- Tam gia gia... - Một chút tình cảm phức tạp chợt xuất hiện trong mắt Tử Vận. Nét mặt nàng hơi mỉm cười, nhìn lão nhân có vẻ mặt ôn hòa mà thốt lên.
- Vận nhi! Thời gian qua ngươi ở đây có tốt không?
Lão nhân mỉm cười, trong mắt tràn ngập một sự yêu thương.
- Ừm! Tam gia gia. Thời gian qua, Vận nhi ở đây tốt lắm. Thế nào mà tam gia gia lại có thời gian rảnh tới đây thăm Vận nhi? Vận nhi vừa mới nghĩ tới Tam gia gia đấy.
Tử Vận mỉm cười nói. nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tử Vận, trong lòng lão nhân vừa cảm thấy cưng chiều lại vừa kiêu ngạo. Dù sao thì tôn nữ của lão cũng là một thiên tài, đủ khiến cho vô số cường giả phải thán phục.
- Thật thế sao? Vì sao mà Tam gia gia lại thấy tiểu công chúa nhà Tử gia chúng ta lại có tâm sự như thế? - Lão nhân cười ha hả, nói. Thậm chí, lão cũng chẳng ngại Tử Vận mà giấu diếm niềm vui của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Tử Vận xấu hổ, cười nói:
- Vận nhi có chuyện gì cũng không thể gạt được tam gia gia...
Chợt nét mặt Tử Vận trở nên nghiêm túc, nhìn lão nhân mà nói:
- Lần này, tam gia gia tới đây...để làm gì?
- Thế nào? Tam gia gia không có việc gì thì không thể tới đây gặp Vận nhi được hay sao?
Lão nhân cũng không trả lời mà hỏi sang ý khác.
- Ha ha! Tam gia gia không lừa được Vận nhi đâu...
Tử Vận nhìn lão nhân rồi mỉm cười nói.
Lão nhân nhìn Tử Vận với ánh mắt cưng chiều, sắc mặt có chút ôn hòa, nói:
- Vận nhi! Hư hỏa trong cơ thể ngươi đã trấn áp được rồi. Ngươi ở đây lâu như vậy cũng cần phải về.
Nét mặt của Tử Vận có chút lo lắng và cô đơn:
- Tam gia gia! Là ý của phụ thân sao?
- A...vận nhi! Con nên biết rằng... Phụ thân của con cũng hoàn toàn bất đắc dĩ. Con không nên trách y.
Lão nhân thở dài, rồi nói một cách chậm rãi.
Tử Vận lắc đầu. Mái tóc dài của nàng tung bay trong gió, có vài lọn vương trên khuôn mặt. ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng:
- Con không trách người. Con cũng không có tư cách trách người. Đối với lợi ích của gia tộc, con có thể làm gì được cơ chứ? Tam gia gia! Tử Vận sẽ cùng với người về. Nhưng không phải là lúc này.
Ánh mắt của lão nhân hết sức phức tạp nhìn Tử Vận rồi thở dài nói:
- Bao lâu?
- Nửa năm. Sau nửa năm, Tử Vận sẽ theo gia gia trở về.
Tử Vận suy nghĩ một lúc rồi nói. Ánh mắt của nàng có chút gì đó khác thường.
- Ừm! Mặc dù tam gia gia già rồi cũng không để ý tới chuyện trong tộc. Nhưng chút việc đó vẫn có thể làm được. Nửa năm! Ta và phụ thân của con sẽ cho con thời gian nửa năm. Sau nửa năm, gia gia sẽ tới tìm con.
Lão nhân vuốt ve mái tóc của Tử Vận. Nói xong, liền từ từ biến mất.
Tử Vận chậm rãi xoay người nhìn về phía biển mây. Vóc người xinh xắn của nàng lúc này dường như có chút gì đó cô độc. Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng lẩm bẩm, nói:
- Nửa năm...ta cũng chỉ có thể làm bạn với ngươi trong nửa năm mà thôi.
Âm thanh của nàng vẫn còn quanh quẩn trong mây nhưng bóng hồng lại biến mất.
- Hây!
Một tiếng hét to chợt vang lên ở phía Tây của Kiếm Cương môn. Vô số những tiếng đá vụn bay trong không khí vang lên liên tiếp.
Một bóng người chợt xuất hiện trên khoảng không nơi khu rừng phía trên mảnh đất trống. Tay phải người đó vung lên, phát ra một đạo kết giới, bao phủ xung quanh khiến cho những tiếng nổ liền biến mất. Nếu không có kết giới thì bây giờ có lẽ đám đệ tử đang chìm trong tu luyện ở tầng thứ ba cũng tỉnh lại hết.
"Phù..." Lôi Cương thở ra một hơi rồi ngồi xuống. Lúc này, hắn có thể phát ra được thứ thứ bảy. Sau khi phát xong, nội kình và cương khí trogn kinh mạch gần như biến mất khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi. Uy lực của Khai Thiên mặc dù mạnh nhưng mức độ tiêu hao Cương khí và nội kình cũng thật là khủng bố.
Lôi Cương xoa xoa cái trán đầy mồ hôi rồi xếp bàng để hồi phục. Nhưng hai mắt hắn chợt sững sờ khi nhìn thấy xuất hiện một vóc dáng quen thuộc ở trước mặt. Trong lòng hắn xuất hiện một thứ cảm giác vui sướng mà nhếch miệng, cười nói:
- Tử Vận! Nàng đã đến rồi a.
Tử Vận lẳng lặng nhìn nụ cười phô hai hàm răng trắng như tuyết của Lôi Cương. Vừa rồi còn định giữ nguyên sự lạnh lùng, nhưng bây giờ nó hoàn toàn biến mất. Nàng gật đầu, hỏi:
- Vừa rồi ngươi phát ra uy lực của Khai Thiên phải không?
Lôi Cương gật đầu rồi nói:
- Ừm! Đó là uy lực thức thứ bảy của Khai Thiên.
- Tốt lắm. Uy lực của một kích đó cho dù là cường giả Cương Sư có tiếp được mà không chết thì cũng bị trong thương.
Tử Vận vừa nói vừa nhìn cái hố to trên mặt đất do Lôi Cương tạo ra.
Lôi Cương gật đầu, chợt nói:
- Ừm! Có thể có được uy lực như vậy, Hư Kiếm của ta đóng góp rất lớn.
Tay phải của Lôi Cương động nhẹ, thanh Hư Kiếm trong tay liền tạo ra vài đạo ảo ảnh. Thanh Hư Kiếm nặng năm trăm cân mà trong tay Lôi Cương lại chẳng khác gì một thanh kiếm gỗ.
Nhìn nét mặt thoải mái của hắn, trong mắt Tử Vận lóe sáng rồi nói:
- Lôi Cương! Ngươi có thể cầm được vũ khí có trọng lượng lớn?
Lôi Cương sửng sốt nhìn Tử Vận, trong lòng thắc mắc không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nói:
- Ta không biết. Nhưng... Bây giờ, Hư Kiếm không còn làm cho ta thỏa mãn nữa. Nếu như nặng thêm được một chút thì tốt.
Nếu Luyện Hư và Đan Thần mà nghe thấy thì có lẽ sẽ lại mắng Lôi Cương là một con quái vật. Nhưng ánh mắt của Tử Vận chỉ hơi dao động một chút rồi duỗi tay phải. Ngay lập tức, một thanh kiếm nhẹ màu tím chợt xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng. Tử Vận vung nhẹ tay, thanh kiếm liền bay về phía Lôi Cương.
Lôi Cương vội vàng đón lấy. Nhưng khi hai tay của hắn vừa mới chạm tới thanh kiếm thì suýt chút nữa té ngã. Hai tay hắn đỡ lấy thanh kiếm mỏng mà khiếp sợ nhìn Tử Vận, thấp giọng nói:
- Làm sao mà nó nặng như vậy?
- Ừm! Một ngàn cân. Ngươi xem xem có thể dùng được không?
Tử Vận gật đầu, nói.
Lôi Cương mở to hai mắt mà nhìn thanh kiếm mỏng trong tay. Hiển nhiên là hắn không thể tưởng tượng được rằng một thanh kiếm mỏng như vậy lại có thể nặng tới cả ngàn cân. Trọng lượng của nó so với thanh Hư Kiếm của mình còn nặng gấp đôi. Từ từ, đôi tay của Lôi Cương bắt đầu run run, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tuy nhiên, nét mặt của hắn thì lại không giấu được sự xúc động. Đột nhiên, hắn quát to một tiếng, hai tay chuyện động chém xuống một kiếm khiến cho trong không khí chợt vang lên những tiếng nổ.
- Kiếm tốt.
Lôi Cương hưng phấn hét lên.
- Nếu ngươi cần, thì thanh kiếm này ta tặng cho ngươi.
Tử Vận nhìn Lôi Cương chăm chú mà nói một cách chậm rãi. Khuôn mặt trắng muốt của nàng chợt ửng hồng. Mà thanh kiếm màu tím trong tay Lôi Cương như nghe thấy được câu nói của Tử Vận liền phát lên những tiếng động như đang trách cứ chủ nhân.
- Không được! Tử Vận! Ta rất quý thanh kiếm này, nó do một vị bằng hữu của ta luyện chế. Nếu lấy thanh kiếm này của ngươi, chỉ sợ Hư Kiếm của ta sẽ vĩnh viễn nằm trong giới chỉ. Như vậy thì không phải đối với bằng hữu của ta.
Lôi Cương nghe thấy vậy mà lắc đầu. Tuy nhiên, trong mắt hắn không giấu được sự cảm động.
Nét đỏ ửng trên khuôn mặt của Tử Vận trong nháy mắt biến mất. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong sáng của Lôi Cương, nàng chỉ mỉm cười rồi nói:
- Ừm! Nếu ngươi cần thì cứ nói với ta. Thanh kiếm này chỉ để dành tặng cho ngươi.
Gương mặt trắng muốt như ngọc của nàng lại ửng hồng. Chợt thanh kiếm màu tím trong tay Lôi Cương vang lên tiếng động rồi thoái khỏi tay hắn mà bay vào tay Tử Vận. Sau khi thu lại Tử Kiếm, Tử Vận nhìn Hư Kiếm đang nằm trên mặt đất mà hỏi:
- Ngươi xác định có thể sử dụng thanh trọng kiếm nặng một ngàn cân chứ?
Lôi Cương gật gật đầu, nói:
- Pháp quyết mà ta tu luyện có chút quái dị. Nếu Hư Kiếm có thể nặng hơn một chút thì đối với sự tu luyện của ta còn có ích hơn rất nhiều.
Lôi Cương không chỉ nghĩ tới lúc ở tiểu Thập Vạn Đại Sơn, sau khi mà Luyện Hư luyện chế được Hư Kiếm. Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, mỗi ngày đeo Hư Kiếm trên lưng khiến cho hắn rất khổ nhưng nội kình cũng tăng lên rất nhiều.
Tử Vận nghe thấy vậy, nét mặt vẫn thản nhiên mà bước tới bên cạnh Hư Kiếm. Nàng giơ bàn tay mềm mại của mình rút thanh kiếm đang nằm trên mặt đất, tay còn lại thì chợt xuất hiện một viên đá màu tím. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lôi Cương, không khí đột nhiên đao động rồi viên đá màu tìm chợt hóa thành một giọt nước màu tím. Giọt nước màu tím được một thứ gì đó khống chế, chui vào trong Hư Kiếm. Thoáng cái giọt nước lại biến thành viên đá màu tím. Có điều bây giờ nó như được khảm vào bên trong thanh kiếm khiến cho thanh kiếm đen thui lại có thêm một viên đá màu tím to bằng móng tay.
Chẳng biết Luyện Hư mà nhìn thấy cảnh này thì sẽ nghĩ thế nào?
Hư Kiếm đột nhiên phát ra những âm thanh. Ngay sau đó, một vầng ánh sáng màu tím từ viên đá tản ra, bao phủ toàn bộ Hư Kiếm. Ánh mắt của Lôi Cương giật giật nhìn xuyên qua thân kiếm thì thấy một làn ánh sáng màu tím đánh di chuyển trên bề mặt của nó. Dường như vào lúc này, Hư Kiếm đang tiến hóa.
- Ngươi thử xem...
Sau khi phun ra một làn khói, Tử Vận nhìn Lôi Cương đang ngẩn người mà mỉm cười.
Lôi Cương đón lấy Hư Kiếm từ tay Tử Vận mà trĩu cả người. Hắn vội vàng vươn tay trái dùng hai tay mà nắm lấy đồng thời hắn mở to mắt ra mà nhìn Hư Kiếm. Đột nhiên, nét mặt đang sững sờ của hắn trở nên kích động rồi hét to một tiếng mà chém mạnh xuống đất.
"Oành!' Trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố to chừng một thước. Mặc dù cái hố đó không to lắm nhưng cũng đủ khiến cho Lôi Cương vui sướng. Bởi vì một kiếm đó hắn không hề sử dụng tới một chút nội kình và cương khí trong cơ thể. Hắn không dám tưởng tượng nếu như nội kình và cương khí mà đầy đủ thì sau một kiếm nó sẽ có uy lực như thế nào.
Sau khi hít một hơi, Lôi Cương nhẹ nhàng buông tay để cho Hư Kiếm cắm xuống đất. Quay lại nhìn Tử Vận, Lôi Cương nói:
- Cảm ơn ngươi! Tử Vận.
Lúc này, sức nặng của Hư Kiếm đã tương đương với thanh kiếm màu tìm của Tử Vận, có nghĩa là nó cũng nặng tới một ngàn cân. Ánh mắt của Lôi Cương nhìn Tử Vận lúc này càng trở nên quái dị và phức tạp, đồng thời sự suy đoán về thân phận của nàng lại tăng lên. Lôi Cương không thể ngờ được mới chỉ trong có một chút thời gian mà Hư Kiếm đã có sự tiến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, trong khi đó, Luyện Hư luyện chế lúc trước đã phải mất rất lâu.
Thân hình mềm mại đằng sau lớp váy màu tím kia đủ khiến cho bất cứ một người đàn ông nào cũng phải nổi lên sự thèm muốn bản năng. Lại thêm vào khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đủ khiến cho bất cứ một người nào cũng phải điên cuồng. Cùng với sự cao quý lại lạnh lùng đó, Tử Vận có thể nói là một người đạo lữ lý tưởng nhất của bất cứ một người đàn ông nào. Vậy mà lúc này, người con gái giống như nữ thần đó lại đối xử với mình tốt như vậy. Nếu như lúc trước, Lôi Cương còn có chút hối hận vì đã cứu Tử Vận thì bây giờ sự hối hận đó hoàn toàn không còn. Nếu ngày đó, hắn thấy người ta chết mà không cứu thì..... Mặc dù Lôi Cương biết rằng cho dù mình không cứu thì Tử Vận cũng có thể chẳng có vấn đề gì. Nhưng không biết tại sao, trong lòng Lôi Cương lại cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn biết, bản thân không thể nghĩ ngợi lung tung bởi vì không xứng với nàng. Lôi Cương nhếch mép, nở nụ cười tự giễu với bản thân chỉ có một thứ tư chất bình thường để cho người ta phỉ nhổ thì làm gì có tư cách sánh bước với một giai nhân như vậy?
Tử Vận cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lôi Cương mà theo dõi những nét thay đổi trên khuôn mặt hắn. Khi thấy nụ cười chế giễu của hắn, trong lòng nàng cảm thấy hơi đau xót, đôi mắt đẹp cũng trở nên phức tạp. Một lúc lâu sau, cả hai cùng thở dài. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng trong đầu mỗi người lại theo đuổi suy nghĩ của mình.
"Mình đúng là ăn mày còn đòi ăn xôi gấc. Có thể được làm bằng hữu của Tử Vận đã là một niềm vinh hạnh...." Lôi Cương thầm mắng bản thân. Sau đó, nụ cười chế giễu của hắn nhanh chóng biến mất mà vừa cười vừa nói với Tử Vận:
- Tử Vận! Ta thử hồi phục rồi dốc hết sức xem lực đạo tăng lên bao nhiêu.
Không để Tử Vận trả lời, Lôi Cương liền nhắm hai mắt lại rồi ngồi xuống.
Cho dù thế nào thì Tử Vận cũng có thể nhận ra suy nghĩ của Lôi Cương. Mặc dù biết đó là sự thật nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười chế giễu của hắn, trong lòng nàng như có một tảng đá đè nặng trĩu. Tử Vận biết, giữa hai người đã xuất hiện một lớp màng ngăn cách.
Thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ còn có một tháng nữa là tới đại hội giao lưu. Rất nhiều đệ tử đều hết sức lo lắng, dốc hết sức mà phá bỏ một lớp mà chắn kia. Nếu như có thể làm được điều đó thì như vậy là bước được vào Cương Sư. Còn không thì coi như vô duyên với đại hội giao lưu lần này. Vì vậy mà không khí ở tầng thứ hai và tầng thứ ba của Kiếm Cương môn có chút lắng đọng, tất cả các đệ tử đều chìm vào trong sự tư luyện. Mặc dù ở tầng thứ ba, phần lớn đều có tu vi Cương Sư có tư cách tham dự đại hội nhưng do bị bầu không khí tu luyện ảnh hưởng cùng với trận chiến của Kiếm Thần và Lôi Cương kích thích nên bọn họ cũng điên cuồng tu luyện. Dù sao, nâng cao tu vi cũng chẳng có gì là xấu.
Ở phía Tây tầng thứ ba, sau khi dốc hết sức chém một kiếm, Lôi Cương không hề rơi vào tình trạng kiệt sức. Nhưng nét mặt của hắn lại rơi vào suy nghĩ. Lúc này, Lôi Cương có thể phát ra được thức thứ bảy của Khai Thiên. Còn thức thức tám thì sau vô số lần thử cũng không thể phát ra được. Điều đó khiến cho Lôi Cương phải suy nghĩ xem vấn đề tại sao. Tới thời điểm này, nội kình của Lôi Cương vẫn còn là Luyện Cốt Hoàng cấp, cương khí Huyền cấp tuy nhiên giơ thanh trọng kiếm nặng ngàn cân với hắn chẳng hề phải cố sức mà còn hết sức tự nhiên.
Trong khoảng thời gian qua, Tử Vận luôn ngồi trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn Lôi Cương tu luyện. Cả hai từ từ tạo ra được một sự hòa quyện với nhau mà thường nhìn nhau cười.
Không biết tại sao, Lôi Cương có cảm giác được nụ cười của Tử Vận có gì đó khó hiểu, dường như có chút lo lắng. Mặc dù thắc mắc nhưng Lôi Cương cũng không hỏi. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình nên Lôi Cương cũng không muốn dò hỏi bí mật của Tử Vận. Nếu được thì Tử Vận đã nói rồi.
- Vẫn không thể phát ra được thức thứ tám hay sao?
Tử Vận lẳng lặng ngồi ở đó giống như một cây sen trên núi nhìn Lôi Cương đang suy nghĩ mà lên tiếng.
Lôi Cương quay lại, cười rồi gật đầu:
- Cương khí trong cơ thể ta chắc là có thể phát ra được thức thứ tám, nhưng không hiểu tại sao lại không thể phát ra được.
Tử Vận mỉm cười, nở ra hai cái má lúm đồng tiền mà nói:
- Ngươi thử xem sau khi phát ra thức thứ bay rồi lập tức xuất tiếp thức thứ tám xem.
Lôi Cương sửng sốt rồi lấy trong giới chỉ ra một viên Hồi Phục đan. Chỉ trong thoáng chốc, cương khí và nội kình trong cơ thể hắn liền hồi phục. Đột nhiên, Lôi Cương mở mắt...
- Hêy....
Sau tiếng hét của Lôi Cương, mặt đất rung chuyển, đá vụn bắn lên phát ra những tiếng nổ liên tiếp. Sau khi phát ra thức thứ bảy, Lôi Cương nhắm mắt rồi lại chợt mở ra rồi quát:
- Khai Thiên! Thức thứ tám.
Một vầng ánh sáng màu vàng nhạt và xanh nhạt từ trong cơ thể Lôi Cương nhanh chóng lao vào trong Hư Kiếm. Hai nguồn lực đạo kinh khủng nhanh chóng từ trong mũi của Hư Kiếm thoát ra.
"Oành..." Một tiếng nổ so với tiếng nổ của chiêu thứ bảy còn to hơn vài lần xuất hiện, khiến cho mặt đất rung chuyển rồi xuất hiện một cái hố to tới hai mươi mấy thước. Lôi Cương run rẩy, sợ hãi nhìn về phía trước rồi trong mắt xuất hiện một sự kinh ngạc, vui mừng. Đây...đây là uy lực của một chiêu thứ tám hay sao? Hắn nhẹ nhàng buông tay để cho Hư Kiếm cắm xuống đất rồi chậm rãi ngồi xuống.
Một kiếm này gần như đã rút hết toàn bộ nội kình và cương khí trong cơ thể của Lôi Cương.
Nhìn Lôi Cương ngã xuống, Tử Vận cũng không cảm thấy lo lắng. Nàng nhìn cái hố to phía trước rồi lẩm bẩm nói:
- Uy lực của Khai Thiên thật khủng bố. Không hổ là.... Nếu Lôi Cương có thể phát ra được một thức cuối cùng thì khi đó...mình và hắn... Có thể....?
Gương mặt trắng trẻo của Tử Vận chợt ửng hồng, hơi thở cũng nhanh hơn một chút. Một tháng ở bên nhau khiến cho Tử Vận có thói quen nhìn Lôi Cương tu luyện. Những lúc như vậy, trong lòng nàng cảm thấy hết sức bình tĩnh và thoải mái.
Tử Vận từ từ đứng dậy, bước tới bên cạnh Lôi Cương rồi lẳng lặng nhìn hắn mà lẩm bẩm:
- Chỉ còn chưa tới hai tháng nữa...ta sẽ nhớ ngươi lắm... Lôi Cương.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, khoảng cách tới đại hội giao lưu cũng càng lúc càng gần.
Ngày hôm đó, sau khi Lôi Cương tu luyện xong nhìn về phía gương mặt của Tử Vận đang đầy sự phức tạp mà nói:
- Tử Vận! Ngươi làm sao vậy? Sao mấy ngày nay ngươi có chút lo âu?
Tử Vận nở nụ cười, nói:
- Không sao. Lôi Cương! Ngươi có thể nướng cho ta ăn món ăn thôn quên không? Đã lâu rồi chưa được ăn món nướng của ngươi.
Lôi Cương sửng sốt mà nhìn Tử Vận rồi gật đầu, nói:
- Ừm! Ngươi chờ ta.
Chợt hắn xoay người nhảy vào trong rừng.
Tử Vận nhìn theo bóng của Lôi Cương mà lẩm bẩm, nói:
- Có lẽ...đây là lần cuối cùng.