Suy tư thật lâu, Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi nhìn trận pháp sau lưng. Ánh mắt của hắn trở nên trầm tư. Chỉ cần trận pháp cũng không phải là thứ mà người thường có thể làm được, cho dù là Trận Cổ Uy Quân. Không biết trong bức họa có cái gì mà khiến cho bốn vị cao thủ Hỗn độn Địa Giai đỉnh lại giống như gặp quỷ vậy? Lôi Cương thẩm nhủ, đồng thời có ý định đi vào trong bức tranh, dường như ở đó có một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
- Thôi! Cho dù bức tranh có gì thì nhiều lắm cũng chỉ bị thương nặng. - Lôi Cương cắn răng rồi xoay người đi vào trong túp lều. Đứng trước bức tranh, nét mắt hắn thay đổi mất một lúc rồi bay vào.
"Uỳnh!" Một tiếng động vang lên, Lôi Cương đập lên mặt bức họa suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Hắn cau mày, kinh ngạc nhìn bức tranh, không hiểu tại sao mình không thể đi vào? Tại sao bốn người Lý Long lại có thể? Lôi Cương không tin thử lại nhưng vẫn không thể tiến vào.
Lôi Cương cảm thấy nghi ngờ, quan sát bức tranh cẩn thận thì đột nhiên phát hiện, cảnh tượng mông lung lúc trước trong bức tranh đã biến mất, ngay cả bóng người trước đó cũng không còn.
- Sao lại thế này? - Lôi Cương vô cùng kinh ngạc. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt bức tranh mà hắn sửng sốt khi thấy nó chẳng hề khác gì một bức họa bình thường. Chẳng lẽ do bốn người Lý Long tiến vào khiến cho nó xuất hiện sự thay đổi? Lôi Cương trầm ngâm một lúc rồi tháo bức tranh xuống, sau đó cho vào trong U Giới. Sau đó, Lôi Cương ra ngoài căn phòng, thu hết thảo dược cho vào bên trong.
Lôi Cương vừa ra tới bên ngoài thì thấy bốn người Lý Long đang ngồi xếp bằng để hồi phục. Lôi Cương không hiểu được bốn người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho họ bị như thế này.
Suốt ba canh giờ, Diệc Mặc mới tỉnh lại đầu tiên. Sắc mặt y vẫn tái nhợt như trước, ánh mắt không giấu được sự sợ hãi.
- Diệc Mặc lão ca! Có chuyện gì xảy ra? Trong bức tranh đó có cái gì? - Lôi Cương vội vàng hỏi.
- Ở trong đó có...- Diệc Mặc hơi run run rồi không nói tiếp. Khi ba người Lý Long mở mắt, Lý Long trầm giọng nói:
- Rời khỏi đây trước rồi nói sau.
Cả năm người nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi bọn họ về tới Nguyệt Ý tinh thì tới một ngôi lầu ở thành Nguyệt Đỉnh. Đây là chỗ bốn người Lý long đặt chân.
- Lý lão ca... - Trên đường Lôi Cương vẫn thử hỏi bốn người bọn họ xem trong bức tranh có thứ gì nhưng đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng.
- Tiểu tử! Ngươi còn nhắc tới, lão tử sẽ cho ngươi hồn bay phách lạc. - Nét mặt Dã Tri vẫn tái xanh lên tiếng. Ánh mắt y vẫn còn nguyên sự sợ hãi.
- Trong bức tranh đó có một ma đầu. Việc này dừng lại ở đây không nhắc đến nữa. - Lý Long thấp giọng nói. Khi nhắc tới hai chữ ma đầu, thân thể của y không dừng được hơi run một chút.
Trong lòng Lôi Cương vô cùng thắc mắc, không biết ma đầu nào mà khiến cho bốn vị cường giả hỗn độn Địa giai biến thành như thế này? Xem ra phải nhanh chóng vất bỏ cuộn tranh đó.
- Trong mấy năm tới, lão phu không muốn đi thám hiểm. Bế quan một khoảng thời gian rồi nói sau. - Diệc Mặc lên tiếng. Ma đầu trong bức tranh đúng là khiến cho y sợ vỡ mật.
- Xem ra ta tuy hy vọng đột phá nhưng đối mặt với tử vong mới hiểu sinh mạng đáng quý như thế nào. - Lý Long thở dài. Việc xảy ra lần này khiến cho họ nhất thời không dám đi thám hiểm. Điều này khiến cho Lôi Cương càng thêm khó hiểu. Sau khi bàn luận một lúc, cả bốn người liền rời đi. Lôi Cương chỉ biết cười khổ, ra khỏi thành Lực Đỉnh. Thần thức của hắn tiến vào trong U giới, lấy cuộn tranh ra. Lôi Cương ném nó vào trong không trung. Nhưng hắn không biết rằng sau khi tung cuốn tranh lên, đúng là nó biến mất. Nhưng nếu thần thức hắn tiến vào trong U giới sẽ phát hiện bức tranh đang nằm yên trong đó.
Bước đi trong thành Lực Đỉnh, Lôi Cương hơi nhíu mày suy nghĩ. Bốn người Lý Long đột nhiên rời đi khiến cho Lôi Cương nhất thời không phản ứng được. Vốn có thể thám hiểm để rèn luyện đột nhiên dừng lại khiến cho Lôi Cương cảm thấy bất đắc dĩ mà thở dài. Lôi Cương dự định tới cửa hàng đan dược, dùng số đan dược tìm được để đổi lấy vài viên thần lực đan, khổ luyện thân thể. Tuy Lôi Cương không tự mình đi vào trong cuộn tranh nhưng từ bốn người Lý Long hắn biết được trong đó kinh khủng như thế nào. Chỉ sợ trong thánh giới Hồng Hoang, những nơi như vậy không phải là ít, nếu một khi mình rơi vào đó chắc chắn sẽ gặp phải cảnh hồn bay phách lạc.
Lúc này, Lôi Cương đi vào trong một cái cửa hàng lớn ở thành Lực Đỉnh.
- Đạo hữu! Không biết ngươi cần đan dược gì? - Một tiểu thư tươi cười nói.
- Ở đây có thần lực đan Địa Giai hay không? - Lôi Cương trầm ngâm nói. Dược hiệu của thần lực đan khiến cho Lôi Cương vẫn còn sợ hãi nhưng hắn cũng biết, dùng nhiều đan dược cuối cùng chỉ được một phần nhỏ. Lôi Cương dự định dùng ba viên thần lực đan để giúp mình nâng cao lực lượng thân thể.
- Thần lực đan địa giai? - Nữ tử ngẩn ngơ, sau một lát rồi nói:
- Đạo hữu! Xin chờ một lát. - Lúc này, nàng liền đi tới nói với một lão già khác. Lôi Cương đang quan sát cửa hàng thì đột nhiên, có ba gã nam tử đầy sát khí trên người, nơi ngực có một ấn ký hình ngọn tháp đỏ như máu đi tới.
- Người Tây Tháp tinh. - Người tu luyện có mặt bên trong cửa hàng thấy ba người đi vào, sắc mặt liền tái đi. Còn người tu luyện có tu vi đạt tới Cương thần hỗn độn nhìn ba người với một sự e ngại.
- Cút ngay. Nếu không giết không tha. - Tên thanh niên đầu lĩnh nhe răng quát.
Những người tu luyện hốt hoảng chạy ra khỏi cửa hàng. Ngay cả mấy người có tu vi Cương thần hỗn độn cũng vội vã đi ra. Nhân viên làm việc trong cửa hàng tái nhợt, đúng đó run lẩy bẩy. Ngay cả lão già râu dài cũng sợ hãi.
Lôi Cương nhìn ba người tu luyện ngông cuồng mà cảm thấy khó hiểu. Nhưng Lôi Cương cũng không muốn có rắc rối. Nối ba người này tới đây chắc chắn không phải là tầm thường. "Chỉ có điều Tây Tháp Tinh? Tại sao nghe nói tới có chút quen thuộc?" - Lôi Cương thầm nghĩ, nhưng nhất thời không thể nào nghĩ ra nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
- Tiểu tử kia cút ra khỏi đây, hôm nay tâm trạng của lão tử rất tốt. - Tên đầu lĩnh phất tay về phía đỉnh đầu Lôi Cương. Chưởng lực rít lên, ẩn chứa công kích rất mạnh, chỉ sợ cương thần hỗn độn mà bị một chưởng này cũng bị thương. Lôi Cương lạnh lùng, tránh sang một bên, đồng thời giơ tay bắt lấy. Tên thanh niên chưa kịp phản ứng thì một quyền của Lôi Cương đã giáng trúng ngực y.
Tên thanh niên không hề phòng bị bắn ngược ra ngoài như viên đạn.
- A! Không ngờ người này lại trêu chọc người của Tây Tháp tinh.
- Ôi chao! Lại một tên tiểu bối không biết gì bị người Tây Tháp tinh hành hạ đến chết.
- Đúng là không biết tự lượng sức. Không biết mình đang đối mặt với ai? - Rất nhiều người tu luyện bàn tán với nhau. Trong đó có sự tiếc hận, có sự khinh thường nhìn Lôi Cương.
Hai gã nam tử còn lại thấy Lôi Cương dám động thủ liền cũng đánh về phía hắn.
Tên thanh niên kia ngồi dậy, phun ra một ngụm máu mà gương mặt trở nên dữ tợn. Y xoa xoa chỗ ngực gần như lõm xuống mà cười lạnh:
- Thiết Lãnh! Thiết Minh! Hai người các ngươi đi làm chuyện của mình đi. Tên tiểu tử này để cho lão tử. - Hai tên kia nghe thấy vậy liền thu tay, nhìn người thanh niên sau đó đi về phía lão già kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tây Tháp tinh... Vô số năm trước, đây là tinh cầu giao dịch lớn nhất của thánh giới Hồng Hoang, hiện giờ là một nơi hoàn toàn chết chóc. Đây là tinh cầu thật lớn , so với đại tinh cầu bình thường không chỉ lớn gấp hai lần. Đồng thời, đây cũng là một tinh cầu hoàn toàn chết chóc. Nói chung những người đắc tội với các thế lực lớn, hoặc là người khát máu đều tới Tây Tháp tinh.
Tây Tháp tinh nằm ở giữa thánh giới Hồng Hoang, là chỗ tiếp giáp giữa bốn đại tinh vực, cũng là nơi mà các thế lực lớn không thể nào can thiệp. Muốn vào được Tây Tháp tinh đều phải trải qua sự khảo hạch. Mà những khảo hạch đó đều là những trải nghiệm tanh máu. Khảo hạch được chia làm mười tổ. Cứ ngàn người thành một tổ, trong mỗi tổ chỉ có một trăm người có thể được vào Tây Tháp tinh. Điều đó có nghĩa là muốn vào được đó phải giết lẫn nhau. Chỉ có một trăm người sống sót cuối cùng mới vượt qua được bài kiểm tra.
Mà một khi trở thành đệ tử của Tây tháp tinh, thân phận sẽ tăng lên, đủ để ngạo mạn với phần lớn người tu luyện. Nói chung, các thế lực lớn không hề muốn đắc tội với Tây Tháp tinh, cho dù đệ tử của bốn vị đại tôn cũng phải suy nghĩ. bởi vì Tây Tháp tinh là một thứ vô cùng đặc biệt. Nghe đồn, mười vị cường giả tán tu có tên trên bảng Hồng Hoang đều là trưởng lão của Tây Tháp tinh.
Quan trọng nhất là, Đạo Hoang trên bảng Hồng Hoang chính là một trong những người thành lập Tây Tháp tinh. Mặc dù Đạo Hoang đã biến mất vô số năm, gần như thanh niên đồng lứa chỉ nghe tới tên của y trên bảng Hồng Hoang, tuy nhiên sức uy hiếp của y vẫn còn khiến cho các thế lực lớn của bốn đại tinh vực không dám động tới Tây Tháp tinh. Chưa nói tới đệ tử của các thế lực lớn lại càng không. Chưa nói tới việc Đạo Hoang biến mất vô số năm, mà cho dù bốn vị đại tôn bao nhiêu năm qua không thấy bóng dáng, cho dù xuất hiện cũng không dám động tới Tây Tháp tinh một cách dễ dàng. Rất nhiều đệ tử của thế lực lớn ỷ vào thân phận cao quý, đắc tội với Tây Tháp tinh liền sau đó bị xóa sổ, còn các thế lực đó cũng chỉ biết ẩn nhẫn.
Từ từ, Tây Tháp tinh trở thành thánh địa của tán tu, thập chí người ta còn đồn gia nhập các thế lực lớn còn không bằng Tây Tháp tinh.
Lôi Cương không biết mình đắc tội với ai lại càng không biết gặp phải nguy hiểm như thế nào. Có điều với tính cách của Lôi Cương, cho dù biết thì hắn cũng làm như vậy. Hắn lạnh như băng nhìn người thanh niên kia:
- Đạo hữu! Tại hạ chỉ phản ứng lại. Ngươi ra tay hơi quá đà.
- Quá phận? Ha ha! Ngươi là người đầu tiên giám nói với đệ tử của Tây tháp tinh như vậy. Đến đây cho ta xem thực lực thực sự của ngươi. - Người thanh niên cười điên cuồng, dường như một quyền của Lôi Cương chưa hề làm cho y bị thương.
Sắc mặt Lôi Cương tái xanh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem đã thấy ba chữ Tây Tháp tinh ở đâu. "Khoan đã! Chẳng lẽ Tây Tháp tinh ở giữa thánh giới Hồng Hoang?" Lôi Cương đột nhiên nghĩ tới trong Hồng hoang luận có giới thiệu về Tây Tháp tinh. "Người này chính là người Tây Tháp tinh?" Lôi Cương cau mày. Hắn biết, lúc này mình không thể động vào Tây Tháp tinh. Nhưng nhìn người thanh niên kia, Lôi Cương biết mình không có khả năng lui được.
Một tiếng hét vang lên bên tai Lôi Cương khiến cho mi mắt của hắn run rẩy, lui lại mấy bước. Người thanh niên này đúng là muốn đấu với Lôi Cương. Lúc trước một quyền của hắn ẩn chứa lực lượng khiến cho y xuất hiện ý chí chiến đấu rất mạnh. Tại Tây Tháp tinh càng cho nhiều người tu luyện tôn trọng thân thể của mình.
Tốc độ của người thanh niên cực nhanh gần như chỉ còn một dải ảo ảnh. Những người tu luyện đứng xem đã lui lại trăm mét, nhìn hai người chiến đấu. Những người tu luyện đều chờ đợi kết quả Lôi Cương bị ngược đãi, nhưng một động tác của hắn khiến cho mọi người sững sờ.
Gã thanh niên nhanh chóng công tới còn Lôi Cương lui lại mấy bước, tay phải như chớp giữ lấy tay của đối phương. Gã thanh niên kêu lên một tiếng đau đớn. Một quyền của y như đánh lên đống bọt biển, phản hết trở lại. Sắc mặt y sững sờ đột nhiên phát hiện tên tiểu tử nhìn thì dường như là Cương thần huyền giai nhưng không hề đơn giản như vậy. "Chẳng lẽ lại là cao thủ?" Gã thanh niên cảm thấy kinh ngạc.
- Việc này từ bỏ có được không? - Lôi Cương lạnh lùng nói. Nếu biết người này là người của Tây Tháp tinh, có thể không đắc tội thì thôi. Tu vi của đối phương là Cương Thần hỗn độn huyền giai, Lôi Cương hoàn toàn chắc chắn chỉ cần dựa vào lực lượng thân thể có thể đánh bại.
- Tiểu tử! Có bản lĩnh gì thì lấy ra xem Thiết Ưng ta có sợ ngươi không? - Người thanh niên cười lạnh. Mặc dù y hoài nghi thực lực thật sự của Lôi Cương nhưng nếu như bảo y bỏ thì làm sao được? Chưa nói tới việc y là đệ tử của Tây Tháp tinh, nếu việc này lan ra chắc chắn sẽ khiến cho người ta chê cười. Hơn nữa, đệ tử của Tây Tháp tinh có một đặc điểm chung đó là không chết không thôi. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà phần đông người tu luyện không muốn đắc tội với Tây Tháp tinh.
Ánh mắt của Thiết Ưng có chút lo lắng. Một tia sáng màu đen từ trong tay y bắn ra. Ngay lập tức một cái cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân Lôi Cương. Hắn kinh hãi, nhanh chóng lui lại, lớp bàn thạch và cốt lân giáp mau chóng bao phủ toàn bộ cơ thể.
Một tia sáng xuyên qua lớp bàn thạch, đánh lên cốt lân giáp làm cho những tia lửa bắn ra tung tóe. Tia sáng đó xuyên vào bên trong cốt lân giáp khiến cho Lôi Cương kinh hãi. Chỉ còn một chút nữa là nó có thể xuyên thủng. Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc, một tiếng nổ lớn vang lên. Cốt lân giáp của Lôi Cương tan vào trong cơ thể. Trong tia sáng đó đúng là còn ẩn chứa lực công phá khiến cho thân thể của Lôi Cương bị thương nhiều.
- A? - Thiết Ưng thấy Lôi Cương bình an vô sự mà ánh mắt trở nên ngưng trọng. Một đòn đó chính là một trong những chiêu bảo mệnh của y, ẩn chứa lĩnh ngộ đối với hỗn độn long lực, được y nén ép lại chỉ bằng một sợi tơ khiến cho người ta khó phát hiện. Y dựa vào chiêu này mới vượt qua khảo hạch của Tây Tháp tinh, trở thành đệ tử. Tuy rằng chiêu đó không làm cho người ta mất mạng, nhưng cũng đủ làm cho bị thương nặng. Vậy mà bây giờ, Lôi Cương chỉ bị phá nát cốt lân giáp còn thân thể không có gì đáng ngại lắm.
Nét mặt của Lôi Cương lạnh như băng, hơi quay đầu. Hai gã nam tử trung niên còn lại đã đứng sau lưng Lôi Cương mà nhìn hắn chằm chằm. Lôi Cương hơi trầm tư rồi một tia sáng lóe lên trong mắt. Hắn không nói hai lời, tung ra một vật, đồng thời môi hơi nhấp nháy. Một tiếng long ngâm vang lên, Thiết Ưng không kịp phản ứng liền bị Lôi Cương tung Khốn Long tiên vây khốn. Một con tiểu long dài mười trượng quấn chặt lấy y. Khốn Long tiên có thể vây khốn được người có tu vi dưới Địa Gia, với tu vi của Thiết Ưng không thể nào cản lại.
Lôi Cương hơi liếc mắt nhìn hai gã nam tử trung niên phía sau đang định rục rịch mà quát:
- Nếu các ngươi không để ý tới sự sống chết của y thì cứ thử ra tay.
- Thiết Lãnh! Thiết Minh! Giết hắn đi. - Thiết Ưng hét lên một cách hung dữ. Cương khí trong cơ thể y bị Khốn Long tiên giam cầm khiến cho y không thể nào dẫy giụa. Mà một người có tâm trạng cao ngạo như y, bị Lôi Cương làm vậy khiến cho mất hết mặt mũi.
Hai gã Thiết Lãnh và Thiết Minh nhìn nhau, sau đó Thiết Minh lên tiếng:
- Tiểu tử! Thả hắn ra, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Lôi Cương gật đầu, con tiểu long đang trói Thiết Ưng lại hóa thành Khốn Long tiên, nằm trong tay hắn.
- Đi tìm chết. - Thiết Ưng thấy vậy tức giận quá rồi lấy ra một thanh thần khí, sau đó dồn toàn bộ cương khí vào trong đó. Y vỗ mạnh vào chuôi kiếm khiến cho nó lao thẳng về phía Lôi Cương. Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, hắn sớm đoán được Thiết Ưng sẽ làm như vậy. Lôi Cương đột nhiên biến mất với tốc độ cực nhanh. Hắn vòng qua thanh thần kiếm rồi xuất hiện sau lưng Thiết Ưng. Cả ba quyền gần như trong nháy mắt đánh vào lưng Thiết Ưng. Lực lượng ẩn chứa tam trọng kình cơ bản lớp cương khí của Thiết Ưng có thể chống lại.
- Rầm...rầm...rầm... - Ba tiếng động vang lên, Thiết Ưng bay thẳng về phía trước. Đúng lúc đó, Lôi Cương xuất hiện trên đỉnh đầu của y, đạp mạnh một cái xuống đỉnh đầu.
Thân thể của Thiết Ưng hóa thành thịt vụn. Chỉ với ba quyền đã đánh tan lớp phòng ngự của Thiết Ưng. Không có lớp cương khí thì y làm sao có thể chịu nổi một cước của Lôi Cương? Một cương anh từ trong đống thịt bay ra, Lôi Cương hừ lạnh một tiếng rồi chộp lấy nó mà bóp nát.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến cho người tu luyện xung quanh đều kinh hãi, ngây người nhìn. Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, ngay cả Thiết Minh, Thiết Lãnh cũng không kịp phản ứng.
Thiết Lãnh và Thiết Minh phản ứng lại thì phát hiện có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn mình khiến cho cả hai run người cùng bay đi. Lực lượng cơ thể của Lôi Cương cùng với tốc độ làm cho cả hai kinh hãi, ớn lạnh, nào dám đánh với hắn. Lôi Cương cười lạnh. Vừa rồi hắn đã đánh gục Thiết Ưng thì làm sao có thể để cho hai người kia trốn thoát? Khốn Long tiên nhanh chóng quấn lấy Thiết Lãnh còn một quyền của Lôi Cương thì giáng về phía Thiết Minh.