Thể Tôn

Chương 690: Sứ giả



Lão già đỏ như lửa thấy hai ánh mắt giống như hai tia chớp đang nhìn mình mà có chút e ngại.

- Ta không nghĩ có lần sau. - Lôi điện biến mất đồng thời có một âm thanh vang lên. Lão già đỏ như lửa sợ run người, gật đầu giống như gà mổ thóc rồi nhắm mắt lại. Lão già có tên Minh Lôi cũng xuất hiện bên cạnh cái hốc đá, trừng mắt tròn xoe nhìn Lôi Cương đang kinh hãi trước mặt. Minh Lôi liếc qua Lôi Cương một chút, sau đó một đạo lực lượng tràn vào trong thân thể của hắn khiến cho cảm giác đau nhức của Lôi Cương biến mất trong nháy mắt. Lôi Cương nghi hoặc nhìn lão già rồi cung kính nói:

- Đa tạ tiền bối...

- Ngươi đã hấp thu bốn con thần long trong tháp tu luyện sao? - Minh Lôi nói một cách chậm rãi, ánh mắt lão nhìn Lôi Cương một cách chăm chú, dường như có thể xuyên thủng linh hồn của hắn, khiến cho hắn không kiềm chế được tự gật đầu. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

- Vì sao ngươi lại hấp thu? - Câu hỏi tiếp theo của Minh Lôi khiến cho Lôi Cương ngạc nhiên nhìn lão già. "Tại sao lại đi hấp thu thần long? Đây là điều mà bất cứ kẻ nào cũng muốn." Lôi Cương cũng hiểu được người khủng bố trước mặt không phải là hạng người ngu xuẩn. Hắn thầm đoán ý câu hỏi của lão già. Sau một lát, Lôi Cương phun ra hai chữ:

- Lực lượng.

- Lực lượng? Hay cho cái lực lượng. Từ hôm nay, ngươi chính là sứ giả của ta ở Lộ gia và thánh giới Hồng Hoang. Lời nói của ngươi chính là lời nói của ta. Ta cho ngươi thời gian vạn năm. Ngươi có thể bắt Lộ gia tuyển chọn đệ tử rồi lập tháp tu luyện của mình. Nếu trong vòng vạn năm ngươi có thể đạt tới cảnh giới Hỗn độn cương thần. Ta sẽ dốc hết sức chỉ điểm cho ngươi có được không? - Câu nói của Minh Lôi chẳng khác nào tiếng sét bên tai của Lôi Cương. Ngay cả những lão già khác ở trên vách đá cũng mở mắt nhìn về phía Minh Lôi.

Lôi Cương nhanh chóng từ trong cơn khiếp sợ mà tỉnh táo lại, nhìn lão già với một ánh mắt khác như muốn tìm ra một dấu vết. Nhưng điều khiến cho Lôi Cương thất vọng đó là nét mặt của lão già vẫn thản nhiên, hai mắt tựa như biển sao cơ bản khiến cho Lôi Cương không nhận ra một chút gì khác biệt. Những lão già khác hít một hơi thật sâu nhìn Lôi Cương với ánh mắt ghen tị.

Sứ giả ở thánh giới Hồng Hoang có địa vị cực cao. Chỉ có đạt tới Cương thần hỗn độn thiên giai, hoặc là Đại Tôn mới có được sứ giả. Mà trở thành sứ giả của những lão quái vật như vậy gần như chẳng ai dám tưởng tượng chứ đừng nói là Lôi Cương mới có tu vi Cương thần huyền giai.

Địa vị của Minh Lôi ở Lộ gia có thể nói là không thể tưởng tượng. Những lão già khác do e ngại Minh Lôi, cũng không có ai nhìn thấu tu vi của y. Vì sao Minh Lôi lại trở thành một thành viên của Lộ gia thì không một ai được biết, ngay cả lão tổ tông Lộ Hạo Thiên của Lộ gia cũng không biết được. Lộ Hạo Thiên vốn cứ nghĩ Minh Lôi có mục đích nào đó nên lúc đầu giữ sự cảnh giác với lão, tuy nhiên thời gian sau, lão bắt đầu lơi lỏng. Tuy nhiên, trong những năm qua, Lộ Hạo Thiên vẫn kính sợ Minh Lôi tới bảy phần.

- Tiến bối! Tu vi của tại hạ nông cạn không có sức gánh vác trách nhiệm sứ giả. - Lôi Cương trầm tư rồi nói một cách chậm rãi. Mặc dù hắn không biết sứ giả có ý nghĩa gì nhưng hắn cũng không vội vàng đồng ý. Lôi Cương đã trải qua vô vàn đau khổ nên cũng hiểu ông trời không cho không ai cái gì. Lão già này nói như vậy tất nhiên là có dụng ý của mình, Lôi Cương không muốn trở thành một quân cơ của lão. Hắn tự hỏi có phải lão để ý tới bộ hài cốt của phân thân hay không...

Minh Lôi như nhìn thấu suy nghĩ của Lôi Cương, ánh mắt có chút khen ngợi rồi nói:

- Ta làm như vậy là có dụng ý của mình, ngươi không cần phải lo lắng. Ta muốn xem trong vạn năm ngươi có thể đạt được tới mức nào. Đây là bốn con thần thú ta bắt được, giờ ban cho ngươi. - Trong tay lão già đột nhiên xuất hiện bốn quả cầu ánh sáng, trong đó có bốn con thần thú khác nhau đang giẫy dụa. Còn tay trái lão già thì vỗ xuống đỉnh đầu Lôi Cương.

Lôi Cương chẳng hề ngăn cản mà đón nhận một cách thản nhiên. Hắn biết nếu lão già này mà muốn tính mạng của mình thì chỉ cần một chút suy nghĩ. Lôi Cương chợt thấy trong đầu như có thêm một cái gì đó. Không để cho hắn kịp xem thì cảnh tượng trước mặt thay đổi, bản thân xuất hiện bên cạnh đám sương mù. Lôi Cương cũng cảm nhận được trên trán có gì đó khác lạ. Xem xét một chút thì hắn thấy trên đó hiện lên một cái ấn ký màu tím. Lôi Cương nhìn nửa ngày mới phát hiện ra nó là chữ "Lôi"

- Nhớ kỹ thời gian. Trong vòng vạn năm ngươi có thể hoành hành thánh giới Hồng Hoang mà không ai dám động tới ngươi. Nếu trong vòng vạn năm mà không đạt được yêu cầu của ta thì chuyện hôm nay sẽ biến mất... - Lời nói của Minh Lôi vang lên trong đầu Lôi Cương.

Lôi Cương nghe thấy vậy giật mình, hít một hơi thật sâu đồng thời nhìn vào làn sương mù. Cho dù thế nào hắn cũng không hiểu được tại sao lão già đó lại làm như vậy. Hắn thầm nghĩ:

- Thôi! Mặc kệ lão có mục đích như thế nào. Nếu lão đã ban thận phận cho mình thì cứ quý trọng nó. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc tại sao lão lại như vậy.

Lôi Cương nghĩ tới đây liền ngồi xuống, xem xét Minh Lôi cho vào đầu mình cái gì.

Sau một canh giờ, Lôi Cương mở mắt ra. Thì ra lão già cho hắn cách khống chế bốn con thần long như thế nào cũng với bí mật của tháp tu luyện. Ánh mắt của Lôi Cương chứa đầy sự khiếp sợ, lẩm bẩm nói:

- Đây chính là thánh giới Hồng Hoang sao? Vì mình mà cướp đoạt sự tu luyện của người khác...- Tới lúc này, Lôi Cương lại càng hiểu thêm về thánh giới Hồng Hoang. Tác dụng của tháp tu luyện đó là cướp đoạt lực lượng của đám đệ tử tu luyện được cho một người hấp thu. Cứ như vậy, trong cả ngọn tháp chỉ có một người được lợi. Đó chính là lý do vì sao mà tốc độ tu luyện của đệ tử trong tháp rất chậm.

Lôi Cương chỉ biết nở nụ cười khổ, thấp giọng nói:

- Nếu thánh giới Hồng Hoang đã như vậy thì vì sự sinh tồn tại sao mình không làm như thế? Tất cả so với sự sống của bản thân đúng là nhỏ bé...

Lôi Cương bay thẳng lên không trung định thoát đi, nhưng trên không trung có một kết giới ngăn cản. Lôi Cương thử công phá không được liền đành phải bỏ qua.

Sau đó, thần thức của hắn tản ra, tìm kiếm tổng bộ của Lộ gia. Sau nửa canh giờ, Lôi Cương đã xuất hiện ở tổng bộ. Điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là tổng bộ của Lộ gia không hề có một thứ gì phòng ngự, dường như có một sự tự tin tuyệt đối. Lôi Cương đi thẳng vào trong đó. Hắn không biết rằng cả Thiên Lộc tinh được một cái kết giới cực mạnh bao phủ. Người có thể tiến vào Thiên Lộc tinh đều là những kẻ không đơn giản, có thể là đệ tử của Lộ gia cũng có thể là người có tu vi thông thiên. Mà những người đó thì dù có thiết lập cái gì cũng chẳng có tác dụng.

Lôi Cương đi vào trong tổng bộ của Lộ gia thấy rất nhiều đệ tử qua lại. Điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là tu vi của họ đều mạnh hơn hắn nhiều lắm. Có thể đi vào Thiên Lộc tinh đều phải đạt được hai điều kiện đó là đạt tới cảnh giới Cương thần hỗn độn hoặc là có thân phận cao quý, có thế lực mạnh hẫu thuẫn...

- A! Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng gặp ngươi? - Ngay lúc Lôi Cương đang tìm kiếm Truyền tống trận thì trước mặt của một người tu luyện ngạc nhiên nhìn Lôi Cương mà hỏi.

Lôi Cương nhìn người đó rồi lên tiếng:

- Ngươi có biết vị trí của đại trưởng lão ở đâu không? - Lôi Cương không biết tên của đại trưởng lão Lộ Thiên Bích, cũng không thể ra khỏi đây nên chỉ có thể đi qua bằng truyền tống trận. Lúc này, Lôi Cương bồn chồn, hy vọng với thân phận sứ giả có thể khiến cho đại trưởng lão e ngại.

- Rốt cuộc thì ngươi là ai? - Ngươi đó nghe Lôi Cương hỏi mà có chút hoài nghi. Hai hàng lông mày y dựng đứng, âm thanh có chút không tốt.

- Ta là...- Lôi Cương chợt nghĩ tới lời của lão già:

- Kể từ hôm nay, ngươi là sứ giả của Minh Lôi ta.

Vì vậy mà Lôi Cương nói:

- Ta là sứ giả của tiền bối Minh Lôi.

Người thanh niên này rút lui vài bước, nhìn chữ "Lôi"trên trán Lôi Cương mà kinh hãi. Mặc dù y không biết Minh Lôi là ai nhưng chỉ với hai chữ sứ giả cũng đủ cho y kinh hãi. Sứ giả tượng trưng cho thân phận cao quý, một khi trở thành sứ giả có nghĩa sau lưng thấp nhất cũng có cường giả Cương Thần thiên giai hỗn độn làm trụ cột. Mà ở thánh giới Hồng Hoang thì cương thần Thiên giai hỗn độn đồng nghĩa với quyền uy trong tay.

- Ngươi...ngươi thực sự là sứ giả? - Người thanh niên không tin tưởng hỏi.

Lôi Cương cười lạnh:

- Chẳng lẽ có người giả sứ giả hay sao?

- Không...không...thần sử đại nhân. Tại hạ là Lộ Thanh Phong. Đi! Ta dẫn ngài tới gặp đại trưởng lão. - Người thanh niên đó vội vàng cung kính, thái độ lập tức thay đổi, ngôn ngữ có chút a dua nịnh hót.

- Thần sử? - Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc nhưng sau đó lập tức có phản ứng, theo Lộ Thanh Phong tới chỗ của đại trưởng lão.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.