Ánh mắt Nikolaos dán chặt vào gương mặt Emily với vẻ lạnh lùng đến nỗi khiến cho cô cảm thấy còn đau đớn hơn cả một cơn giận dữ bùng nổ.
“Em đã từng gặp mẹ anh ư?” anh hỏi với một giọng nhẹ đến mức đáng sợ.
“Đó chỉ là một sự tình cờ thôi”, Emily thì thào đáp lại. “Và thực ra em đã định sẽ nói với anh”.
“Khi nào?” anh cay nghiệt.
“Em... em đang chờ thời điểm thích hợp”.
Sofia cười nhẹ mỉa mai xen vào giữa cuộc đối thoại của họ. “Tôi thì thấy cô có vẻ có rất nhiều thời gian để nói đấy chứ, suốt hôm qua cả ngày... lẫn đêm”.
Nikolaos quay lại, dường như chợt nhớ ra rằng còn có cô ta ở đó. “Anh nghĩ là em nên đi rồi đấy, Sofia”, anh nói cộc lốc.
Gương mặt Sofia lập tức thay đổi. “Anh nói em đi ư?” cô hỏi lại, trong giọng nói có chút vụn vỡ.
“Em vừa mới bảo em đến đây để nói chuyện”, Nikolaos lạnh lùng, nhìn cô như thể người xa lạ. “Thế thì hoàn thành nốt những gì em muốn nói đi”.
“Nhưng ý em không phải là... em không định...” Sofia lắp bắp, gương mặt cô đầu tiên tái nhợt đi, rồi sau đó lại đỏ bừng lên như một cô nữ sinh lúng túng mà tất cả sự nhạy bén sắc sảo dường như đã chợt rời bỏ cô mà biến mất.
“Định khiến cho anh quay lưng lại với em chứ gì. “ Nikolaos tàn nhẫn chấm dứt câu nói của cô. “Nhưng em đã làm thế rồi. Em đã nhắc cho anh nhớ đến một chuyện mà chút nữa thì anh quên mất. Đó là không người đàn bà nào có thể tin cậy được. Tất cả các người đều đang đùa giỡn với cuộc sống của người khác, chiếm đoạt những điều các người muốn cho bằng được, huỷ hoại mọi thứ, mặc kệ những chuyện khác và những kẻ liên quan sẽ ra sao.”
“Không phải tất cả phụ nữ đều thế mà”, Emily chống chế ngay.
Đôi mắt đen của anh chiếu vào cô bừng bừng giận dữ ngay lập tức khiến cho cô câm lặng. Rồi anh quay lại cô em họ.
“Đi khỏi nhà anh ngay, Sofia”, anh ra lệnh. “Và anh muốn tốt hơn hết là chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa. Anh không muốn nhìn thấy em.”
Đó là sự trừng phạt tồi tệ nhất mà anh gây ra cho cô ta. Sofia lảo đảo như thể đã bị anh giáng một đòn mạnh. Và rồi cô ta quay lưng chầm chậm rời khỏi phòng, vai chùng xuống chấp nhận sự thật phũ phàng là cô ta đã mất Nikolaos mãi mãi.
Emily căng thẳng chờ đợi đến lượt mình cũng bị anh đuổi đi. Cô sẽ khó có thể chịu đựng được những lời nói ấy thốt ra từ miệng anh, nhưng một phần nhỏ nhoi cuối cùng của niềm kiêu hãnh trong cô đã giúp cho cô còn đứng yên vững vàng được.
Dù vậy, Nikolaos không nói một câu nào. Thay vào đó, anh xoay bước ra khỏi phòng mà không thèm liếc về phía cô một cái.
Khi anh đã đi khuất, cô ngồi sụp xuống chiếc ghế gần nhất, đôi chân cô run rẩy. Trong một khắc cô ước giá mà cô chưa từng gặp Eléni, chưa từng nhận lời giúp bà ấy. Nhưng rồi Emily chợt nhớ lại sự đau khổ lấp lánh trong đôi mắt của mẹ Nikolaos, và biết rằng không đơn giản không thể quay lưng lại với bà ấy. Giá mà Nikolaos có thể bị thuyết phục để đến gặp mẹ mình, để chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen buồn ấy và hiểu ra bà đã phải trá giá như thế nào cho quyết định rời bỏ gia đình mình, phải chăng anh sẽ bớt cay nghiệt hơn?
Emily thở dài. Nhưng có lẽ không - Nikolaos có quá nhiều kiêu hãnh. Và một nỗi đau mà anh chưa từng thừa nhận; một nỗi đau đã trải dài suốt những năm tháng trưởng thành của cuộc đời anh, ngay trong khoảng thời gian quan trọng và nhạy cảm nhất của thời niên thiếu.
Và giờ thì anh sẽ không bao giờ tin cô lần nữa. Anh nghĩ rằng cô và mẹ mình đang mưu tính đằng sau lưng anh, và đó là thứ mà anh không bao giờ có thể tha thứ được, đặc biệt là ngay vừa sau khi họ đi thăm cha anh, khi cô đã được biết sự ruồng bỏ của mẹ anh đã khiến cho gia đình trở thành như thế nào.
Chậm chạp lê bước như thể một người phụ nữ già, Emily đi vào phòng ngủ mặc lại đồ. Cô không tắm. Hương thơm nồng đậm của Nikolaos vẫn còn vương vấn trên làn da Emily và cô không muốn rửa trôi nó đi, không phải bây giờ. Bởi đó là một lời nhắc nhở trong sâu thẳm về sự thân mật mà họ đã trao cho nhau chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, và sẽ không bao giờ có lại lần nữa.
Cô biết cô nên rời khỏi biệt thự và quay về Paphos. Nhưng thay vào đó cô lại thấy mình lần theo con dốc nhỏ dẫn xuống bãi biển. Cô có một cảm giác khó tin như là dường như mọi thứ bất động trong hàng giờ liền, cho đến khi bình minh lên, và còn rất ít người đang lang thang trên bãi biển trải dài phủ kín bờ vịnh cong cong. Những bãi cát nhuộm một màu hồng đã ấm dần lên dưới đôi chân trần của cô, và mặt nước lấp lánh một màu trong vắt như pha lê trong ánh mặt trời ban mai.
Cô nhìn thấy một dáng người đậm cao to đứng bất động cách đó không xa, chăm chú nhìn ra biển.
Cô nuốt xuống khó khăn; và rồi vững bước tiến về phía anh. Về phía bóng hình ấy.
Nikolaos không hề quay lại nhìn cô, thậm chí cả khi cô chỉ còn cách anh vài bước. Cô biết anh nhận thức rất rõ về sự hiện diện của cô. Cơ thể chợt cứng lại của anh đã tiết lộ điều đó.
Cô nhận ra bản thân mình cũng đang đứng trong cùng một tình trạng, thậm chí là không dám thở. Những bước cuối cùng đưa cô đến trước mặt anh đã tiêu tốn cả một nỗ lực khổng lồ.
Gương mặt anh rắn đanh, đôi mắt nhắm chặt không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Thật khó để tin rằng người đàn ông này cũng là người đêm qua đã làm tình cùng cô với một cường độ mãnh liệt và đầy đam mê.
“Giờ anh muốn em nói gì đây?” Emily mở lời với giọng trầm thấp. “Rằng em xin lỗi ư?”
“Anh cho rằng một lời xin lỗi là khó để có thể chấp nhận tất cả chuyện này”, Nikolaos đáp lại đều đều, sau một khoảng dài im lặng đến mức cô cứ tưởng là anh sẽ không thèm trả lời cô nữa kìa.
“Ôi, anh thật là cố chấp!” cơn giận dữ trong cô chợt trào ra. “Tại sao anh không chịu nhượng bộ một chút, không chịu đồng ý gặp người ta chỉ giây lát thôi sao?”
“Từ “người ta”, anh cho rằng em đang nói đến mẹ anh ư?” anh lạnh nhạt.
“Tất nhiên là thế. Coi nào, em biết là lẽ ra em nên nói với anh rằng em đã gặp bà ấy, nhưng ít nhất thì anh có thể hiểu tại sao em đã không làm thế không?”
“Không”, anh rõ ràng là cố tình trả lời như vậy.
“Bởi em biết là anh sẽ phản ứng như thế này mà! Và điều tồi tệ là anh đang làm tổn thương chính mình nhiều như tổn thương bà ấy vậy, vì rõ ràng là anh muốn gặp bà ấy. Anh hiển nhiên là cần thế! Anh sẽ không bao giờ là một con người thực thụ cả, Nikolaos, cho đến khi anh chịu đối diện với chuyện này, đương đầu với bóng ma quá khứ đau thương đã ám ảnh suốt tuổi thơ của anh”.
Đôi mắt đen của anh sáng loé lên khi vẻ ngoài tự chủ bắt đầu mất dần.
“Làm sao em dám bảo anh cần phải làm những gì? Em không hề biết gì về việc đó. Không gì hết!”
“Chắc chắn là có”, Emily đáp trả kiên quyết không kém. “Một phần tuổi thơ em cũng là cơn ác mộng - bạo lực thể chất là một trong những thứ đáng sợ nhất có thể xảy đến với người ta khi họ còn nhỏ. Nhưng nếu cha em còn sống, em sẽ không quay lưng với ông ấy. Em sẽ nói với ông ấy, để ông ấy hiểu những thiệt hại ông ấy đã gây ra, những nỗi đau mà ông ấy đã tạo ra cho em. Và em cũng sẽ yêu cầu ông nói với em, để ít ra em có thể hiểu được vì sao ông lại làm thế, áp lực nào đã dồn nén ông vào tình trạng đó. tất cả điều đó đều phải nhờ trao đổi và thấu hiểu nhau - và tha thứ - để chúng ta có thể bỏ lại tất cả sau lưng, và tiếp tục sống”.
“Anh vẫn đang sống cuộc đời của mình”, Nikolaos nói cứng. “Anh đã xoay sở rất tốt trong hai mươi năm đó kể từ khi mẹ anh ra đi, và anh không thấy lý do gì để không tiếp tục cuộc sống như thế sau này”.
“Nhưng anh không thể yêu ai hết”, Emily hét lên.
“Anh yêu gia đình anh”, anh đáp trả ngay lập tức.
“Em biết. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho họ, giúp họ bằng tất cả mọi cách anh có thể, nếu họ cần. Nhưng đó không phải là điều em muốn nói tới”.
“Tất nhiên là không rồi”, anh nói, ánh mắt đen dính chặt vào gương mặt ửng hồng của cô. “Ý em là anh không thể yêu em”. Đường môi gợi cảm của anh cứng lại. “Tất cả đàn bà đều muốn tình yêu. Tại sao không có ai trong số các người nghĩ rằng có thể sống thiếu nó nhỉ?”
“Bởi vì nếu anh không có gia vị tình yêu cho cuộc sống của mình, thì chỉ là anh đang tồn tại thôi. Em đã hiểu điều này khi em đến đây, đến Cyprus này. Hòn đảo của tình yêu...” Cô mỉm cười nhỏ nhẹ “... quê hương của Aphrodite... tại sao anh có thể sinh ra và lớn lên ở đây, mà không tin vào tình yêu được chứ?”
Anh không trả lời cô. Đôi mắt anh đã không còn trống rỗng; cô có thể nhìn thấy mâu thuẫn nổi lên trong đáy mắt huyền ảo đó. Như thể nhận ra Emily có thể nhìn thấy sự hỗn loạn bên trong anh, Nikolaos ngay lập tức rời bước quay đi.
“Anh không muốn gặp mẹ anh, và anh cũng muốn sau này càng ít nhìn thấy em càng tốt”, giọng anh căng thẳng. “Còn về di chúc của Dimitri, anh sẽ tìm những giải pháp hợp pháp và sắp đặt lại”.
“Ôi trời, người đàn ông ngu ngốc”, cô cay đắng. “Có phải anh định vứt bỏ tất cả mọi thứ đúng không?”
“Anh chỉ đơn giản là quyết định những gì cần thiết. Anh tin rằng đó là quyền của anh”.
“Tất nhiên đó là quyền của anh chọn cuộc sống cô đơn và không hạnh phúc, nếu đó là điều anh muốn”, Emily đáp lại, với một sự dũng cảm có nhiều hơn cô đã nghĩ. Và rồi đôi vai cô nhướng cao một cách không tự nhiên, đôi mắt chớp chớp che đi dòng lệ đang chực trào, cô nhanh chóng quay bước rời xa anh. Chỉ nhìn lại duy nhất một lần - vì không thể kiềm chế nổi mình - và thấy anh lại yên lặng nhìn ra biển, một người đàn ông mạnh mẽ và đầy đam mê, sống trên hòn đảo tình yêu chan hoà ánh nắng, vậy mà lại chối từ thứ cảm xúc thiêng liêng đó.
Trở lại Paphos, cô bỗng chợt thấy khách sạn Konstantin này mất hết vẻ quyến rũ của nó. Ồ, cô vẫn làm việc rất chăm chỉ - chăm chỉ hơn bao giờ hết; đó tốt hơn là có bất kỳ giây phút thảnh thơi nào để nghĩ, để cảm nhận. Nhưng hứng thú với công việc đã mất sạch, và cô làm như một cỗ máy; đó chỉ là cách để lấp đầy nhưng giờ cô đơn trống trải.
Mối liên lạc giữa cô với Nikolaos hoàn toàn không tồn tại. Thời gian này, ít nhất, anh vẫn ở trong khách sạn - để đảm bảo là khách sạn không sụp đổ dưới sự quản lý non nớt của cô, cô chua chát - nhưng tất cả mọi giao tiếp đều thông qua thư ký của anh.
Emily cứ cho rằng cô đã trải nghiệm tất cả mọi tăm tối buồn thương sau cái chết của mẹ và Dimitri, nhưng đây lại là một nỗi đau hoàn toàn khác. Trái tim cô có thể nhận ra, nỗi đau đó đang càng ngày càng tăng lên. Đó thật sự là một viễn cảnh đáng sợ, và là thứ đã đe doạ lấp đầy cô suốt thời gian này.
Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Trở về nhà ở Anh quốc? Mặc dù đó là một điều cô chưa từng mong đợi sẽ xảy ra khi cô đến đây lần đầu, nhưng nước Anh đã không còn cho cô cảm giác như quê nhà nữa. Chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, mà giờ nhà của cô đã là nơi này, trên hòn đảo tràn đầy nắng và những huyền thoại, truyền thuyết cổ xưa này. Cô yêu biển xanh ngắt, những bãi cát nóng bỏng, những cánh rừng xanh mướt, những buổi bình minh rực rỡ chói loà, hương thơm thoang thoảng của hoa mùa xuân, vị ngọt ngào của trái chín cây và tất nhiên là cả sự thân thiện mến khách của con người nơi đây nữa.
Đến cuối tuần thì, cô biết rằng cô không thể chịu đựng thêm nữa nếu như không có cái gì đó thay đổi.. Và chắc chắn sẽ không có gì tự chuyển dịch cả; cô phải tạo ra nó. Một ý tưởng đang dần hình thành trong đầu cô, nhưng chỉ nghĩ đến khả năng thực thi mong manh của nó cũng đủ khiến cho cô chùn bước. Tỉ lệ thành công chỉ có một phần một trăm; có vẻ giống như cô sẽ phá huỷ tất cả hơn. Và điều đó sẽ cần được chuẩn bị kỹ lưỡng, bởi có quá nhiều thứ có thể đi lệch đường.
Dù cho trời không lạnh nhưng Emily lại chợt run lên. Nếu như cô tiếp tục ý tưởng điên rồ đó, nó sẽ vét sạch sự can đảm cuối cùng còn lại để thực hiện. Mặt khác, cô không nghĩ bất cứ yếu tố nào trong kế hoạch có thể kéo dài lâu bởi chính tính bất khả thi của nó. Nhưng không ai hạnh phúc cả, tất cả đều bị giam chặt trong cuộc sống riêng tù túng của bản thân. Ít nhất thì nó có thể cho cô một cơ hội nhỏ để đưa mọi việc lại đúng chỗ.
Cô nhấc điện thoại lên và bấm những con số mà Eléni đã cho. Cô nhẹ nhõm khi đúng là Eléni ở đầu dây bên kia.
“Cháu là Emily Peterson đây”, Emily căng thẳng. “Cô còn nhớ cháu chứ?”
“Tất nhiên rồi”, Eléni đáp với một sự háo hức. “Có phải cháu đã cố nói với Nikolaos rồi đúng không? Nó đã đồng ý gặp tôi rồi đúng không?”
“Cháu nghĩ là cháu có thể sắp xếp để cô gặp anh ấy”, Emily nói, cẩn trọng từng chữ một.
“Khi nào thế?” Eléni hỏi ngay lập tức. “Có lâu nữa không? Tôi chỉ còn có thể ở lại Cyprus thêm vài ngày nữa thôi”.
“Chiều nay”, Emily thông báo, sau khi hít một hơi thật sâu. “Cháu sẽ hẹn vào chiều nay, nếu nó thuận tiện cho cô”.
“Được”, Eléni đáp, và Emily có thể cảm nhận được sự run rẩy xúc động trong giọng nói của bà. “Tôi nên đến vào lúc nào đây?”
“Nếu cô có thể đến đấy vào đúng ba giờ chiều, cháu sẽ chờ cô ở sảnh chính”.
“Tôi chắc chắn sẽ có mặt ở đó”, Eléni hứa. “Và... cảm ơn cháu. Cháu biết điều này có ý nghĩa thế nào với tôi mà”.
Emily ngay lập tức cảm thấy tội lỗi vì Eléni hiển nhiên nghĩ rằng Nikolaos đã đồng ý gặp bà. Cô cắn môi và suýt chút nữa thì nói bật ra sự thật, nhưng Eléni đã cúp máy rồi. Emily định bấm nút gọi lại, nhưng rồi chợt ngừng. Cô biết cô đang đánh cược với cuộc sống của người khác, nhưng đôi lúc điều duy nhất có thể làm là nắm lấy cơ hội mong manh nhất.
Cô dành một vài phút để ổn định lại hơi thở và kiềm chế nhịp tim đang đập như điên của mình. Rồi sau đó cô gọi đến văn phòng Nikolaos, biết chắc rằng cô sẽ trực tiếp nói chuyện với anh bởi vì người thư ký hôm nay đã nghỉ ốm.
Giọng nói quen thuộc và đầy quyền lực của anh vang lên khi anh trả lời điện thoại khiến cho làn da cô đột ngột cháy bùng lên những đốm nhiệt.
“Em... em muốn hẹn gặp anh chiều nay lúc ba giờ”, rốt cuộc cô cũng nói nên lời.
Một khoảng lặng kéo dài trước khi anh cuối cùng cũng trả lời cô. “Anh có thể dành cho em vài phút nếu em muốn bàn chuyện gì quan trọng. Anh sẽ đi ăn trưa với đối tác kinh doanh, sau đó là một cuộc họp ngắn, nhưng anh có thể trở về lúc ba giờ”. Giọng anh miễn cưỡng hơn bất cứ lúc nào cô nhớ cô đã từng nghe.
“Cảm ơn anh”, cô nói, nuốt xuống khó khăn. Cô lắng nghe thêm một chút nữa âm thanh hơi thở của anh, rõ ràng và gấp gáp hơn bình thường. Và rồi cô cúp máy, cảm nhận hai lá phổi đang co thắt lại.
Sáng muộn hôm đó, cô nhìn thấy Nikolaos rời khách sạn cho cuộc hẹn bữa trưa của mình. Cô vội lẻn vào phòng anh, bước ngay đến cái tủ nơi anh để chìa khoá phòng. Tất nhiên là nó đã bị khoá, nhưng cô dùng chiếc chìa vạn năng của mình để mở. Cô chỉ tốn vài giây để tháo tất cả chìa khoá của anh khỏi móc và bỏ vào túi mình. Rồi cô khoá tủ lại và, tim cô đập thình thịch như sấm dội, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Tất cả những gì còn lại cô cần làm bây giờ là đợi đến ba giờ chiều. Thời gian trôi chậm đến mức đôi lúc cô cảm giác như chiếc kim đồng hồ đeo tay của cô hoàn toàn đứng yên. Nhưng cuối cùng cũng đến lúc đi xuống đón Eléni.
Khi cô đi đến phòng nghỉ của khách sạn, chợt một ý nghĩ nảy sinh ngay thời khắc chấn động tinh thần này rằng giả sử Eléni không đến thì sao. Nhưng cô đã thấy bà đứng ngay bên cạnh chậu cọ lớn, khuất dưới vòm lá rộng xanh mát.
Eléni bước đến khi nhìn thấy Emily. “Tôi hồi hộp quá”, bà thừa nhận. “Tôi quá run khi đến đây”.
Emily hoàn toàn chắc rằng Eléni không thể sợ bằng một nửa cô bây giờ. Cô cố giấu đi nỗi sợ đang cuộn trào trong lòng, và trao cho Eléni một thứ mà hi vọng nó có thể coi là nụ cười động viên.
“Đi nào, cháu sẽ đưa cô đến văn phòng Nikolaos”.
“Nó cảm thấy thế nào về cuộc gặp mặt này vậy?” Eléni lo lắng hỏi khi họ bước vào thang máy.
“Cháu... không biết”, Emily lảng tránh. Ngay thời điểm này, cô cũng đang bị dày vò bởi sự hoài nghi. Cô có bất cứ quyền hành nào để làm chuyện này không? Nhưng giờ đã quá trễ để quay đầu lại rồi. Làm sao cô có thể nói với Eléni rằng tất cả những chuyện này ngay từ đầu đã là sự sắp đặt của cô? Rằng Nikolaos hoàn toàn không biết tí gì hết?
Họ đã đến tầng đặt văn phòng của Nikolaos, và miệng Emily trở nên khô khốc. Và rồi họ tiến về phía cửa, và Emily quay sang Eléni.
“Cô cứ đi thẳng vào đi”, cô nói nhanh.
Cô nhìn những ngón tay Eléni run rẩy khi bà chạm vào nắm cửa. Rồi bà xoay nó, đẩy cửa mở ra và bước vào trong.
Nikolaos đang ngồi đằng sau bàn làm việc, xử lý những giấy tờ và Emily chỉ dám lướt qua gương mặt anh khi anh ngước lên và nhìn thấy mẹ mình. Đó là một cơn bùng nổ của những xúc cảm trái ngược, nhanh chóng kết thành một khối giận dữ tăm tối khi anh trông thấy Emily đứng bên ngoài.
“Tại sao em lại làm điều này?” anh đứng phắt dậy, hỏi đầy tức tối.
Emily không trả lời. Thay vào đó, cô nhanh chóng đóng cửa và dùng chìa vạn năng của mình khoá lại, nhốt Eléni và Nikolaos bên trong.
Chỉ ngay sau đó, cô nghe thấy anh đập sầm sầm vào cánh cửa. “Emily, mở ra ngay lập tức!”, Nikolaos gầm lên, giọng anh điên lên vì tức giận.
Hai chân cô run rẩy - thực tế là toàn thân cô đang run rẩy, tất cả mọi sợi dây thần kinh căng lên nhói buốt - nhưng cô không hề nao núng.
“Không”, cô đáp trả kiên quyết. “Nó sẽ được khoá lại trong vòng một giờ. Và anh không thể mở ra đâu, em đã lấy tất cả chìa khoá của anh rồi”.
“Em nghĩ em đang làm cái chết tiệt gì thế hả?” Anh hét lên tức tối.
“Em đang buộc anh phải chọn lựa. Anh và mẹ anh có thể ngồi trong im lặng suốt một tiếng đồng hồ tới, hoặc hai người có thể bắt đầu nói chuyện với nhau”.
“Em không có quyền ép chúng tôi vào hoàn cảnh này”. Anh điên tiết.
“Đúng là em không có”, cô đồng tình, giọng cô gần như vỡ vụn vì căng thẳng. “Nhưng em đã làm thế rồi, và em định sẽ đi đến cùng. Hai người sẽ có một giờ”, cô nhắc anh.
Khi anh ra được khỏi đây...” Nikolaos bắt đầu đe doạ, nhưng Emily đã đi khỏi, bởi cô sợ nếu cô ở lại lâu hơn nữa, cô có thể sẽ yếu lòng, và thả họ ra.
Cô không thể tin cuối cùng mình đã làm thế, nhốt họ trong đó cùng nhau. Cô hoàn toàn không có quyền làm vậy; ngoại trừ một kết luận không thể lay chuyển đó là Nikolaos và Eléni cần phải tìm lại một chút yên bình; để tiếp tục cuộc sống của họ.
Emily cắn môi và liếc xuống đồng hồ đeo tay. Chỉ mới năm phút trôi qua kể từ khi cô rời khỏi nơi ấy. Làm thế nào để cô có thể trải qua suốt thời gian còn lại đây?
Cô đi tới đi lui không ngừng quanh văn phòng của mình, gọi nhân viên mang lên một tách café, nhưng rồi không thể uống được. Nửa giờ lê thê trôi qua, mười lăm phút kéo dài vô tận từ từ nhích dần, và rồi cuối cùng, thời gian cũng hết.
Cô rón rén tiến về phía căn phòng, tai căng ra ráng thu nhận bất cứ âm thanh nào có thể cho cô chút manh mối về những gì đang diễn ra đằng sau cánh cửa khoá chặt. Dù vậy, cô không thể nghe được gì. Hoặc Nikolaos và Eléni đang ngồi trong im lặng hoàn toàn, hoặc họ nói chuyện quá nhỏ khiến không có gì có thể lọt qua cánh cửa dày này được.
Những ngón tay cô lóng ngóng đầy căng thẳng, Emily nhét chìa vào ổ khoá. Cô vặn nó và nghe tiếng khoá bật mở, ngay lập tức cô quay người chạy đi, quá sợ để có thể đối mặt với Nikolaos khi anh mở cánh cửa này ra.
Cô lủi vào trong phòng mình tìm cảm giác an toàn. Ngoại trừ chuyện dĩ nhiên là nó chẳng an toàn chút nào. Nhưng chẳng có chỗ nào trong cái khách sạn này - thực tế là cả cái hòn đảo này - cho cô trốn tránh anh cả.
Emily cứ đi loanh quanh chỗ cửa sổ rồi dừng lại dán mặt vào tấm kính một lúc lâu. Và đôi mắt xanh của cô chợt mở to khi cô nhìn thấy Eléni bước ra từ cửa chính của khách sạn. Nhưng chỉ vài giây sau đó thì nó còn mở to hơn nữa khi cô chứng kiến Nikolaos cũng bước theo bà.
Kiềm chế hơi thở, cô quan sát họ đứng đó trong vài phút, nói chuyện nhẹ nhàng. Gương mặt Nikolaos trông thật bình tĩnh, và trên khoé môi xinh đẹp của Eléni còn vương lại dấu vết một nụ cười duyên dáng. Emily cảm thấy cả thân mình giãn ra nhẹ nhõm. Họ đã không hét vào mặt nhau, hoặc ngồi trong sự im lặng lạnh lẽo. Có vẻ như sự liều mạng này của cô đã được đền đáp.
Sau cùng, Eléni bước vào chiếc taxi đang đợi, và Nikolaos quay lại khách sạn. Emily ngay lập tức lại trở nên căng thẳng. Dù cho bất cứ chuyện gì diễn ra giữa Nikolaos và mẹ anh trong căn phòng khoá chặt đó, thì vẫn có một điều rất hiển nhiên. Nikolaos sẽ có rất nhiều thứ để nói về vai trò của cô dính dáng trong sự việc lần này.
Quả thật cô không phải chờ đợi lâu. Chỉ vài phút sau đó, cửa phòng cô bị đẩy ra và Nikolaos sải bước vào.
“Anh chắc phải bẻ gãy cái cổ nhỏ nhắn lắm chuyện của em mới được”, anh gầm gừ.
“Em biết”, cô thì thào nho nhỏ vẻ hối lỗi. “Em không có quyền làm những chuyện đó”.
“Hoàn toàn là không rồi!” Nhưng mắt anh lại không có vẻ giận dữ như cô đã nghĩ. “Đặc biệt là khi em đã biết rất rõ anh cảm thấy thế nào về những kẻ nhúng mũi vào đời tư của anh”.
“Anh không thích điều đó”, Emily lí nhí.
“Thế nhưng em vẫn làm”.
“Em không thể ngừng lại được. Khi em nhìn thấy chuyện gì ngang tai trái mắt, em sẽ cố sắp đặt nó lại chỗ cũ”.
“Ngay cả khi em đã được thông báo trước là không nên nhúng mũi vào ư?”
Emily thở dài nhè nhẹ. “Em e là thế”. “Rồi cô ngước nhìn anh lo lắng. “Anh đã nói chuyện với mẹ anh rồi chứ? Ý em là trò chuyện ấy? Anh có quát mắng hay làm bà ấy đau khổ nữa không vậy?”
“Tất nhiên là không”, Nikolaos trả lời ngay. “Em nghĩ anh là dạng đàn ông gì vậy?”
“Một kẻ cứng đầu”, cô đáp. Và rồi cô cắn môi. Đó có lẽ không phải là câu trả lời khôn ngoan.
“Nhưng cũng rất khoan dung”, anh chỉ ra. “Rất nhiều người đàn ông sẽ phạt nặng em vì tất cả những thứ em đã gây ra đấy”.
“Anh... anh không định phạt em chứ?” Emily hỏi, ngập tràn hi vọng.
Anh nhăn mặt. “Không có vẻ thế đâu”.
“Và mọi việc đã ổn chưa? Ý em là, giữa anh và mẹ anh ấy?”
“Hoàn toàn là chưa thể ổn được”, Nikolaos đáp, khiến cho trái tim cô bỗng hụt hẫng. “Quá nhiều chuyện đã xảy ra, quá nhiều tổn thương đã hình thành. Em đã nghĩ cái gì vậy, nghĩ là em có thể phẩy một cái đũa thần và biến mọi thứ trở về như cũ chỉ sau một đêm ư?” Nhìn vào gương mặt tối sầm của cô, anh bình thản nói tiếp. “Nhưng anh và mẹ đã đồng ý sẽ gặp nhau lần nữa trước khi bà ấy rời khỏi Cyprus. Và anh cho là, sau này anh và mẹ sẽ còn liên lạc với nhau. Giờ anh chỉ có thể hứa với em đến thế thôi”.
Khuôn mặt nhỏ của Emily ngay lập tức lại sáng bừng lên. “Thế là đủ rồi”. Nhưng rồi đôi mày cô lại nhíu lại. “Nhưng... còn cha anh? Eléni có đến gặp ông ấy không?”
“Anh và mẹ cũng đã nói về chuyện đó rồi”, Nikolaos đáp, sau một chút ngập ngừng. “Nhưng cha anh đã chìm đắm trong thế giới của ông ấy.Em thấy đó, em hiểu ông ấy như thế nào rồi mà. Anh và mẹ đã quyết định rồi, ít nhất là trong lúc này, có lẽ tốt hơn hết là nên để cho thế giới ấy không bị ai làm phiền cả”.
“Vâng, em nghĩ anh hoàn toàn đúng”, cô nói chầm chậm.
Nikolaos mỉm cười khô khốc. “Cuối cùng thì có vẻ như anh cũng làm được một thứ khiến cho em đồng tình”.
“Ôi, không, em đồng tình với tất cả mọi điều anh đã làm trong ngày hôm nay”, cô sốt sắng đáp lời. “Em đã không nghĩ rằng... uhm... không biết là liệu mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Em đã cho là anh có quá nhiều kiêu hãnh... là anh có thể từ chối dù chỉ là trò chuyện với Eléni... hoặc là anh sẽ giết em sau đó vì những gì em đã làm”.
“À đúng rồi”, anh trầm ngâm, “anh chợt nhớ ra là lúc nãy anh đã rất muốn bẽ gãy cái cổ em mà”. Anh tiến đến gần hơn, và những ngón tay trược dọc theo cần cổ thanh thoát của cô. Emily nấc lên khe khẽ. Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại, nhạy cảm và cuối cùng dừng lại phía trên vị trí nơi trái tim cô đang đập điên cuồng.
“Tại sao anh lại để cho em quấy nhiễu cuộc đời anh thế này nhỉ?” anh thì thầm. “Sao anh lại để cho em xáo trộn tất cả cuộc sống riêng của anh lên, khiến sự tồn tại của anh hoàn toàn đảo lộn và làm cho anh thức trắng đêm thế này chứ?”
“Làm cho anh thức trắng đêm ư?”, Emily lắp bắp.
Những ngón tay Nikolaos siết chặt hơn, hướng khuôn mặt cô lại gần anh. “Em biết là thế mà”, anh bảo cô, đôi mắt anh bắt đầu lấp lánh sáng. “Anh nghĩ là em biết chính xác những gì em đã gây ra cho anh mà”.
“Em... em đã hầu như không gặp anh suốt tuần rồi”, cô chống chế.
“Chúng ta đâu cần phải nhìn thấy nhau mới nhận thức được sự tồn tại của nhau chứ”.
“Chính anh đã rời bỏ em sau cái đêm ấy ở biệt thự kia mà”, cô run rẩy nhắc nhở anh.
“Bởi vì em đã làm cho anh tức giận. Rất tức giận. Nhưng anh đã sớm nhận ra sau đó là nó chẳng thể ngăn anh ngừng ham muốn em - cần em”.
Cần - đó là một từ mới; Emily chưa bao giờ nghe anh nói thế trước đây, không với ai hay về bất cứ thứ gì. Cô chớp mắt liên tục, cố che giấu đi đôi mắt đang sáng rực lên và buộc mình phải dập tắt những đốm hi vọng đang nhen nhóm trong lòng.
“Em không nghĩ là anh có ý đó”, cô buồn bã đáp lời. “Anh không phải là người đàn ông sẽ cần bất cứ ai. Anh tự dẫn dắt cuộc đời mình, anh hoàn toàn đủ khả năng đó. Anh đã có công việc của mình, gia đình của mình - thế là đủ với anh. Anh không có hứng thú với những thứ khác. Chính anh đã nói thế với em mà”.
“Anh đã nói dối”, anh đáp lời cô. “Với em, và cả bản thân anh nữa. Anh vẫn luôn muốn nhiều hơn, nhưng anh đã không để bản thân mình có được điều đó. Cuối cùng, anh tự thuyết phục mình là anh thậm chí không cần đến nó. Anh đã chứng kiến những gì tình yêu đã làm, sự huỷ hoại mà nó có thể gây ra khi đi lệch hướng. Anh đã tự bảo mình là sẽ không để ai có thể có cơ hội phá đám cuộc đời anh như thế. Nhưng giờ thì anh lại muốn tận dụng cơ hội đó. Anh muốn chia sẻ nó cùng với em, Emily”.
Cô gần như ngưng thở. Nhưng cô vẫn chưa thể tin được.
“Anh đáng lẽ nên cưới một cô nàng Cyprus mới phải”, cô nói chầm chậm. “Ai đó biết anh và thấu hiểu anh. Ai đó giống như...” Thật sự quá khó khăn để cô có thể thốt ra những từ cuối cùng. “Ai đó giống như Sofia vậy”, cuối cùng cô cũng kết thúc câu nói với giọng điệu mang sự tổn thương đau đớn.
Nikolaos bất ngờ lắc mạnh cô một cái. “Nếu như anh muốn lấy Sofia, anh đã làm thế từ lâu rồi. Em có thể không sinh ra ở đây, nhưng em thuộc về nơi này. Ngay từ khi đặt chân lên hòn đảo này, em đã bắt đầu thay đổi. Làn da em chuyển thành màu bánh mật dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt sáng lên, còn mái tóc thì bóng mượt và tràn đầy sức sống đến mức anh chỉ muốn chạm vào mỗi lần anh nhìn thấy em. Anh bật cười khi nhìn vẻ giật mình trên gương mặt cô. “Em không hề biết điều đó phải không? Không biết chuyện anh đã phải cố gắng thế nào để giữ tay mình tránh xa em đúng không? Và tất nhiên là anh chẳng thể chiến thắng rồi. Anh cảm thấy thật tội lỗi nếu không hôn em. Làn môi xinh đẹp này”, giọng anh dịu dàng hơn nữa, một ngón tay lướt nhẹ trên viền môi run rẩy của cô, “màu sắc của thứ rượu vang ngọt ngào nhất. Có lẽ khi ấy anh đã sai lầm khi dẫn em đến thăm quan những nơi thuộc về Aphrodite, và khám phá ra rằng thực ra em đã biết hết những bí mật của bà ấy rồi...”
Giọng anh lúc này đã bắt đầu trầm khàn, và anh đã gần đến nỗi chỉ cần một cử động nhẹ của cơ thể cô thôi là hai người họ sẽ dán chặt vào nhau.
“Ở lại đây với anh đi. Mãi mãi”, anh tha thiết mời gọi. “Nếu như em nhớ nhà, anh sẽ đưa em về Anh du lịch. Nhưng chỉ trong mùa hè thôi, để em luôn luôn ấm áp và ngọt ngào như mật ong vậy. Sẽ không còn những mùa đông Anh quốc giá lạnh và những gương mặt nhợt nhạt nữa. Anh không muốn em lại trở về là một cô gái Anh bé nhỏ mà anh đã gặp lần đầu tiên ở văn phòng luật sư hôm ấy”.
“Em sẽ không như thế nữa đâu”, cô nhẹ nhàng hứa hẹn. “Và em cũng muốn ở lại đây cho đến hết cuộc đời còn lại. Cùng với anh”.
Nikolaos hít vào rối loạn gấp gáp. Rồi anh cúi đầu xuống và hôn cô.
Vài phút sau anh mới ngẩng đầu lên và nở một nụ cười rạng rỡ. Lúc ấy, Emily cảm thấy cơ thể cô sắp tan chảy ra hoàn toàn nếu anh chạm vào cô chỉ cần thêm một lần nữa thôi. Làn da cô như có lửa, từng inch trên người cô đau đớn vì muốn anh, và cô có thể cảm nhận được dòng chảy khao khát nóng bỏng của tình yêu đang cuồn cuộn trong người anh.
“Anh hi vọng là em đã rõ về những nghi lễ kết hôn ở Cyprus”. Anh nói, bàn tay lai vuốt ve cô như thể để xoá đi bất kỳ rào cản nào cô có thể dựng lên. “Các dì của anh đã chờ cuộc hôn nhân này bao nhiêu năm rồi. Họ chắc chắn sẽ không chịu đứng ngoài cuộc đâu, và có thể là một nửa dân số trên hòn đảo sẽ được mời đến dự hôn lễ đấy”.
“Ai cũng có thể đến mà”, Emily đáp. “Em không quan tâm chuyện đó”. Chợt đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh trong giây lát. “Anh sẽ mời Eléni chứ?”
Nikolaos chỉ lưỡng lự trong phút chốc. “Ừ”, anh khẳng định chắc chắn.
Emily lại cảm thấy yên tâm. Rồi thì những ngón tay của Nikolaos chạy dọc sống lưng cô và giọng anh thì thầm vào tai cô, “Chúng ta chưa bàn về nhưng đứa trẻ”.
Cô nhìn anh có chút lo lắng. “Anh có muốn chúng không?”
“Tất nhiên là có rồi”, anh đáp ngay lập tức. “Câu hỏi duy nhất cần được đặt ra ở đây là - bao nhiêu?”
Nikolaos cười toe. “Chuyện này mới à nha, em chịu dễ dàng nhượng bộ tất cả những gì anh đòi hỏi. Vậy thì anh nên yêu cầu thêm cái gì nữa đây nhỉ?”
“Bất cứ thứ gì”, cô đáp dịu dàng, ngoan ngoãn chìm vào vòng tay anh.
“Em vẫn còn giữ chiếc chìa vạn năng của mình chứ?”
“Vâng”, Emily đáp, có chút nghi hoặc.
“Vậy thì anh nghĩ là anh sẽ yêu cầu em khoá cửa lại”, Nikolaos nói với một giọng bất ngờ trở nên khản đặc.
Cô chỉ mất vài giây để làm theo lời anh nói. Sau đó cô lại lao vào vòng tay anh, với đôi bàn tay anh âu yếm lướt trên người cô, nhẹ nhàng mà khẩn trương vội vã, nhanh chóng cởi bỏ quần áo giữa họ để kiếm tìm cơ thể nóng bỏng khát khao ẩn bên trong. Và những lời yêu thương họ thầm thì với nhau đôi lúc bằng tiếng Anh, đôi lúc bằng tiếng Hi Lạp, nhưng ngôn ngữ không phải là vấn đề - Điều quan trọng duy nhất là họ đã được ở bên nhau.
Mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, làn nước xanh trong vắt như pha lê nhè nhẹ vỗ vào bờ biển trên hòn đảo của tình yêu, và có lẽ Nữ thần Aphrodite cũng đang mỉm cười khi những phép thuật cổ xưa của bà đã tạo nên một đôi uyên ương mới.