu tử ở Trung Xu giới mang đến Huyết ngục sao?" Nam tử uy nghiêm ngưng thần nhìn chằm chằm U Thiên.

"Đúng vậy, nhưng hắn đã từ Huyết ngục đi ra, mà người này, chính là Cương Ma của thành Phụng thiên." U Thiên trầm giọng nói.

Nam tử uy nghiêm biến sắc, ánh mắt sắc bén, thấp giọng nói: "Đem tất cả nói rõ ra cho ta. Không bỏ sót một chữ nào!!"

Tức thì, U Thiên mang toàn bộ chuyện ở Trung Xu giới kể lại.

Nam tử uy nghiêm ánh mắt kích động nhìn chăm chú vào khuôn mặt U Thiên. Một lúc lâu sau, hắn nhìn thẳng vào U Thiên, hắng giọng, lạnh lùng nói: "Buông tha Cương Ma? Đây là biểu hiện của U Thiên ngươi? U Minh ta lại có U Thiên, đứa con ngu ngốc như vậy, còn không tróc nã đem Cương Ma quay về U phủ cho ta!!"

Sắc mặt U Thiên dữ tợn, thầm kìm nén sự không cam lòng cùng phẫn nộ, gật đầu, tức thì rời khỏi căn phòng.

"Chờ một chút, ngươi ở lại U phủ. Việc này trọng đại, lão phu sẽ phái người khác đi làm." Nam tử uy nghiêm lạnh lùng nhìn U Thiên, chậm rãi nói.

U Thiên run lên, đóng sầm cánh cửa lại.

Lôi Cương ngồi xếp bằng trên núi cao không hiểu vì sao lại cảm thấy bất an, lo lắng nhìn phía trước, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là bọn người U phủ? Nếu nhu U Thiên thay đổi chủ ý, vậy thì ta…" Lôi Cương run lên, triển khai thần thức, thông báo cho bọn Đồng Chiến quay trở lại, rồi vội rời khỏi nơi đây.

Mãi cho đến khi trở lại thành Phụng thiên, Lôi Cương mới dần bình tâm lại, cứ coi như là U phủ đến đây, thì sự uy hiếp đối với hắn cũng giảm đi không ít. Đi trên đại đạo, Lôi Cương nhanh chóng suy nghĩ, e rắng hắn có đang ở thành Phụng thiên, cao thủ U phủ cũng có thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt. Như vậy, hắn ở thành Phụng thiên cũng không an toàn, muốn sống sót, phải thật cẩn thận hành sự a. Xem ra mấy năm nay hắn vẫn cần vào tu luyện trong Lôi phủ hạo huyền a.

Nghĩ đến đó, Lôi Cương liền nhìn vào sâu trong thành Phụng thiên, ngưng thần, rồi nhanh chóng hướng phía sâu trong thành chạy vào.

Ngay lúc Lôi Cương đến giữa thành Phụng thiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, bên tai Lôi Cương có tiếng nói: "Cương Ma đô thống, xin dừng bước."

Cước bộ Lôi Cương chậm lại, giọng nói rất quen thuộc, liền quay đầu, cũng phát hiện ra một nữ tử váy trắng đứng ở cửa Vạn tượng các, chính là Chỉ San. Lôi Cương suy nghĩ một lát, liền hướng phía Chỉ San đi tới, hỏi: "Chỉ San đạo hữu, có chuyện gì?" Nguồn: http://truyenfull.xyz

"Ngạch, phân bộ mộc thần giới của Vạn tượng các đã có tin tức về thiết quyển ngươi tìm, có điều người rao giá nhưng là…" Chỉ San chần chờ, rồi mới chậm rãi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.