"Rầm rầm..." Một tấm màn đen bao phủ phạm vi mười dặm, tựa như một khoảng không gian độc lập. Tiếng sấm ùng oàng giống như ông trời đang nổi giận phát ra từng đạo thiên lôi đánh xuống dưới, tấn công Long U Nhi. Uy thế hùng mạnh phảng phất như diệt thế đến nơi. Ba lớp cương khí bao phủ lấy Long U Nhi rồi ngưng tụ thành phân thân.
Phân thân của Long U Nhi mặc dù mạnh nhưng thân hóa hư không của Tinh Thiên Sát cũng vô cùng khủng bố. Mà dây là là thần kỹ của đại tôn Tinh Vũ, danh chấn Hồng Hoang. Mặc dù Tinh Thiên Sát không thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó nhưng cũng đủ khiến cho Long U Nhi không thể ngăn cản. Dưới thiên lôi tấn công, hai cái phân thân của Long U Nhi đều bị phá tán. Vốn chúng là do lực tinh khiết ngưng tụ thành, còn hư không như một cái hỗn độn nhỏ. Phân thân do Long U Nhi nhưng tụ thành, dưới sự tấn công của thiên lôi liền hóa thành bột mịt, giống như trăm sông đổ về biển lớn mà chui vào hư không.
Gương mặt hoàn mỹ của Long U Nhi trở nên nghiêm trọng. Một lớp cương khí ba màu bao phủ toàn thân nàng, đồng thời không hề do dự tung ra một vật.
Lôi Cương đứng trong hư không, trong đôi mắt chợt lóe sáng. Vật Long U Nhi vừa mới tung ra chính là Ngũ Long chiến xa, chẳng lẽ chiến xa không chỉ có công dụng di chuyển ?
"Graooo..."
"Graooo..."
Năm con thần long gầm lên vang vọng trời đất, hình thành từng đạo sóng âm đánh lên quầng sáng. Còn Long U Nhi thì tựa như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, từ từ bay lên trên chiến xa, cầm lấy dây cương. Vào lúc này, năm con thần long ngửa đầu lên trời phun ra từng đạo lực lượng, tấn công hư không.
Lúc này, thân thể mềm mại của Long U Nhi giống như một người khổng lồ, đứng trên Ngũ Long chiến xa, đầu ngửa lên như thiên đế giáng trần, khiến cho thiên hạ tan tác. Gương mặt hoàn mỹ khiến nàng giống như một nữ thần hạ phàm làm cho người ta không dám khinh nhờn. Một thiếu nữ như vậy đúng là thế gian hiếm có.
Ngũ Long chiến xa chính là một trong ba thần khí của Long gia. Do Long U Nhi có thân phận cao quý, thiên tư hơn người, được ngầm coi là người tiếp nhận vị trí gia chủ trong tương lai cho nên mới được cầm nó. Hơn nữa, nghe đồn, Ngũ Long chiến xa là tượng trưng cho thân phận gia chủ của Long gia, là do tiền bối Long gia bắt lấy năm con thần thú hỗn độn thiên giai, sau đó phong ấn rồi tạo thành. Với thực lực của Long U Nhi bây giờ không thể nào phát huy được một nửa lực lượng của nó. Tuy nhiên với bằng đó uy lực cũng đủ gạt bỏ cao thủ dưới Hỗn độn thiên giai.
Tiếng gầm của ngũ long, ẩn chứa lực lượng khủng bố khiến cho hư không rung chuyển, tưởng như tan vỡ. Ở bên ngoài hư không, Lôi Cương giật mình vì sự hùng mạnh của chiến xa. Còn lúc này, tiếng của Tà Hồn cổ cũng từ từ yếu bớt, ánh sáng phát ra cũng dần thu lại, chỉ sợ không lâu nữa sẽ biến mất.
Năm còn thần long với năm loại ngũ hành cùng cử động khiến cho phong vân biến sắc. Lực lượng tinh thuần lúc này giống như một trận bảo trong không gian. Còn trong hư không vô số điểm sáng liên tục lóe lên như đang tích tụ lực công kích hùng mạnh.
Ngũ long rống lên tức giận, quét cái đuôi khổng lồ về phía hư không khiến cho không khí vang lên những tiếng nổ.
"Oành!" Mấy tiếng nổ vang lên, dưới sự công kích của ngũ long, hư không tan biến. Tinh Thiên Sát cũng xuất hiện, toàn thân chật vật, khóe miệng tràn máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn Long U Nhi.
Tiếng trống của Tà Hồn cổ càng lúc càng nhỏ. Sau một tiếng vang của nó, hai mắt của Tinh Thiên Sát đỏ hồng, lấy ra một cây trường mâu dài chừng bảy thước, to bằng cánh tay của người trưởng thành. Trên thân trường mâu điêu khắc vô số con mãnh thú hồng hoang nhìn như đang còn sống. Trường mâu tản ra vô số những làn khí đen thui. Nó vừa xuất hiện, sắc trời lập tức thay đổi. Sát khí từ nó tản ra khiến cho nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống. Nhìn nó dường như hoàn toàn có uy lực đâm chết đại tôn.
Lôi Cương ở cách đó vạn thước biến sắc, mở to mắt nhìn trường mâu trong tay Tinh Thiên Sát. Một làn khí thế thổi qua người hắn khiến cho Lôi Cương không thể nào nhúc nhích. "Đây là thần khí cấp bậc gì?"
Tinh Thiên Sát cầm trường mâu trong tay từ từ giơ lên về phía Long U Nhi. Trong chốc lát tiếng của vạn thú gầm lên, uy hiếp toàn bộ chiến trường Địa giai, khiến cho kết giới bao phủ bên trên bị nghiền nát. Lực lượng trong chiến trường chỉ trong tích tắc hoàn toàn biến mất, chui vào trong thanh trường mâu. Một đạo lốc xoáy khổng lồ xuất hiện rồi cũng chui vào trong đó.
Khí thế do trường mâu tản ra đúng là sắp sửa đánh vỡ không gian, tiếng gầm của vạn thú cũng vang lên tới tận chín tầng trời.
Long U Nhi biến sắc. Mặt dù nàng bị tiếng trống của Tà Hồn Cổ làm cho bị điên nhưng một sự nguy hiểm vẫn khiến cho bản thân nàng run rẩy.
Đúng vào lúc Tinh Thiên Sát chuẩn bị phóng trường mâu, màu đỏ trong mắt y nhanh chóng biến mất, trở lại trong sáng. Nhìn cây trường mâu trong tay, sắc mặt Tinh Thiên Sát thay đổi, rồi lại nhìn Long U Nhi đang run rẩy trước mặt mà gào lên:
- Chạy! Chạy mau.
Cây trường mâu như muốn thoát khỏi tay Tinh Thiên Sát khiến cho y phải cố gắng giữ lấy đồng thời máu tươi cũng trảo ra nơi khóe miệng.
Nếu trường mâu mà lao ra thì cho dù cao thủ hỗn độn thiên giai cũng phải ngã xuống.
Tiếng trống của Tà Hồn cổ biến mất, Long U Nhi cũng tỉnh táo lại. Đôi mắt trong suốt của nàng khiếp sợ nhìn cây trường mâu trong tay Tinh Thiên Sát, rồi không nói hai lời bay về phía Lôi Cương. Tinh Thiên Sát thấy vậy cũng thư thái, mà cũng chẳng giữ trường mâu được nữa.
"Oành..oành..."
"Rầm...rầm..."
Tiếng không gian bị vỡ vang lên. Cây trường mâu như một cơn lốc lao về phía trước. Cùng lúc đó từ trong giới chỉ của Lôi Cương đột nhiên có một tia sáng bắn về phía cây trường mâu.
Ngay và lúc cây trường mâu như một tia chớp lao tới tường thành của chiến trường địa giai, một bức tranh đột nhiên xuất hiện. Trong bức tranh này như không có vật gì khác, chỉ có một bóng người ẩn hiện. Cây trường mâu bắn thẳng vào bức tranh, lực lượng ẩn chứa trong nó đột nhiên biến mất. Sau đó, bức tranh tự động cuộn lại, hóa thành một tia sáng rồi biến mất.
Tinh Thiên Sát trợn mắt, sợ hãi, e ngại nhìn Lôi Cương, rồi nhanh chóng đuổi theo hướng của cây trường mâu.
- Không! - Một lát sau, từ phương xa vọng tới tiếng rống không cam lòng của Tinh Thiên Sát. Long U Nhi hơi nhíu mày nhìn Lôi Cương rồi bay về phía đó. Cùng lúc đó, Lôi Cương nhìn thấy một tia sáng bắn về phía mình. Hắn mới lui được một bước thì kinh ngạc phát hiện không thấy gì cả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh khổng lồ do trường mâu cuốn theo gió lốc tạo thành. Nhưng cái rãnh đó kéo dài tới tường thành liền biến mất. Mà trong đó hơn mười người tu luyện bị chết mà không hiểu vì sao.
Tinh Thiên Sát giận dữ nhìn xung quanh vẫn không phát hiện thấy trường mâu. Trên trán hắn toát đầy mồ hôi, nổi toàn gân xanh. Hiển nhiên y tức giận vì trường mâu bị mất. Cây trường mâu này do Tinh Thiên Sát tìm được ở một tinh cầu hoang phế. Y suýt chết mới lấy dược nó. Vốn định sau khi hoành hành ở thành Tử Vong, y sẽ tìm tới giao cho sư tôn Đại Tôn Tinh Vũ xem xét. Vậy mà bây giờ, không hiểu sao vừa mới lấy ra lại biến mất. Điều này khiến cho y nổi giận. Y quay đầu nhìn bóng hồng sau lưng, có điều lúc này chẳng có tâm trạng nói nhiều lời. Y nhanh chóng lao về phía Lôi Cương.
"Vù..." Một tiếng rít vang lên, Tinh Thiên Sát lao thẳng về phía Lôi Cương. Lôi Cương giật mình, vội vàng lui lại, đánh ra một đào quyền kình ngăn cản đòn công kích của đối phương. Có điều, thứ lực lượng đó quá khủng bố khiến cho quyền kình hóa thành bột mịn, xuyên qua lớp bàn thạch của Lôi Cương mà bắn vào lòng ngực hắn. Lực lượng quá mạnh khiến cho Lôi Cương bay ngược trở lại, máu tươi phun ra. Hắn cố gắng ổn định trong không trung, tức giận rút cây thần kiếm nơi ngực mình. Tay phải hắn vỗ mạnh một cái, dồn lực lượng cơ thể đánh lên thân thanh thần kiếm.
Một tiếng trống vang lên, rồi một đạo chấn động từ trong thanh thần kiếm tản ra khiến cho Lôi Cương bay đi tới tận trăm trượng.
- Trả lại trường mâu. Nếu không không chết không thôi. - Một âm thanh tức giận vang lên. Tinh Thiên Sát đạp không đi về phía Lôi Cương, chẳng khác nào một vị chiến thần giá lâm.