Thể Tôn

Chương 650: Bắt đầu báo thù



Sau một hồi thử sức, Lôi Cương vẫn không cách nào làm Hư Kiếm động khởi nửa phần, hít một hơi thật sâu, đem Hư Kiếm thu vào trong giới chỉ trữ vật rồi bay ra mặt đất. Ánh mắt ẩn chứa khiếp sợ nhìn Cổ Đạo Tông Sư, nói:

- Hư ............ Hư Kiếm nặng bao nhiêu?

- Sao? Ngươi không cách nào nhấc lên được sao? ?

Cổ Đạo Tông Sư nhìn Lôi Cương, kinh ngạc nói.

Lôi Cương cười khổ lắc đầu nói:

- Quá nặng, ta đã thu vào giới chỉ trữ vật rồi.

Lúc này liền lấy Hư Kiếm ra, mới vừa ra tới, Hư Kiếm lại lao thẳng xuống mặt đất, bị Cổ Đạo Tông Sư bắt được chuôi kiếm, Cổ Đạo Tông Sư nhìn chăm chú vào Hư Kiếm, chậm rãi nói:

- Nói thử xem ngươi thấy thanh kiếm này thế nào.

Lôi Cương không hiểu liếc nhìn Cổ Đạo, sau đó, quan sát Hư Kiếm, lần này bộ dáng của Hư Kiếm so với lúc trước cũng không có chênh lệch mấy, mấy cái lỗ vốn vốn có trên thân kiếm cũng biến mất, nhưng lúc này Hư Kiếm lại cho Lôi Cương một cỗ cảm giác hùng hậu, toàn thân đen nhánh, trừ Tử Hồn Lôi Thạch ra, cả thanh kiếm tựa như một khối hắc ngọc, Lôi Cương cho thần thức dò vào trong đó, chỉ chốc lát sau, sắc mặt Lôi Cương tràn ngập kinh ngạc nhìn Cổ Đạo Tông Sư, không dám tin nói:

- Hư Kiếm không phải là thần khí, cũng không phải là tiên khí?

Cổ Đạo gật đầu một cái, nói:

- Vì thanh kiếm nầy của ngươi, thiên tài địa bảo mà lão phu tìm kiếm được trước kia thiếu chút nữa cũng là hao tổn toàn bộ rồi, đợi đến khi ngươi có thể mang thanh kiếm này mà vẫn hành động tự nhiên được thì thân thể của ngươi sẽ đạt tới tầng thứ mà thường nhân không cách nào vượt qua được, về phần có phải là tiên khí, thần khí hay không, cũng là phải xem chính ngươi đi thăm dò rồi.

Lôi Cương nhìn Cổ Đạo, cảm kích nói:

- Đa tạ Cổ Đạo Tông Sư.

- Cố gắng lên, thử để thân thể mang thanh kiếm nầy đi, tương truyền, trong hỗn độn có một chủng tộc, chỉ dựa vào sức mạnh có thể khiêng lên cả một ngọn núi cao vạn trượng, trọng kiếm trăm vạn cân chẳng qua là vũ khí sơ kỳ của bọn họ mà thôi, nhớ, bọn họ là dựa vào sức mạnh để cầm lấy thanh kiếm nầy.

Cổ Đạo nhìn Hư Kiếm thấp giọng nói, trong hai mắt lộ ra một tia nóng bỏng.

Lôi Cương khuôn mặt co quắp, nội tâm nhấc lên kinh đào hãi lãng, cậy mạnh khiêng lên một ngọn núi cao vạn trượng? Núi cao vạn trượng nặng bao nhiêu? Lôi Cương không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết, thân thể của hắn mặc dù vượt quá thường nhân, nhưng lúc này nhiều nhất cũng chỉ khiêng lên được mười vạn cân mà thôi, mà kiếm này lại nặng tới trăm vạn, hơn nữa còn là vũ khí sơ kì? Đây là chủng tộc gì chứ? Lúc này, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ngăn chận khiếp sợ trong, nói:

- Tông Chủ, chủng ............ chủng tộc đó tên gì?

- Cái chủng tộc kia sao? Đã rất ít người biết về chủng tộc nọ rồi, tương truyền, chủng tộc nọ dám cùng thiên uy đánh một trận, bất quá vẫn là chịu bại dưới tay thiên uy, có lẽ sau này ngươi đến Hồng Hoang Thánh Giới, Cổ Tu Nhất Tộc danh chấn Hồng hoang, Thái Cổ chính là truyền thừa của chủng tộc kia, bất quá, huyết mạch của Thái Cổ cũng không thuần, nhưng thân thể bọn hắn so với ngươi cường đại hơn nhiều.

Cổ Đạo chậm rãi nói.

Lôi Cương diện mục co quắp, nội tâm lại càng dâng lên một cỗ kính sợ, dám cùng thiên uy đánh một trận, đáng sợ cỡ nào chứ! Cho dù là người có tu vi thông thiên đi chăng nữa, tuy nói tu luyện chính là nghịch thiên, nhưng thật ra thì sao, trời chính là hỗn độn, một tồn tại không cách nào biểu đạt được, một tồn tại nắm trong tay vô số sinh mạng.

- Hãy cố thử đi, ta mong đợi ngươi có thể làm được, người tu luyện đại đa số tu luyện cương khí, chân khí, mượn lực lượng thiên địa, nhưng có mấy người biết được, thân thể, mới là khởi nguồn của hết thảy lực lượng.

Cổ Đạo thấp giọng nói, hai mắt sáng ngời tràn đầy cơ trí tựa như một trí giả đã sống không biết bao nhiêu năm.

- Thân thể, mới là khởi nguồn của hết thảy lực lượng?

Lôi Cương lẩm bẩm nói.

- Được rồi, tiểu tử, nhớ, giết chóc có thể, đừng chìm vào trong đó. Đem kiếm này bỏ vào trong giới chỉ trữ vật của ngươi đi.

Cổ Đạo chậm rãi nói, đem Hư Kiếm tăng lên tới như thế, một mặt là do Lôi Cương chỉ trong hơn vạn năm đạt tới được trình độ như vậy, khiến Cổ Đạo tán thưởng, về mặt khác cũng là Cổ Đạo muốn xem thử Lôi Cương rốt cuộc có thể đạt tới trình độ cỡ nào.

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhìn Hư Kiếm trôi lơ lửng trong không trung, tay phải chụp vào chuôi kiếm, Cổ Đạo lộ ra một phần nụ cười quỷ dị.

- Bình!!

Cả Khí Tông ầm ầm chấn động, còn Lôi Cương thì trực tiếp cùng Hư Kiếm đâm thẳng vào lòng đất.

- Tiểu tử, cố gắng tu luyện đi, lão phu mong đợi ngươi trưởng thành.

Cổ Đạo hướng xuống nơi sâu không thấy đáy ở phía dưới cất giọng nói, ngay sau đó, liền biến mất ở tại chỗ, không biết tung tích.

Lôi Cương ở sâu vạn trượng dưới lòng đất vạn trượng, lúc này cả người chật vật không chịu nổi, gắt gao bắt được Hư Kiếm, không để cho nó tiếp tục rơi xuống, nhìn Hư Kiếm, Lôi Cương nội tâm vừa động, gọi ra Thổ Hành Phân Thân, dung hợp vào bổn tôn, sau khi hít vào vài hơi thanh khí thật sâu, trán Lôi Cương nổi gân xanh, gầm nhẹ một tiếng, hai tay cầm lấy Hư Kiếm, hướng mặt đất chậm chạp bay lên.

Sau nửa canh giờ, Lôi Cương trở lại mặt đất, sau khi cùng Thổ Hành Phân Thân dung hợp, lực lượng của Lôi Cương đã đạt tới một trình độ kinh khủng, để tránh cho Hư Kiếm lại một lần nữa rơi xuống, Lôi Cương định đem Hư Kiếm kháng trên bả vai, cho dù là có cốt hài của Thổ Hành Phân Thân chống đỡ, nhưng Lôi Cương vẫn cảm giác như có một ngọn cự sơn đặt ở trên bả vai của hắn, hai đầu gối của hắn đã cắm sâu xuống mặt đất, hơn nữa không ngừng chìm xuống, Lôi Cương thở hồng hộc, cả người mồ hôi toát ra tựa như mưa sa rơi xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Lôi Cương cười khổ mấy phần, nội tâm suy tư, Cổ Đạo Tông Sư làm thế nào mà lại khiến cho kiếm này lơ lửng được chứ, hồi lâu sau, Lôi Cương thử vận dụng cương khí cùng nội kình phổ vào Hư Kiếm, nhưng vẫn không cách nào khiến cho Hư Kiếm lơ lửng được, Lôi Cương thầm than sự thần bí của Cổ Đạo Tông Sư, lúc này, Lôi Cương liếc nhìn Khí Tông ở phía trước, hai chân đạp xuống xuất mặt đất, hướng về phía đại môn của Khí Tông từng bước từng bước đi tới, mỗi một bước đi đều để lại một cái lỗ hình bàn chân sâu cả thước, mỗi một bước đi đều khiến cho cả vùng đất chấn động mấy phần.

- Lúc trước hẹn mười năm, mà lúc này đã qua trăm năm, Thiên gia, liền là mục tiêu đầu tiên đi.

Lôi Cương chậm chạp khiêng Hư Kiếm đi tới đại môn của Khí Tông, nội tâm thầm nghĩ. Dọc theo đường đi, con đường lớn dẫn đến cửa thành được Khí Tông dùng huyền tinh thạch làm ra trực tiếp bị Lôi Cương dẫm nát, khi Lôi Cương đi tới được cửa thành thì đã có không ít đệ tử của Khí Tông đi theo sau lưng Lôi Cương, ngạc nhiên nhìn Lôi Cương, đi tới cửa thành, Lôi Cương thở phào nhẹ nhỏm, khoảng cách vốn là chỉ cần một tức thời gian là có thể đạt tới, lúc này mất đứt nửa canh giờ, bốn chấp pháp ngồi trấn giữu cửa thành ngạc nhiên nhìn Lôi Cương, nhưng cũng không có ngăn trở, mặc cho Lôi Cương ra khỏi kết giới của Khí Tông.

Ra khỏi Khí Tông, Lôi Cương từng bước từng bước đi về phía Khí Uẩn Thành, mặc dù sức nặng của Hư Kiếm quá mức kinh khủng, nhưng Lôi Cương cũng không đem Hư Kiếm bỏ vào trong giới chỉ trữ vật, bởi vì, hắn cảm nhận được, tốc độ dung hợp của thân thể hắn cùng cốt hài đang nhanh chóng tăng lên, đây không thể nghi ngờ là phương pháp dung hợp cốt hài tốt nhất, bất quá, Lôi Cương đối với sự kỳ diệu của hỗn độn lại thêm một phần nhận biết.

Trăm dặm, Lôi Cương dùng hết năm canh giờ, mà tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, Lôi Cương sau khi thấy Khí Uẩn Thành thì cước bộ của hắn đã không còn cắm xuống mặt đất nữa rồi, nhưng mỗi bước ra một bước, mặt đất không đung đưa, nhưng sẽ có tiếng ông ông vang lên, không chỉ có là Thổ Hành Phân Thân dung hợp cốt hài, ngay cả Lôi Cương bổn tôn cũng dần dần dung hợp cốt hài, lực lượng của bổn tôn Lôi Cương vẫn đang tăng lên kịch liệt, mặc dù cốt hài đã chịu phần lớn sức nặng, nhưng bổn tôn nhưng cũng chịu một phần, mà một phần này đối với bổn tôn Lôi Cương mà nói cũng là cực lớn.

- Không biết ........... cỗ cốt hài này rốt cuộc là lai lịch gì, có khi nào là của chủng tộc kia hay không?

Trong đầu Lôi Cương đột nhiên hiện lên ý tưởng như vậy, bất quá, mới vừa ra đời xuất, liền bị Lôi Cương xóa đi, Cổ Đạo Tông Sư nói chủng tộc kia đã biến mất không biết bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể ở Mộc Thần Giới được chứ?

Đứng ở cửa của Khí Uẩn Thành, Lôi Cương đem Hư Kiếm thu hồi vào trong U Giới, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, Lôi Cương bước nhanh vào trong Khí Uẩn Thành. Sau khi hỏi thăm một phen, xác định vị trí của Thiên gia xong, Lôi Cương liền thông qua Truyện Tống Trận đi Thiên gia.

Thiên gia tọa lạc ở tây bộ Vô Thượng Giới, Thiên gia thân là một trong bát đại thế lực ở Vô Thượng Giới, truyền thừa đã lâu, thực lực bất phàm.

Lập Thiên Thành là một trong những đại thành trực thuộc Thiên gia, Lôi Cương sau khi xuất hiện ở Truyện Tống Trận tại Lập Thiên Thành thì liền trực tiếp hiện lên ở trên đại đạo trong Lập Thiên Thành. Thần thức khuếch tán ra, Lôi Cương tìm kiếm vị trí của Thiên gia. Phát hiện Thiên gia cũng không ở trong toàn thành này, khẽ nhíu mày, Lôi Cương lấy ra Hư Kiếm, hướng về phía đại đạo chém xuống một kiếm, động tác có chút chậm lụt, Lôi Cương mặc dù có thể khiêng lên được Hư Kiếm, nhưng còn chưa thể hoàn toàn vận dụng tự nhiên, sức nặng kinh khủng kia của Hư Kiếm rơi xuống đất, làm cả Lập Thiên Thành ầm ầm chấn động, tu luyện giả ở chung quanh rối rít hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, nơi mà Hư Kiếm chém xuống bụi bay mịt mù, tất cả các cửa hàng được tạo dựng bằng huyền thiết thạch trong phương viên trăm thước trên đại đạo toàn bộ nát bấy.

- Kẻ nào dám ở Lập Thiên Thành gây chuyện?

Một tiếng rống giận vang lên, không trung hiện lên hai bóng người, lãnh đạm nhìn chằm chằm Lôi Cương. Lôi Cương cười nhạt một tiếng, nói:

- Đưa ta đi Thiên gia, nếu không, tòa thành này hôm nay sẽ hóa thành phế tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.