Thể Tôn

Chương 553: Luận bàn



- Huyết mạch? Vì sao ta không có?

Lôi Cương nghi ngờ nói.

Sư tử lắc đầu nói:

- Không thể nào, mỗi một loài đều có, ngươi nhìn kỹ xem, trong thần hồn của ngươi hẳn là có một giọt máu. Đó chính là huyết mạch, trong đó có truyền thừa.

Lôi Cương nghe thấy vậy thì giật mình. Từ lúc thần hồn của hắn và hạt châu của Hỏa Giao dung hợp, sau khi tịnh tiến, chỗ thần hồn lại có thêm một giọt dịch thể màu đỏ. Lôi Cương vẫn chưa biết dịch thể này rốt cuộc là cái gì. Bây giờ nghe sư tử nói đó là huyết mạch, và đó cũng chính là huyết mạch thuộc về Hỏa Giao.

Ngay lập tức, Lôi Cương gật đầu nói:

- Tiền bối, thần hồn của ta thật sự có một giọt dịch thể màu đỏ, chẳng nhẽ đấy là huyết mạch sao?

Sư tử đật đầu, nhìn Lôi Cương, nói:

- Tiểu tử kia, người cũng đừng gọi ta là tiền bối nữa, mà hãy gọi ta là Sư Đề đại ca. Đó là mạch máu của ngươi, với tu vi của ngươi thì đã phải mở truyền thừa hả? Chẳng nhẽ, ngươi chưa đạt tới giai đoạn thần thú?

Sư Đề nói mà ngờ vực nhìn về phía Lôi Cương. Lúc trước thấy Lôi Cương chỉ là đỉnh cửu giai, chưa đạt đến thần thú, sức mạnh cũng vẫn còn thấp, nhưng sau khi luyện hóa được huyền hỏa, thì tu vi của hắn đã nâng cao. Điều này khiến cho Sư Đề cho rằng Lôi Cương đã đạt tới giai đoạn thần thú rồi, nhưng sau khi nghe Lôi Cương nói chưa hề biết đến truyền thừa, thì Sư Đề không chỉ nghi ngờ.

Lôi Cương thản nhiên cười, nói:

- Ta cũng không biết rốt cuôộc đã đạt đến cấp thần thú chưa, nhưng thực lực của ta đã được nâng cao, bởi vì ta chắc chắn rằng có thể sẽ đánh lại ngươi. Sư Đề đại ca, sau này hãy gọi ta là Lôi Cương.

Lôi Cương cười, nói.

Sư Đề nghe vậy thì sửng sốt, sau đó trên khuôn mặt gã hiện lên một nụ cười giả tạo, rồi nhìn Lôi Cương, nói:

- Vậy… hay là chúng ta bàn luận một phen?

Giọng nói của Sư Đề khẽ run, trên khuôn mặt gã để lộ chiến ý nồng đậm, khiến cho Lôi Cương không nói gì. Hắn cảm thấy chiến ý điên cuồng của Sư Đề, chỉ có điều, để Lôi Cương khẳng định thực lực của mình, nên hắn hơi gật đầu nói:

- Nếu Sư Đề đại ca muốn luận bàn, thì tại hạ lại có thể cự tuyệt sao?

Sư Đề gầm nhẹ một tiếng, rồi đứng lên, toàn thân gã tỏa ra khí tức mạnh mẽ, nhìn Lôi Cương, nói:

- Đến đây đi, hãy cho ta thấy thực lực của ngươi. Đã lâu rồi không đánh nhau. Từ khi tới đây, chưa từng luận bàn cùng kẻ khác. Ngươi phải cẩn thận. Sức lực Liệt Thiên Viêm Sư và ngọn lửa trong tay ta đều hơn hẳn thần thú ở khí tháp.

Lôi Cương gật đầu, lùi lại vài bước, nhìn Sư Đề chăm chú, nói:

- Sư Đề đại ca, hãy cho ta thấy thực lực của ngươi.

Sư Đề gật đầu, không biến thành thú, mà gầm nhẹ một tiếng, song chưởng chìa ra, hai tay nắm lại thành quyền. Chỉ nghe thấy một tiếng khẽ quát của của Sư Đề, toàn thân gã đã chợt bốc lên thành huyền hỏa màu trắng. Nhưng huyền hỏa này lại nhạt hơn rất nhiều so với mặt đất tỏa ra, và so với Lôi Cương cũng kém hơn.

- Lôi Cương! Ngươi lên trước đi, so với ngươi ta lớn hơn vài tuổi, để xem một chiêu của ngươi thế nào?

Sư Đề đầy chiến ý, nói. Mặc dù khí tức của Lôi Cương có sức uy hiếp không nhỏ, nhưng hiểu rõ Lôi Cương chưa đạt tới giai đoạn thần thú, nên gã cũng ung dung hơn nhiều, cho nên mới muốn luận bàn một phen.

Lôi Cương thản nhiên cười, gật đầu, quát khẽ:

- Vậy, Sư Đề đại ca phải cẩn thận rồi.

Nói xong, không báo hiệu điều gì, Lôi Cương liền biến mất. Sư Đề sửng sốt, thần thức gã lan ra khắp nơi, cảnh giác bốn phía. Sau một lát, điều làm cho gã khiếp sợ chính là, thần thức gã căn bản không cảm thấy được khí tức của Lôi Cương, thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Sư Đề muốn củng cố cho mình một đạo kết giới màu trắng, nhưng kết giới còn chưa kịp xuất ra, thì một bóng người màu trắng chợt hiện ra trước mặt gã.

- Ầm…

Một âm thanh âm u vang lên. Lôi Cương đột nhiện hiện ra trước mặt Sư Đề, hai tay hắn nắm lấy hai vai Sư Đề, dùng trán đập mạnh vào trán Sư Đề. Mặc dù phân thân của Lôi Cương không bì kịp với bản tôn, nhưng là thân thể huyền hỏa, hơn nữa lại đã trải qua tu luyện trước đây, nên sức chống đỡ của hắn có thể sánh ngang với bảy mươi phần trăm sức mạnh của bản tôn. Mà bảy mươi phần trăm sức mạnh này có bao nhiêu phần mạnh mẽ, điều này không có cách nào mà tính toán được. Nhưng sau khi bị Lôi Cương chạm vào, cơ thể của Sư Đề bay ngược về phía sau, đầu óc gã bập bềnh, làm gã nhất thời choáng váng. Nếu hai tay Lôi Cương mà không bắt được Sư Đề, thì có lẽ lần va chạm này với Lôi Cương, gã đã bay ngược ra. Nhưng Lôi Cương cũng không ngừng tấn công Sư Đề, tay phải hắn đột nhiên buông ra, nắm thành quyền đánh tan lớp phòng ngự vừa hiện ra, rồi nhanh như tia chớp đầu gối quay lại đánh vào bụng Sư Đề. Một quyền va chạm gần như hoàn thành trong nháy mắt, khiến cho Sư Đề căn bản không có thời gian mà phản ứng.

Trong một lúc liên tục chịu ba kích của Lôi Cương khiến cho Sư Đề choáng váng, sắc mặt gã tái nhợt. Gã gầm nhẹ một tiếng, một ngọn lửa màu trắng phun về phía Lôi Cương. Nhưng Sư Đề quên rằng Lôi Cương là thân thể huyền hỏa, ngay cả huyền hỏa trong khe nứt toát ra cũng không làm hại được hắn, thì làm sao lại phải dè chừng huyền hỏa còn chưa thành thục của Sư Đề? Khuôn mặt Lôi Cương hiện lên nụ cươi, không thèm né tránh, hữu quyền của hắn điên cuồng tấn công vào phần bụng của Sư Đề, hết quyền này, đến quyền khác với tốc độ cực nhanh, rõ ràng là mười quyền vậy mà lại khiến cho người ta có ảo giác giống như chỉ đánh có một quyền.

Nội tâm Sư Đề nổi xung, gã muốn phản kháng nhưng lại bị Lôi Cương bắt được nên gã giống như là bất động. Nhưng Sư Đề là thần thú, nên lúc này, Lôi Cương chỉ là chiếm ưu thế về tốc độ. Khi Sư Đề phản ứng lại, gã cũng cầm lầy vai của Lôi Cương, tay phải liền ngưng tụ thành quyền đánh về phía Lôi Cương.

- Bang bang…

Hai tiếng buồn bực, trầm thấp vang lên, trong nháy mắt mà nắm tay của hai người đụng vào nhau hai lần. Bọn họ đều buông hai tay ra. Sau khi lùi lại, vùng vẫy, thoát khỏi trói buộc của Lôi Cương, Sư Đề lắc đầu như thể lần va chạm vào chán Lôi Cương lúc trước làm cho đầu óc của gã còn chưa tỉnh táo lại. Gã ói ra một ngụm khí bẩn, rồi nhìn Lôi Cương, quát khẽ:

- Được!! Lôi Cương, tốc độ của ngươi rất nhanh, chỉ có điều sức mạnh vẫn còn thiếu. Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh Liệt Thiên Viêm Sư của ta.

Nói xong, chân phải Sư Đề lùi lại phía sau một bước, một tiếng nổ vang lên, làm xuất hiện một hố to sau lưng, còn cơ thể gã giống như đạn bắn thẳng về phía Lôi Cương.

Sức mạnh của Sư Đề khiến cho Lôi Cương vô cùng kinh ngạc, sức mạnh hai quyền của gã còn mạnh hơn so với phân thân của Lôi Cương, và gần như có thể sánh ngang với tám phần sức mạnh của bản tôn. Điều này khiến cho Lôi Cương giật mình, hắn đã trải qua muôn ngàn thử thách để tu luyện bản tôn mới có sức lực mạnh mẽ như vậy, vậy mà Sư Đề lại chế giễu hắn. Nếu Sư Đề biết điều này, chắc chắn sẽ nghẹn họng nhìn trân trôi, rồi sẽ mắng Lôi Cương. Một mạch Liệt Thiên Viêm Sư của gã vốn có tiếng là khống chế được hỏa, trước khi gã thăng cấp ở trung bộ Hỏa Phần thì đã chiến đấu với vô số tiên thú. Sư Đề cố tình dựa vào sức mạnh của kẻ khác để rèn luyện thân thể của mình.

Suy nghĩ trong đầu Lôi Cương chợt lóe lên, nhìn Sư Đề vọt tới, sắc mắt Lôi Cương cau lại. Tốc độ của Sư Đề cũng không chậm, lúc này dĩ nhiên, đang nhanh chóng lao đến chỗ Lôi Cương, mặt đất cũng rung động dữ dội. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gã đã đến trước mắt Lôi Cương, tay phải gã ngưng tụ thành quyền đánh tới phía sau lưng Lôi Cương. Lôi Cương lùi lại một bước, trong nháy mắt, hai tay hắn như con rắn bạc tấn công Sư Đề, quấn lên hai tay gã. Lực lượng từ hai tay của hắn trànvào trong tay phải Sư Đề, khiến cho tay phải Sư Đề đau đớn, rồi cơn đau lan ra toàn thân. Nhưng Sư Đề đâu phải là hạng người dễ bỏ? Chịu đựng sức mạnh của Lôi Cương chui vào trong da thịt, chân phải gã nhanh như chớp đá một cước, một nguồn sức mạnh mênh mông giáng vào bụng Lôi Cương.

Sức mạnh của một cước này cực lớn, khiến cho Lôi Cương bất ngờ không đề phòng mà lùi lại phía sau mấy chục thước, cũng may trong cơ thể hắn không có lục phủ ngũ tạng, không thì một cước này sẽ làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn lệch vị trí. Sau khi ổn định lại, Lôi Cương hít thở mạnh, chiến ý trong mắt hắn dày đặc. Có thể nói rằng sức mạnh của Sư Đề đáng để Lôi Cương đánh một trận.

- Khà khà, Lôi Cương, sức mạnh một cước của ta thế nào? Mạnh hơn so với ngươi hả.

Sư Đề nhếch mép, cười nói. Lúc trước bị Lôi Cương tấn công nhanh chóng, đã khiến cho gã tức giận, nhưng vào lúc này, những điều đó đã tan biến.

Lôi Cương gật đầu, nói:

- Ngươi đã bộc phát ra sức mạnh của ngươi, nhưng Sư Đề đại ca, mặc dù sức mạnh của ngươi có mạnh hơn so với ta, nhưng muốn đánh bại ta cũng vẫn còn khó.

- Khà khà, Lôi Cương, đây chẳng qua chỉ là khởi động thôi, muốn học hỏi sức mạnh thật sự của ta, còn phải xem ngươi thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sư Đề cười nói, ý nghĩa trong lời nói của gã là, muốn gã bộc phát ra sức mạnh thật sự, thì còn phải xem Lôi Cương có tư cách khiến hắn phải dùng sức mạnh thật hay không.

- Thật không?

Khóe miệng Lôi Cương hiện lên một nụ cười kỳ lạ, rồi hắn lại biến mất không dấu vết.

- Bang bang, bịch!!

Sư Đề đang cảnh giác, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên trên bầu trời, con ngươi gã nhanh chóng co rụt lại, cả bầu trời bỗng xuất hiện hơn mười vòng xoáy, nhanh như sấm đánh, phóng tới chỗ Sư Đề. Vòng xoáy này đúng là quyền kình của Lôi Cương, quyền kình dày đặc gần như bao phủ Sư Đề giống như một cái chén lớn, rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng tất cả tấn công về phía Sư Đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.