Nhóm Lúc này, thành Tụ Hỏa đang nghênh đón sự sầm uất hàng năm. Hội đấu giá năm nay, hàng vạn người hầu như chú ý vào tiên đan bát giai. Đây là điều mà các cường giả đạo tiên, cương tiên mơ tưởng. Tiên khí trung phẩm bát giai, ngay cả Hỏa Huyền tông cũng lên đường, thì không cần phải nói, cũng đủ để thấy nó mê hoặc bao nhiêu người.
Đương nhiên, để có thể mua được hai vật quý này thì có rất ít người, nhưng lại có nhiều người đến xem, có thể nói là đến để góp vui, mở mang kiến thức với các cao thủ nghe đồn.
Đứng ở cổng thành Tụ Hỏa, Lôi Cương và Trận U Tuyết chậm rãi bước vào thành Tụ Hỏa. Nhìn đám người đông nghịt, Lôi Cương không khỏi thở dài, nhưng hai mắt Trận U Tuyết lại lóe sáng, đầy vẻ kinh ngạc.
- Nhiều người quá!
Trận U Tuyết vừa nhìn xung quanh, vừa lẩm bẩm nói.
Bước chân của Lôi Cương bỗng nhiên dừng lại, sát khí trong mắt hắn lóe ra, giống như lưỡi dao sắc nhìn vào bóng người trong đám người phía trước. Điều khiến cho hắn không thể kiềm được sát khí trong lòng chính là, người này chính là cao thủ của Hỏa Huyền tông truy sát hắn ngày trước, và cũng chính là đại trưởng lão của Hỏa Huyền tông. Được mấy người vây quanh, ánh mắt đại trưởng lão Hỏa Chiến của Hỏa Huyền tông bình thản đi trước dẫn đường. Như thể cảm thụ được ánh mắt của Lôi Cương, bước chân của Hỏa Chiến dừng lại trên không trung, nghi ngờ quay đầu lại, nhìn về đám người phía sau, thì phát hiện ra luồng cảm giác kia đã biến mất. Sau đó, ánh mắt y lại lóe lên, rồi tiếp tục dẫn đầu.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Nếu mình mà không nhanh chóng vận hành ẩn tức thuật, thì lần này có lẽ đã bị cao thủ kia phát giác ra rồi. Ngay lập tức, ánh mắt hắn hơi giật giật, khuôn mặt nhanh chóng giãn ra, cuối cùng hóa thành một người đàn ông vạm vỡ. Kinh ngạc nhìn đoàn người, Trận U Tuyết vô tình quay lại, vừa nhìn thấy thế, hai mắt nàng trợn tròn, đang muốn thoát ra khỏi tay Lôi Cương, thì nghe thấy Lôi Cương nói:
- U Tuyết, là ta. Ta thay đổi dung mạo, do ở đây có người, ta không muốn bị lộ thân phận.
Nghe thấy Lôi Cương nói, Trận U Tuyết mới thôi giãy dụa, tò mò đánh giá Lôi Cương lúc này. Một lúc lâu sau, nàng bật cười, nói:
- Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng người nào đó kéo đi. Người biến thành như vậy để làm gì? Chẳng nhẽ ở đây có người nhận ra ngươi?
Lôi Cương gật đầu. Nhìn thấy đại trưởng lão của Hỏa Huyền tông đã biến mất, hắn khẽ cười nhạt.
- Ôi chao. Lần này, không biết vì sao hội đấu giá của Vạn Tượng Các lại hạn chế điều kiện tham dự hội đấu giá. Thấp nhất phải là cường giả đạo đế, cương đế hoặc những ai có thẻ khách quý mới được vào Vạn Tượng Các.
Ở phía trước, mấy tên đàn ông có tu vi thấp đi tới. Một gã trong số đó lắc đầu nói.
- Vật bán đấu giá lần này chính là hỏa nguyên đan thứ phẩm bát giai và Lang thiên kiếm trung phẩm bát giai, đã kéo theo rất nhiều các cường giả giới tu luyện tới, mà hiện trường bán đấu giá trong đó chỉ có thể chứa được vạn người, thế nên phải có qui định hạn chế. Chúng ta có lẽ đi dạo xung quanh Vạn Tượng các để xem mọi người đi.
Một tên đàn ông khác nói.
Vạn Tượng các? Lôi Cương suy tư chốc lát, rồi hắn kéo Trận U Tuyết đi về phía trước. Sau một lát đi qua đoàn người, hai mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm vào một kiến trúc to lớn phía trước. Ba chữ đỏ rực đặc biệt đập vào mắt hắn "Vạn Tượng các".
Do lúc này, Trận U Tuyết mang cái khăn che mặt, nên mặc dù bao nhiêu kẻ vây quanh tâm động lớn kia, nhưng cũng không có mấy người chú ý đến nàng. Thế nhưng cơ thể nổi bật kia lại làm cho không ít ánh mắt tu luyện giả trở nên nóng rực. Trận U Tuyết chán ghét bỏ đi, xoa xoa tay, nói:
- Vạn Tượng các này có gì hay ho chứ? Sao lại nhiều người ở đây như vậy?
Trận U Tuyết nói khiến cho không ít tu luyện giả đều quay đầu lại, khinh thường nhìn nàng. Nhưng khi thấy đôi mắt đẹp trong veo của nàng, những coi thường trong mắt ngay lập tức biến mất, một vài người hơi ngạc nhiên. Trong lòng nhiều tu luyện giả lại chộn rộn muốn Trận U Tuyết bỏ cái khăn trên mặt ra. Đặc biệt, thấy Lôi Cương đưa tay kéo Trận U Tuyết đi, bọn họ đều lộ ra vẻ hết sức đố kị.
- Chỉ có từ cương đế, đạo đế trở lên hoặc những đạo hữu có thẻ khách quý mới có tư cách vào Vạn Tượng các tham dự đại hội bán đấu giá.
Ánh mắt sắc bén của bốn gã đàn ông mặc áo đen đứng ở cửa chính của Vạn Tượng các đảo qua đám tu luyện giả đi vào trong.
- Đi, chúng ta cũng đi vào trong!
Lôi Cương kéo Trận U Tuyết tách khỏi đoàn người, hướng về phía cửa chính của Vạn Tượng các.
- Đứng lại!
Ánh mắt một gã đàn ông mặc áo đen đầu lĩnh giống như chim ưng, nhìn Lôi Cương chằm chằm, quát. Lôi Cương vận hành ẩn tức thuật nên giống như người bình thường. Không đợi cho đám tu luyện giả vây xem đằng sau châm chọc, ánh mắt gã đàn ông mặc áo đen này đột nhiên biến đổi. Trong nháy mắt, sắc mặt gã lộ ra vẻ cung kính. Lôi Cương lấy ra một cái thẻ màu tím cỡ bàn tay, trên thẻ màu tím có cánh hoa màu tím rực rỡ, có vẻ cực kỳ cao quý.
Ba gã đàn ông mặc áo đen còn lại thấy tấm thẻ sợi tổng hợp màu tím thì ánh mắt cùng run lên, trở nên cung kính dị thường. Hôm nay đi vào Vạn Tượng các có mấy nghìn người, nhưng chỉ có đúng hai người xuất ra tấm thẻ thượng khách màu tím. Một là đại trưởng lão Hỏa Huyền tông, một chính là người đàn ông vạm vỡ trước mắt đây. Người có thể giữ được tấm thẻ thượng khách cấp tối cao, thì thân phận cao quý hoặc có lẽ là người có tu vi không hiểu thấu được. Nhưng người đứng trước mắt này lại nhìn như người bình thường, có lẽ hắn nhất định là một cao thủ vô cùng kinh khủng. Bốn người cũng đưa mắt nhìn Lôi Cương kéo Trận U Tuyết, thì hai mắt cau lại, vẫn không có cách nào hiểu rõ, trong lòng không khỏi lo lắng. Rốt cuộc tu vi của hai ngươi này đạt đến mức độ nào?
Lôi Cương nghi ngờ nhìn tấm thẻ thượng khách trên tay, lúc trước, khi cấp thẻ cho mình không phải cấp cho màu vàng sao? Làm sao lại thành màu tím được? Chẳng nhẽ, Chỉ San giúp mình thăng cấp sao? Lôi Cương không suy nghĩ nhiều nữa, bèn kéo Trận U Tuyết đi vào trong.
Ngay khi bốn gã đàn ông mặc áo đen lấy lại tinh thần, thì có một gã đàn ông trẻ tuổi từ trong đoàn người đi ra. Lúc bốn gã đàn ông muốn ngăn lại, thì phát hiện ra tên thanh niên này cũng cầm một tấm thẻ thượng khách màu tím. Khuôn mặt hơi giật giật, bốn gã vô cùng cung kính, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay lại có tới ba vị thượng khách có thẻ màu tím.
Sau khi Lôi Cương và Trận U Tuyết đi vào Vạn Tượng các, một đại điện rộng rãi trước mắt có thể chứa được hơn một nghìn người hiện ra trong tầm mắt của hai người. Đại điện này và Vạn Tượng Các thành Phụng Thiên giống nhau, cao cao ở giữa có giắt một đài treo giải thưởng. Thấy hai người đi vào, một người con gái ăn mặc chỉnh tề, cung kính nói:
- Hai vị, xin mời qua bên này. Đại hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Lôi Cương hờ hững gật đầu, để cho người con gái đẹp hướng dẫn, hai người đi qua đại điện, cùng tiến vào trong một hành lang. Nửa khắc đồng hồ sau, người con gái đẹp dẫn Lôi Cương và Trận U Tuyết đi vào trong một cái đại điện khổng lồ, một thủy tinh cầu treo cao tản ra ánh sáng rực rỡ. Mà trên tường đại điện khảm hàng trăm tinh thạch cỡ nắm đấm. Những viên tinh thạch đó đều tản ra ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ đại điện giống như ban ngày. Lôi Cương phỏng đoán đại điện này, ít nhất có thể chứa được hàng vạn người. Hắn cũng không vì các danh tác của Vạn Tượng các mà khiếp sợ, còn Trận U Tuyết thì mở to mắt, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào quả thủy tinh cầu đang bập bềnh trên không.
Lôi Cương nhìn khung cảnh của hội đấu giá này, phát hiện ra bậc thềm của hội đấu giá, phía dưới nó là một võ đài, chính là nơi người tham gia đấu giá. Mà song song với võ đài còn có mười ghế dựa vàng ánh, có lẽ chỉ có người có thân phận cực cao mới ngồi được ở đó. Lôi Cương thấy tên truy sát mình kia chính là cao thủ của Hỏa Huyền tông, ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe, rồi lại giấu đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này, trong đại điện đã có mấy nghìn người tu luyện. Những người tu luyện này có tên tương hỗ thảo luận, lại có tên khép hờ hai mắt, ngồi im. Lôi Cương nhìn bốn phía xung quanh, sau đó kéo Trận U Tuyết hướng về phía trên cầu thang để ngồi.
Mấy trăm vị người tu luyện lục tục tiến vào phòng hội đấu giá. Khi toàn bộ ghế ngồi trong hội trường hầu như đã đầy người, trên võ đài từ từ hiện ra một hình dáng, một người thanh niên vô cùng khôi ngô tuấn tú. Tác phong người thanh niên này nhẹ nhàng, toàn thân hắn lộ ra vẻ cao quý. Sau khi người thanh niên xuất hiện, âm thanh sang sảng của hắn vang lên:
- Ta là Vạn Hỏa chưởng quỹ của Vạn Tượng các, cũng chính là người chủ trì của hội đấu giá lần này. Đầu tiên, tạ ơn các vị đạo hữu đã hạ cố Vạn Tượng các. Ta không muốn nói nhiều, hội đấu giá lần này không chỉ có tiên đan bát giai, tiên khí trung phẩm bát giai, mà còn có một vật đặc biệt cuối cùng. Các vị đạo hữu, xin hãy đợi, hội đấu giá lần này bắt đầu ngay bây giờ. Bây giờ, xin bắt đầu đấu giá kiếm tiên đầu tiên, tiên khí hỏa long trung phẩm thất giai. Giá khởi điểm là một nghìn viên tiên thạch thượng phẩm, hoặc các vị đạo hữu có thể đổi với một vật phẩm có thứ hạng tương tự.
Vạn Hỏa vừa nói xong, một thanh trường kiếm tầm sáu thước hiện ra bên cạnh y.
- Một nghìn!
Một gã trung niên ngồi ở bậc thềm trung bộ cất giọng nói.
- Hai nghìn!!
Một người tu luyện khác hét.
Lôi Cương đưa mắt nhìn thanh kiếm hỏa long này đủ để bán trên mấy vạn viên tiên thạch thượng phẩm. Vạn Hỏa này lên giá thấp như vậy, có lẽ là muốn cho hội đấu giá trong bầu không khí như lửa bỏng dầu sôi.
Đúng như Lôi Cương đoán, thanh kiếm hỏa long cuối cùng được một lão giả mặc áo đen mua được với giá năm vạn tiên thạch thượng phẩm.
Đấu giá kế tiếp có tiên khí, tiên đan, có địa bảo thiên tài. Nhưng Lôi Cương không vừa ý cái nào, còn Trận U Tuyết nhìn chằm chằm vào mỗi dạng vật phẩm, trong mắt nàng lấp lóe ánh sáng khiến cho Lôi Cương nghĩ rằng nàng vừa ý một vật phẩm nào đó. Nhưng khi hỏi, Trận U Tuyết nói:
- Ta chỉ hiếu kỳ nhìn thôi, mấy thứ này, ta cũng không cần.
- Tiếp theo là địa bảo thiên tài đầu tiên của hội đấu giá.
Sắc mặt Vạn Hỏa kích động, lớn tiếng nói. Ngay lập tức, tay phải y duỗi thẳng ra, một cái trâm cài tóc cỡ ngón tay cái tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt hiện ra trong lòng bàn y. Vạn Hỏa có chút thần bí nói:
- Vật này tên là trâm hồ điệp. Giá khởi điểm mười vạn tiên thạch!!
Mười vạn tiên thạch? Lôi Cương sửng sốt, giá khởi điểm của tiên khí thượng phẩm thất giai là mười vạn? Với lại, vì sao Vạn Hỏa không có giới thiệu nào về trâm hồ điệp này? Nhưng ngay sau đó, Lôi Cương lại kinh ngạc phát hiện ra, đa số người tu luyện đang nhắm mắt, đều đột nhiên mở choàng ra. Hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào trâm hồ điệp.
- Hai mươi vạn tiên thạch!
Tiếng một gã vang lên. Sắc mặt một gã đàn ông khôi ngô kích động, ánh mắt rực cháy nhìn nhìn chằm chằm trâm hồ điệp, như thể gặp được một tiên khí đặc biệt.
Đúng lúc này, từ cửa nách một người con gái tuyệt mỹ mặc áo tơ tằm đi ra. Nàng xuất hiện khiến cho sắc mặt Vạn Hỏa ở trên võ đài hơi sửng sốt, hơi xấu hổ. Nhưng rất nhanh, y dấu đi. Không ít người tu luyện thấy người con gái mặc áo tơ tằm này đều hít thở mạnh, ánh mắt đầy vẻ hết sức ngạc nhiên.
Lôi Cương cũng hơi nghiêng đầu, nhìn cái ghế dựa vàng ánh mà người con gái mặc váy tơ tằm ngồi phía dưới. Toàn thân hắn chấn động, sắc mặt hiện ra vẻ khó tin.
Nàng…làm sao lại ở đây?