Thể Tôn

Chương 559: Mối nguy tới



Mấy năm nay Đan Tông Tử rất khổ, không nói tới việc cả ngày lo lắng có hài cốt tấn công, ngay cả việc tìm máu trong các thi thể cũng không có đầu mối nào. Trong mấy năm nay, lão gần như đào xuống lòng đất đến mấy trăm dặm, cả mấy trăm dặm xung quanh cũng bị lão tìm kiếm, nhưng dù cho không có thi thể trong máu, thì Lôi Cương vẫn không xuất hiện. Điều này khiến Đan Tông Tử một mình ở nơi cấm lục cô độc vừa kinh hãi, lại gần như hóa điên. Nhưng, có một nghi vấn từ đầu đến cuối khiến cho lão hơi khó hiểu đó là, lão cảm thấy nếu ở ngọn núi nhỏ màu đen gần sát với kết giới kia, lại có thể an tâm tu luyện, không cần lo lắng tiếng trống Tà Hồn cứ ba ngày vang lên một lần. Nói cách khác, dưới ngọn núi nhỏ, tiếng trống kia cũng như thể mất đi mị âm kinh khủng của nó. Lôi Cương vào trong kết giới bảy mươi năm, thì gần như năm mươi năm là ở lại trên ngọn núi nhỏ nơi mà Đan Tông Tử đang ở dưới.

Dần Dần, Đan Tông Tử phát hiện ra, ngọn núi nhỏ này khác thường, không chỉ có thể làm cho mất tác dụng của tiếng trống tà hồn cổ kia, mà trong vòng trăm dặm xung quanh cũng không có bất cứ hài cốt nào. Điều này khiến cho thâm tâm lão hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lão lại càng thêm lo lắng. Lão không muốn ở lại đây mãi mãi.

Đan Tông Tử thường tỉnh lại, muốn xem Lôi Cương có trở lại hay chưa. Nhưng đã nhiều năm qua như vậy rồi, từ chờ đợi đến hoài nghi, từ hoài nghi đến sợ hãi, từ sợ hãi đến tuyệt vọng, hơn mười năm qua khiến cho tâm trạng của lão hỏng mất.

Ngày hôm đó, Đan Tông Tử hoảng hốt nhìn kết giới, trong lòng lão hi vọng Lôi Cương có thể đi ra từ kết giới, dẫn lão rời khỏi đây. Mặc dù chỉ là một mong đợi nhỏ bé, nhưng đây là mong ước duy nhất của lão.

Khi Đan Tông Tử đang nhìn chằm chằm vào kết giới, thì chợt sửng sốt. Lão chợt thấy từ trong kết giới hiện ra hai bóng người, một là người thanh niên bốn màu. Sau khi Đan Tông Tử nhìn rõ khuôn mặt của người thanh niên bốn màu, sắc mặt lão đầu tiên khẽ biến, rồi lẩm bẩm nói:

- Lại là nằm mơ sao?

Nhưng sau khi thấy khóe miệng tươi cười của người thanh niên bốn màu, thì Đan Tông Tử như thể bị sét đánh. Hai mắt lão tròn vo nhìn Lôi Cương chằm chằm, khó tin, nói:

- Lôi Cương?

Từ trong kết giới đi ra chính là thần hồn của Lôi Cương và Tiểu Giác. Nhìn vẻ mặt Lôi Cương tiều tụy, hai mắt hắn nhìn ra chỗ Đan Tông Tử, trong lòng thở dài, hiểu rõ, vì sao Đan Tông Tử như vậy, liền nói:

- Đan Tông Tử, ta ra ngoài, hãy chuẩn bị rời khỏi đây đi.

- Chuẩn bị? Vẫn còn phải chuẩn bị sao? Đi, đi ngay lập tức, ta cũng không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.

Vẻ mặt của Đan Tông Tử xúc động, lão lớn tiếng nói. Nhìn vẻ mặt của Tiểu Giác ngớ ra, Lôi Cương cũng cười gượng. Không để ý đến Đan Tông Tử, thần hồn của Lôi Cương đi vào trong Trọng Diên. Sau một lát, hắn đi ra không gian Trọng Diên, thu hồi U Giới trong Trọng Diên. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn sâu vào cấm lục, khi nghĩ về cường giả huyền bí kia hắn vẫn còn rùng mình. Tiểu Giác chú ý ánh mắt của Lôi Cương, cùng nhìn sâu vào bên trong, trong mắt nó hiện lên một chút sợ hãi, lại gần chỗ Lôi Cương, nói:

- Phụ thân, rời khỏi đây thôi, lúc này, vẫn không thể trêu vào người ấy.

Lôi Cương gật đầu, ba người hướng về phía dãy núi mà bay đi. Nhưng chưa bay được bao lâu, thì một luồng uy áp khổng lồ từ chỗ sâu bên trong bùng nổ.

- Tiểu hữu, vì sao phải vội vã rời đi vậy? Lão phu rất muốn xem ngươi sẽ tiếp tục đi thế nào?

Ở chỗ sâu phía chân trời, một giọng nói già nua cất lên, khiến Lôi Cương giật mình, sắc mặt Tiểu Giác cau lại nhìn chằm chằm về phía trước. Sắc mặt Đan Tông Tử càng trở nên trắng bệch.

- Đi!!

Lôi Cương khẽ quát, kéo Tiểu Giác và Đan Tông Tử tiếp tục bay về phía dãy núi. Sau khi tới chỗ cấm lục, Lôi Cương cảm thụ được sự chú ý của lão giả này, lấy thần hồn đi vào kết giới, cũng là chủ ý của lão giả này, chứ Lôi Cương không hề cảm kích. Nếu không có Hủy Diệt Lôi Linh, thì thần hồn của hắn đã sớm bị mãnh thú kia tiêu diệt. Lôi Cương ngờ ngợ đoán ra có lẽ lão giả này để ý tới thân thể của hắn? Nhưng cũng không chắc chắn vậy thôi.

Lão giả đang ngồi xếp bằng trên ngọn núi thứ mười một ở Hỏa Phần, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ cười, lẩm bẩm nói:

- Tiểu cổ tu, lão phu lại có thể để ngươi rời khỏi đây sao?

Sau đó, ánh mắt lão lại lóe lên, rồi lại lẩm bẩm nói:

- Hồn phó, đi thôi!

Theo lời nói của người mặc áo đen, trên mỗi ngọn núi chợt hiện ra bóng người bay về phía đám người Lôi Cương.

Lôi Cương kéo Tiểu Giác và Đan Tông Tử bay đến sườn núi của ngọn núi thứ nhất, luồng uy áp mạnh mẽ kia khiến sắc mặt hắn tái nhợt, Tiểu Giác nhìn thấy tất cả. Nó giữ Lôi Cương và Đan Tông Tử, so với tốc độ của Lôi Cương nó còn bay nhanh hơn về phía dãy núi. Luồng uy áp kia đối với Tiểu Giác như thể vô hiệu. Nó nhẹ nhàng bay lên núi, tại đỉnh núi chỉ cao có trăm trượng một bóng người bay ra, hạ xuống, rồi một kiếm đánh về đám người Lôi Cương.

- Cẩn thận!

Ánh mắt Lôi Cương cau lại, hắn thấp giọng quát, lớp bàn thạch bao phủ ba người. Nhưng ánh nhìn của Đan Tông Tử xuyên cả không gian, thấy rõ cả người đang tấn công, sắc mặt lão đại biến, không dám tin, nói:

- Là Thiết Nhai!

Người này dĩ nhiên là Thiết Nhai. Lôi Cương và Đan Tông Tử đi vào cùng với Thiết Nhai. Sau khi Lôi Cương thấy rõ, thì nội tâm hắn chấn động. Nhưng khi hắn cảm thấy ánh mắt vô cùng trống rỗng của Thiết Nhai, thì hắn lại suy đoán điều gì đó, rồi lẩm bẩm nói:

- Hắn không phải là Thiết Nhai nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

- Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, đòn tấn công mạnh mẽ trong nháy mắt cũng đánh tan lớp bàn thạch của Lôi Cương. Tiểu Giác phát ra một tiếng gầm nhẹ, sóng âm vô cùng chói tai của nó tạo thành một sóng chấn động cuốn lấy Thiết Nhai, mà không… phải gọi là Hồn Phó. Thiết Nhai vốn là cương thánh hoàng giai, nhưng lúc này lại đạt tới cương thánh thiên giai. Mặc dù là cương thánh thiên giai, nhưng đòn tấn công so với cương thánh thiên giai bình thường còn mạnh mẽ hơn. Sau khi Tiểu Giác phát ra tiếng gầm nhẹ tạo thành sóng âm đánh bay đi, nó lại phun ra ánh sáng sáu màu đánh nát đòn tấn công của Thiết Nhai, rồi mang theo Lôi Cương và Đan Tông Tử bay lên đỉnh núi, rồi nhanh chóng bay đi.

- Ngao…

Một tiếng khóc đứt quãng truyền đến từ phía sau, làm cả nơi cấm lục xơ xác tiêu điều đầy vẻ đáng sợ, rồi có thứ gì đó xuyên qua hư không đánh úp về phía ba người Lôi Cương.

Lôi Cương cảm thụ được mối đe dọa từ phía sau, thì gầm nhẹ một tiếng, lớp bàn thạch bao phủ toàn thân. Hắn thoát khỏi tay Tiểu Giác, cốt giáp cuộn trào mãnh liệt, hình dáng Lôi Cương cũng nhanh chóng lớn lên. Cuối cùng khi đã đủ trăm trượng, một làn sóng tựa như một ngọn núi xuất ra một quyền lớn, rồi đánh về phía sau.

- Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, ở cách đó không xa một bộ xương người to lớn nghe thấy tiếng nổ, thì ánh sáng trong hai mắt lóe lên nhìn về phía sau, ngọn lửa trắng xám trong mắt y nhảy dựng lên cũng ẩn chứa vẻ hận thù. Chỉ có điều, y không hướng về phía sau mà đuổi theo, rồi nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Sức mạnh của một quyền phá tan hư không, làm một cự kiếm đang kéo tới nát bấy. Nhưng, điều khiến cho Lôi Cương không dám xem thường chính là, có mấy cổ khí tức khổng lồ truyền đến từ một chỗ nào khác trên dãy núi, điều này khiến hắn kinh hoàng. Sau khi dũng mãnh xuất ra hơn mười đạo quyền kình, hắn mang theo Tiểu Giác và Đan Tông Tử chạy ra phía ngoài.

Trên dãy núi lại đột nhiên hiện ra một dáng người, nhưng, dáng người này còn chưa rời khỏi ngọn núi, thì đã bị hơn mười đạo quyền kình của Lôi Cương đánh tới làm cho vỡ nát.

Sâu bên trong chỗ người mặc áo đen, ánh mắt y nhìn về phía trước, miệng khẽ nhấc lên vẻ vui vẻ, lẩm bẩm nói:

- Tiểu cổ tu, hãy cho lão phu xem, rốt cuộc ngươi đạt đến mức độ nào rồi?

Không đợi cho Lôi Cương bay tới mười dặm, một tiếng khóc the thé lại vang lên xuyên qua không gian, lại càng ẩn chứa một mối nguy kinh khủng hơn, khiến cho da đầu Lôi Cương hầu như tê dại. Sau khi ném Tiểu Giác và Đan Tông Tử về phía trước, Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt hai nắm đấm, nhìn về phía trước, rồi đồng tử mau chóng cau lại. Ngay tức khắc, một cự kiếm lại kéo tới từ phía chân trời, hai quyền của Lôi Cương cùng phun ra ánh sáng, cương khí và nội kình trong cơ thể hắn cuồn cuộn dồn vào hai tay rồi đánh về phía cự kiếm.

- Bang bang, bịch!!

Một tiếng nổ vang vọng phía chân trời, vô số hài cốt ở phía dưới nổ tung, nát bấy. Uy lực của hai quyền này tuy là đánh nát cự kiếm, nhưng cơ thể Lôi Cương lại phải lùi lại vài bước, cốt giáp toàn thân hắn lúc ẩn lúc hiện, nội tâm hắn kinh hãi. Uy lực của một kiếm này đủ sức giết chết bất cứ một cường giả cương thánh, đạo thánh nào. Mà với một kích này, cốt giáp phòng ngự của Lôi Cương gần như bị phá vỡ, hắn cũng bị thương nặng.

Không đợi cho Lôi Cương kịp thở, khắp bầu trời phía trước kiếm khí cuồn cuộn lao đến, Lôi Cương cuống quít lùi lại. Sau khi nuốt vài giọt hỗn mộc kim nhũ, hắn gào lên, chân phải hơi lùi lại phía sau, hai quyền của hắn lại tung ra mấy lần phát ra những đòn tấn công mạnh mẽ chọc thủng hư không bắn về phía trước.

- Bang bang!!

Có tiếng nổ liên tục vang lên, kiếm khí vỡ tan. Lúc Lôi Cương quay đầu bỏ chạy, thì một bóng người hiện ra, tướng mạo người này bình thường, trên khuôn mặt y kèm theo không ít vẻ oai phong. Chỉ có điều, hai mắt người này và Thiết Nhai đều vô cùng trống rỗng như nhau, như thể một cái xác không hồn. Y xuất hiện làm cho Lôi Cương có cảm giác về một mối nguy.

- Cường giả giả thần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.