Hội bán đấu giá lần này thật khiến Lôi Cương được mở mang tầm mắt, chỉ có điều thần thạch của hắn chỉ có hạn. Lôi Cương không thể làm gì khác ngoài giương mắt nhìn mọi thứ. Nhưng chuyện khiến Lôi Cương hết sức ngạc nhiên chính là hội bán đấu giá này có đến hơn mười món là thần khí, thần đan, mà những món này đều trên cấp địa giai. Giá cả ở hội bán đấu giá cũng đều cao ngất ngưởng, nhưng lạ cái là hầu hết các vị tu luyện giả đến đây đều ngồi yên, không ra giá cả.
-Lẽ nào bọn họ đều đang chờ đợi cái gì đó?
Lôi Cương không hiểu nổi.
-Lưu lão đệ, đại hội bán đấu giá lần nào cũng đưa ra bán đấu giá cả trăm món vật phẩm. Nói chung, năm mươi món hàng đầu tiên dù quý, nhưng đối với bọn họ, đó cũng không phải những vật khó có được.
Lý Long chậm rãi nói, dường như cũng không có thứ gì khiến lão quan tâm vậy. Lão không hề để ý món đồ nào đang được bán đấu giá, chỉ nhìn xung quanh, thường thường quan sát sắc mặt của Lôi Cương, suy đoán xem hắn đang nghĩ cái gì rồi giải thích cho hắn.
-Lý lão ca, cách làm của đại hội bán đấu giá này thật khó hiểu, những món thần khí, thần đan địa giai này đều cực kỳ trân quý. Nếu như các tu luyện giả dùng thần khí huyền giai, thậm chí là thần khí càng thấp hơn nữa đổi lấy, chẳng phải là mệt lắm sao?
Lôi Cương nói ra vấn đề hắn vẫn không giải thích nổi. Theo cách nghĩ của Lôi Cương, thần khí hoàng giai, thần khí huyền giai đều có thể đổi lấy thần thạch, nếu cứ dồn nhiều thứ lại, chẳng phải thần khí huyền giai và hoàng giai có thể đổi lấy được thần khí địa giai hay sao?
-Ha ha, người nắm trong tay thế lực lớn của tinh vực lớn nhất e rằng đã có không ít thần khí thiên giai rồi, còn có rất nhiều trưởng lão chuyên luyện chế thần khí nữa. Những món thần khí địa giai này có lẽ chỉ là thứ vô dụng với việc luyện chế của bọn họ mà thôi. Có thể nói, những đệ tử có tu vi hỗn độn hoàng giai, thậm chí các đệ tử có tu vi thấp hơn đều rất muốn có thần khí huyền giai, hoàng giai, dù sao, thần đan, thần khí địa giai không phải bất cứ ai ở tu vi nào cũng có thể sử dụng được. Hơn nữa, tinh vực Hạo Nguyệt từ xưa đến nay nổi tiếng giàu có, phong phú. Những thứ này bọn họ vốn không hề bận tâm đến, tốn thời gian luyện chế thần khí địa giai, chẳng bằng đem một món thần khí địa giai đổi lấy hơn mười thần khí huyền giai, hoàng giai là hơn.
Lý Long cười nói, vẻ mặt đầy kính nể. Từ những gì lão nói thì có thể thấy được, nhìn thì tưởng vị đại tôn Hạo Nguyệt của tinh vực Hạo Nguyệt đang phải chịu thiệt, nhưng thật ra lại không thiệt chút nào.
-Vậy thần khí của những tu luyện giả kia từ đâu mà có được?
Lôi Cương hỏi.
-Thánh giới hồng hoang lưu truyền vô số năm, có quá nhiều các đại môn phái, mà hầu như mỗi ngày đều có một tông phái bị tiêu diệt, lại có một tông phái mới ra đời. Những môn phái lưu truyền đã lâu, và những môn phái đã bị tiêu diệt hay suy tàn, đều có không ít thần khí lưu lại ở nơi nào đó.Có rất nhiều người thần thông quảng đại có động phủ, các động phủ này đều có rất nhiều thần khí. Dĩ nhiên, muốn tìm được những động phủ này cũng phải tốn rất nhiều công sức, trả giá không ít. Nếu Lưu lão đệ muốn thấy, lão ca sẽ đưa ngươi đến một khu di tích của một tông phái đã từng bị tiêu diệt mạo hiểm một phen.
Lý Long thản nhiên nói, dường như chuyện đi thám hiểm các di tích với lão đã là chuyện cơm bữa rồi.
Lôi Cương lặng im suy nghĩ, Lý Long nói rất đúng. Vô số năm qua, Thánh giới hồng hoang đã lưu truyền rất nhiều môn phái lâu đời, mà nơi này mạnh được yếu thua, số lượng các tông phái bị tiêu diệt nhiều không đếm xuể. Động phủ của những nhân vật thần thông quảng đại cũng có không ít, cường giả Tán tu có bao nhiêu người vẫn còn là một ẩn số. Không ai biết có bao nhiêu cường giả còn ẩn nấp ở đây, phần đông đều ẩn nấp nơi phố chợ, phần ít ẩn nấp chốn rừng sâu. Không ít tu luyện giả đã tự mình mở ra động phủ riêng, cũng không ít người có hành tung quỷ dị, có động phủ là lại để đồ lại trong đó. Rất nhiều nhân vật thần thông quảng đại một đi không trở lại nữa. Những động phủ này nghiễm nhiên trở thành tài sản của rất nhiều tu luyện giả đi tìm báu vật.
Nháy mắt, nửa ngày đã quan, các tu luyện giả càng lúc càng điên cuồng hơn.
-Vạn Niên Căn mười vạn năm, giá khởi điểm một viên thần thạch.
Lão giả kia lại thản nhiên nói. Luồng sáng bên cạnh lão xuất hiện một loại cây có hạt châu to bằng ngón tay cái.
-Một nghìn vạn!
Người ra giá là một người lẫn trong đoàn người. Người này không hề để ý đến lão giả, đôi mắt y sáng rực nhìn Vạn Niên Căn được bao bọc trong quầng sáng kia, dường như đang nhìn thấy một vật báu hết sức quý giá.
-Một ức!
Người ra giá chính là Long U Nhi của Ngũ Long Chiến Xa. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào hạt châu to bằng ngón tay cái kia, nàng ra giá, nói. Cả hội trường khiếp sợ, đây là lần đầu tiên Long U Nhi lên tiếng ra giá mua vật phẩm. Vạn Niên Căn này thật sự quý giá như vậy sao?
Lôi Cương đang đau khổ vì túi tiền của mình chợt sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Vạn Niên Căn trong quầng sáng. Hắn ngây người, Vạn Niên Căn? Là Vạn Niên Căn sao? Không phải ở Thánh giới hồng hoang này, Vạn Niên Căn lại quý giá như vậy chứ?
-Ba ức!
Lý Long ở bên cạnh Lôi Cương hô lên một con số kinh người. Đôi mắt lão sáng ngời nhìn Vạn Niên Căn chằm chằm, rồi lại đưa mắt nhìn Long U Nhi. Lão thầm lo lắng, dường như rất sợ Long U Nhi sẽ tiếp tục ra giá. Bất kể Lý Long có giàu có thế nào, làm sao có thể sánh với Long U Nhi có Long gia đứng phía sau hỗ trợ được, quả thật đây là chuyện không thể tưởng nổi.
-Năm ức!
Long U Nhi cất giọng trong trẻo mà lạnh lùng, hàng mi nàng cau lại. Nàng liếc mắt nhìn Lý Long, không vui vẻ gì.
-Vạn Niên Căn này quý giá đến như vậy sao? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Lôi Cương nhẹ giọng hỏi.
-Để ta nói cho lão đệ biết, đây chính là vật cần có để luyện chế thần đan thiên giai, có thể gia tăng tỷ lệ của đan dược. Vật như vậy, chỉ có thể xuất hiện ở đại hội bán đấu giá thôi a.
Lý Long ậm ừ nói hai câu, rồi lại nhìn chằm chằm Vạn Niên Căn. Lão nắm chặt tay lại, ra chiều rất lo lắng.
Lôi Cương ngây người ngồi yên, thần thức đi vào trong U giới. Hắn thấy một loài cây mà không phải cây, cỏ mà không phải cỏ, to bằng cổ tay, cao chừng một thước ở trong một góc của U giới. Lôi Cương giật mình, đây chính là thứ cây hắn lấy được ở trong kết giới ở Cấm Lục Chi Địa a. Khi đó thần thú bảo vệ Vạn Niên Căn này thiết chút nữa đã đánh chết hắn. Khi Tiểu Giác bỏ đi, Lôi Cương đã chia đôi cây này đưa cho y. Để luyện chế đan dược cho phân thân, hắn đã đưa một nhánh cành cây Vạn Niên Căn cho Đan Tông, chỉ còn lại cây Vạn Niên Căn này là hắn vẫn để lại ở U giới, chưa từng động đến. Các loại thảo dược trong kết giới hầu hết Lôi Cương đã đưa cho Tiểu Giác và Đan Tông, chỉ để lại mỗi Vạn Niên Căn. Nếu khi xưa không phải bởi vì thần thú luôn bảo vệ Vạn Niên Căn hết sức chặt chẽ, chắc hắn đã đưa hết cho Đan Tông rồi.
Vạn Niên Căn được đưa ra bán đấu giá lần này, Lôi Cươgn vừa liếc mắt nhìn đã đếm được cây này có mười nhánh. Theo như lão giả ra giá nói thì, đây là Vạn Niên Căn mười vạn năm, như vậy cây của hắn chẳng lẽ lại có đến mười hai vạn năm rồi sao?
-Mười ức!
Trong khi rất nhiều tu luyện giả vẫn còn đang mơ mộng. Long U Nhi đã lại ra một cái giá khiến toàn hội trường kinh khiếp. Mức giá này gần như đã là mức cao nhất của hội đấu giá lần này.
Lý Long thất vọng, chán nản lắc đầu. Lão có phần không cam lòng, nhưng cũng biết nếu Long gia coi trọng vật gì, thì vật ấy có thể nói đã nắm chắc trong lòng bàn tày của bọn họ rồi. Nếu như Lý Long cứ bất chấp tất cả mà ra giá, chỉ sợ là sẽ đắc tội với Long gia, đây là chuyện cực kỳ dại dột. Chính vì thế, Lý Long chỉ còn cách từ bỏ.
Lão giả cùng cạnh tranh giá đầu tiên thất vọng lắc đầu, rời khỏi hội trường đấu giá. Qua đó có thể thấy được, lão là vì Vạn Niên Căn mới tới tham dự đại hội bán đấu giá lần này. Nào ngờ món vật đó đã bị Long gia để mắt đến, lão chỉ còn cách bỏ đi mà thôi. Lôi Cương quay đầu lại, cẩn thận quan sát lão giả kia, rồi lại quay sang nhìn Lý Long đang thất vọng.
-Lý lão ca, Vạn Niên Căn này đúng là quý báu như vậy sao?
Lôi Cương hỏi.
Lý Long thoáng cười khổ, nói:
-Lưu lão đệ a, ngươi không biết Vạn Niên Căn rồi. Có điều, đối với người luyện đan mà nói, Vạn Niên Căn là vật cực kỳ quý giá, huống hồ đây lại là cây mười vạn năm. Nếu như tiểu tử Mạc Ngôn ở đây, sợ rằng y đã hóa điên rồi.
Lôi Cương khẽ nhướng mày, quan sát Lý Long, giật mình nghĩ, chẳng lẽ Lý Long là đại sư luyện đan sao?
-Ha ha, lão ca làm gì có bản lĩnh đó. Tuy rằng lão ca không luyện đan, nhưng gần đây lão ca có đi tìm kiếm một vài loại thảo dược nhờ người luyện chế giúp thần đan thiên giai. Mà Vạn Niên Căn chính là một trong số các loại thảo dược đó. Vạn Niên Căn mười vạn năm là thứ quý báu khiến người phải thèm khát a. Cho dù là Thánh giới hồng hoang cũng chưa từng có được vài lần xuất hiện, thần đan địa giai tuy nhiều, nhưng thần đan thiên giai lại rất ít. Nguyên nhân chủ yếu là vì Vạn Niên Căn mười vạn năm này. Cây một vạn năm đã không có, mà muốn luyện chế được thần đan thiên giai ít nhất phải có cây mười vạn năm. Mười vạn năm a, chỉ sợ chỉ cần đến một tinh cầu hẻo lánh một chút đã bị người cướp lấy rồi. Loại báu vật này chỉ có người có duyên mới có thể có được.
Lý Long thở dài nói.
-Vậy vì sao không trồng Vạn Niên Căn?
Lôi Cương không hiểu, hỏi.
-Trồng ư? Cho dù có trồng thì chỉ sợ cũng chỉ có bốn thế lực lớn ở bốn tinh vực lớn mới có tư cách. Vạn Niên Căn cực kỳ quý hiếm. Người nào có lại lấy ra bao giờ? Tất cả đều cất giữ cẩn thận a. Vạn Niên Căn một khi rời khỏi nơi sinh trưởng sẽ chỉ là vật chết, không thể trồng lại được. Nói cách khác, nếu như muốn trồng Vạn Niên Căn, chỉ có bảo vệ nó ở nơi nó sinh trưởng, chờ đến khi nó lớn lên thôi. Nhưng muốn có Vạn Niên Căn mười vạn năm, thì cũng cần phải bảo vệ mấy vạn năm a, chưa nói đến, mấy vạn năm đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Lý Long thất vọng nói. Lúc trước lão vốn đang trò chuyện vui vẻ, giờ vì Vạn Niên Căn mà ủ dột.
Lôi Cương mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại gấp rút suy nghĩ, Vạn Niên Căn trong U giới hiện có giá trị như thế nào?