Thể Tôn

Chương 572: Trưởng lão khách khanh



Nhìn gương mặt Lôi Cương tràn đầy vẻ nghi hoặc, Đan Thần cười khổ, gõ nhẹ đỉnh đầu Lôi Cương nói: "Ngươi đã tỉnh rượu rồi thì ta nói thẳng. Ngươi bị say rượu? "

Lôi Cương sửng sốt, vận cương khí xóa đi đau đớn trong đầu, nghi hoặc nói: "Say rượu? Ngươi nói ta say rượu sao? "

"Được rồi, được rồi, đã qua rồi, ha ha, ngươi say rượu cũng ngang ngược lắm. " Đan Thần cười nói, ngôn ngữ tuy rằng không thay đổi nhưng vẫn có phần cảm kích.

"Đi, Đan Thần, theo ta lấy lại công đạo, rốt cuộc là ai khinh rẻ ngươi. " Sát khí bùng nổ trong mắt, Lôi Cương thấp giọng nói.

"Còn công đạo cái gì? Thiếu chút nữa ngươi đã hủy đi cả núi Đan Tông này rồi, hơn nữa những người đắc tội với ta đều bị trục xuất khỏi Đan Tông, còn muốn tìm công đạo gì nữa. " Đan Thần vừa cười vừa nói mà nhìn Lôi Cương, chắc rằng Lôi Cương không nhớ những gì mình đã làm, cũng may là không có chuyện gì nếu không thì… Nghĩ vậy Đan Thần liền cười rộ lên.

Lôi Cương nhìn Đan Thần, không hiểu được đan thần vì sao vui như vậy, nói: Đan Thần, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? "

Đan thần ha ha cười vội vã kể lại toàn bộ câu chuyện cho Lôi Cương nghe. Vừa nói gã vừa nhìn nét mặt của Lôi Cương, trong lòng Đan Thần cười trộm không ngớt.

Lúc nghe nói, Lôi Cương sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, gãi đầu gãi tai. Bỗng nhiên Lôi Cương nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói: "Dừng lại, ta còn cần phải cầu tới Đan Tông…Đan Thần, ngươi ở đây chờ ta, ta đi thỉnh tội. "

Lôi Cương liền chạy ra khỏi gian phòng, ở bên trong còn truyền ra tiếng cười sung sướng của Đan Thần.

Lôi Cương ra khỏi cửa liền bay về hướng đỉnh núi Đan Tông, một lát sau, Lôi Cương đã tới đỉnh ngọn núi cũng chính là tầng thứ mười của Đan Tông, thần thức tản ra, nhoáng một cái thân thể biến mất trên không trung.

Luyện Trọng Tử lúc này đang tu luyện, đối với chuyện lúc trước Luyện Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện mà Luyện Trọng Tử mừng rỡ chính là vì Đan Tông có thể dựa vào sức một cường giả như vậy, tuy rằng Lôi Cương luôn nói muốn tiêu diệt Đan Tông, vì say rượu nên không tính toán gì hết chỉ sợ lúc hắn tỉnh lại lại đến trước cửa xin lỗi. Hơn nữa hắn đang muốn Đan Tông luyện chế Cửu giai tiên đan, có thể mượn tiếng Lôi Cương. Điều khiến Luyện Trọng Tử không ngờ tới đó là khi nghe nói Lôi Cương muốn luyện Cửu giai tiên đan, Đan Tông Tông chủ, Đan Tông đại trưởng lão và Thái thượng trưởng lão đều đáp ứng. Đặc biệt đại trưởng lão, càng e ngại nếu không đáp ứng đã có một quyền kia. Bọn họ đều muốn mượn tiếng Lôi Cương mà không phải là muốn đắc tội với Lôi Cương.

"Luyện Trọng Tử, có ở đây không?? " Một âm thanh hùng hậu vang lên ngoài cửa. Hai mắt Luyện Trọng Tử đang nhắm liền mở to mừng rỡ nói: "Ta đây, Lưu lão đệ vào đi. "

Cửa phòng mở ra, thân hình to lớn của Lôi Cương xuất hiện ngoài cửa nhìn vẻ mặt tươi cười của Luyện Trọng Tử, Lôi Cương cười, ôm quyền nói: "Xin lỗi Luyện lão ca, ta không nghĩ tới…"

"Ha ha, đừng ngại, Lưu lão đệ ngươi chỉ say rượu thôi mà, còn có …. " Vẻ mặ Luyện Trọng Tử tươi cười, nhìn Lôi Cương có chút quái dị.

"Luyện Lão ca, đừng nhắc lại chuyện này, chuyện này ta sai rồi. " Trong lòng Lôi Cương đầy áy náy nói. Đặc biệt khi biết Đan Tông trục xuất những người khi dễ Đan Thần, Lôi Cương cảm thấy khó nói, sở dĩ nói xin lỗi cũng là thật tâm.

"Lưu lão đệ, đừng ngại, đi thôi, Đan Tông Tông chủ đã chờ ngươi lâu rồi. " Luyện Trọng Tử đứng lên nói.

Lôi Cương sửng sốt nghi hoặc nói: "Luyện Lão ca, ta có điều gì không phải với Đan Tông Tông chủ sao?... "

"Ha ha, Lưu lão đệ, Đan Tông Tông Chủ không chỉ không có trách tội ngươi, trái lại nghĩ là đó là tính tình của ngươi. Nhưng Lưu lão đệ, ngươi phải nghe ta, nghe Tông Chủ nói gì ngươi cũng phải đồng ý, bằng không ta cũng không có cách gì ăn nói đâu. " Luyện Trọng Tử cười nói, lập tức dẫn Lôi Cương bay về phía tầng thứ mười một của Đan Tông.

Đan Tông tầng thứ mười một cao lấp trong mây giống như phiêu du trong biển mây vậy. Lôi Cương và Đan Tông Tử đi thẳng vào đại điện màu vàng xanh rực rỡ ở tầng thứ mười một. Ở đó Đan Tông Tông chủ cùng Đan Tông Đại trưởng lão và tám vị Trưởng lão đều đang chờ Lôi Cương.

Bước vào đại điện, cảm nhận được những ánh mắt quái dị, Lôi Cương nhìn xung quanh, thấy mấy người đều có một chút ấn tượng nhưng biết lúc mình say rượu đắc tội với họ nên Lôi Cương liền chắp tay nói: "Mấy ngày trước, là tại hạ có lỗi, mong các vị đạo hữu lượng thứ. "

"Hừ…" Đan Tông bát trưởng lão đứng một bên hừ lạnh một tiếng, trên mặt y còn in rõ một cái tát, nếu như không phải sợ hãi tu vi của Lôi Cương thì lúc này hắn đã tấn công rồi.

Lôi Cương liếc mắt nhìn bát trưởng lão, khuôn mặt co quắp, thầm nghĩ trong lòng: "Cái tát kia có phải là của ta không nhỉ? " Nếu như Bát trưởng lão nghe được sẽ ra sao.

"Ha ha, Lưu đạo hữu, việc này đúng là ngoài ý muốn, bằng không núi Đan Tông đã bị ngươi hủy đi rồi. " Vẻ mặt Đan Tông Tông Chủ tươi cười nói. Đối diện với một thực lực quá mạnh nên Đan Tông Tông chủ phải thỏa hiệp. Lôi Cương có sai nhưng cũng phải nghĩ lại tất cả đều do say rượu mà ra cả, xem ra sau này Đan Tông phải cấm rượu mới được.

Lôi Cương xấu hổ cười, gật đầu.

Đan Tông Tông chủ Luyện Ngộ Tử mỉm cười, sau đó lại nói: Nghe nói Lưu đạo hữu lần này tới ta Đan Tông là vì luyện chế cửu giai tiên đan? "

Nội tâm Lôi Cương chấn động, hồi phục tâm thần, hăn mắt nhìn chằm chằm Luyện Ngộ Tử, đạm nhiên nói: "Đúng là như vậy. " Lôi Cương đứng trước Luyện Trọng Tử nói và cũng muốn xem điều kiện của Đan Tông Tông chủ là gì.

"Ha ha, Lưu đạo hữu, luyện chế cửu giai tiên đan cũng không phải là không thể được, nhưng Lưu đạo hữu có thể đáp ứng bản tông một việc không? " Luyện Ngộ Tử trầm ngâm chốc lát, cười nói.

Lôi Cương nghi hoặc nói: Chuyện gì? Chỉ cần tại hạ làm được sẽ làm hết sức. " Trong lòng Lôi Cương thầm nghĩ, mình phải luyện chế cửu giai tiên đan, sẽ tận lực đáp ứng điều kiện, dù sao mình cũng đã đại náo Đan Tông, cũng khó nói.

"Lưu đạo hữu không cần làm gì cả, không biết Lưu đạo hữu có muốn ở lại Đan Tông trở thành Khách Khanh trưởng lão không? " Trước đó, Vấn Luyện Tửnói ra muốn Lôi Cương trở thành Đan Tông Khách Khanh trưởng lão, thế nhưng sau một phen tranh cãi nảy lửa, cuối cùng chỉ có một người phản đối, người này chính là bát trưởng lão.

Vẫn ngồi xếp bằng bên Luyện Ngộ Tử, Vấn Luyện Tử mở hai mắt nhìn chăm chú Lôi Cương, trong mắt ẩn chứa sự mong chờ, những trưởng lão khác cũng vậy, chỉ trừ có Bát trưởng lão. Nếu như hắn có thể trở thành Khách Khanh trưởng lão, thì sau này Đan Tông có thể an tâm tu luyện rồi.

Nghe Vấn Luyện Tử nói vậy, Lôi Cương sửng sốt, vốn dĩ tưởng ràng Vấn Luyện Tử muốn mình làm chuyện gì, không ngờ lão lại muốn mượn danh mình làm Trưởng lão Đan Tông. Lôi Cương vẫn chưa đồng ý ngay vì lúc này phải luyện chế phân thân và nâng cao tu vi, nếu không phải như vậy Lôi Cương cũng chẳng tới Đan Tông. Nhưng lúc này Đan Tông đưa ra yêu sách muốn mình trở thành Khách khanh trưởng lão, nếu như là người khác thì đã đồng ý từ lâu, nhưng Lôi Cương còn có nhiều việc khác phải làm, nhưng nếu không đồng ý, Đan Tông có thể luyện Cửu giai tiên đan cho mình sao? Dù sao, mình cũng cần Đan Tông. Suy nghĩ một lúc lâu, Lôi Cương nói: "Tại hạ ưa thích tự do, không thích gò bó, cầu xin Tông Chủ…" Lôi Cương còn chưa nói xong đã bị Vấn Luyện Tử cắt lời. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vấn Luyện Tử đạm nhiên nói: "Lưu đạo hữu, ngươi không cần lo lắng. Nếu ngươi trở thành Trưởng lão Đan Tông cũng không cần tham gia công việc của Đan Tông, chỉ cần ngươi vì Đan Tông xuất thủ tương trợ lúc gặp nguy khốn thôi. Hơn nữa với thân phận là Trưởng lão Đan Tông đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại gì, với lại chuyện luyện chế đan dược cũng được giải quyết dễ dàng. "

Vấn Luyện Tử tự mình nói khiến Luyện Ngộ Tử cùng các Trưởng lão đều kinh ngạc. Thường thì tính cách của Thái Thượng trưởng lão sẽ không nhúng tay vào nếu có thì cũng sẽ mượn người khác nói ra. Nhưng nghĩ đến lúc Lôi Cương say rượu mọi người đều có thể hiểu được. Vấn Luyện Tử có thể nói như vậy chứng tỏ bản lĩnh của Lôi Cương rất cường đại, nếu như không phải Lôi Cương hôn mê, thì chính bản thân cũng không chắc sẽ toàn vẹn ngồi ở chỗ này. Như vậy cần phải mượn danh, tận lực mượn danh mới được.

Lôi Cương trầm ngâm một lúc lâu cân nhắc rồi gật đầu nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng tại hạ muốn luyện không phải là một hai loại đan dược, mà là nhiều loại, tài liệu ta sẽ phụ trách tìm kiếm. "

"Ha ha, phóng tầm mắt khắp cả ngũ hành giới, sợ rằng thảo dược ở đây còn nhiều hơn đó, còn có cái gì có thể làm khó Đan Tông ta. Lưu trưởng lão, ngươi cần luyện loại đan dược gì vậy? " Thấy Lôi Cương đồng ý, Vấn Luyện Tử vui vẻ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.