Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 81: Nàng bơi lên cho ta



Bầu trời đêm tựa như màn che màu xanh đen, điểm xuyết ánh sao lấp lánh, trăng non hình lưỡi liềm xẹt qua vọng lâu tinh xảo, chiếu vào bên trong tường cao lộ ra một mảnh ánh hoàng hôn mông lung.

Đêm yên tĩnh, người đã ngủ.

Trên đường phố truyền đến hai tiếng chó sủa: "Tạch tạch tạch" một con ngựa màu rám nắng mạnh mẽ hướng cửa thành Lạc Dương chạy như bay, bên ngoài nam tử khoác một chiếc áo choàng mỏng như cánh chim màu vàng óng, bên trong là áo dài mềm mại hoa lệ bằng tơ vàng, gió nhẹ từ từ thổi hiu hiu, đai ngọc của nam tử tung bay dưới gió, chuyển động nhẹ nhàng tùy ý theo gió, một đôi tay thon thon như ngọc xanh miết mười ngón tay lôi kéo cương ngựa, mặt không chút thay đổi, bình tĩnh giống như hồ nước không một tia gợn sóng, nhưng đáy mắt lại khó có thể che giấu vẻ lo lắng.

"Hu ——"

Một con ngựa nhỏ ở sau người giơ cao vó trước, nếu không phải chủ nhân của nó ra sức kéo lấy dây cương, cứng rắn xoay thân ngựa, khó khăn lắm mới có thể tránh khỏi binh sĩ ngăn chặn trước cửa thành, sợ là hắn đã sớm biến thành thịt nát.

Binh lính không khỏi giơ tay lên lau mồ hôi, nhìn về phía nam tử ngồi trên lưng ngựa, nhíu mày nói: "Xuống ngựa!"

Đuôi lông mày nam tử nhảy lên, con ngươi thâm thúy màu hổ phách nổi lên một tia lạnh lẽo, khẽ nhếch đôi môi đỏ thẫm: "Càn rỡ! Bổn vương phải ra khỏi thành, còn không mau nhường đường." Âm thanh tà mị xa cách lộ ra một cỗ uy nghiêm khiến cho người khác không dám kháng cự.

Nghe vậy, ánh trăng trên mây đen từ từ xuất hiện, ánh sáng mông lung bao phủ trên mặt tà mị yêu trị của nam tử, binh lính liếc mắt liền nhận ra người tới chính là Tà U vương, hắn không nhịn được rùng mình một cái, cung kính nói: "Tham kiến Tà Vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Nói xong liền khúm núm lui sang một bên.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Giá!"

Hai chân Hiên Viên Dật kẹp ngựa, chân cọ bụng ngựa, kéo một bên dây cương, dùng roi lắc lư, áo choàng màu vàng óng ngược gió xoay tròn lên, thật nhanh tiến về phía trước.

Quân doanh

Lúc đó bọn lính đều tự trở về bên trong trướng bồng nghỉ ngơi, bên ngoài lều chỉ chừa mấy tên lính tuần tra coi chừng.

Trong trướng bồng Nguyên soái đèn dầu sáng rỡ, chỉ thấy Nam Cung Tự thay một cái áo tơ trắng, lười biếng nằm nghiêng trên ghế bành, tay ngọc trắng nõn như ngó sen cầm một quyển sách, bên cạnh còn có một con tiểu hồ ly nằm thành một viên thịt tròn, nàng ngửi thấy hơi thở khó ngửi phát ra từ trên thân, nhíu mày một cái, lại nói vài ngày rồi nàng cũng tắm rửa, làn da bị gió biển thổi thành hồ dính.

Đột nhiên nhớ tới Mộc Thương Li nói đi về phía tây có hồ nước, liếc nhìn binh lính qua lại tuần tra ngoài phòng, nghĩ thầm bên hồ lúc này sẽ không có người!

Nàng lười biếng đứng dậy, khoác áo choàng tơ lụa dệt bằng lông chim màu xanh, mặt ngọc linh lung tinh sảo giấu ở dưới túi, tay cầm đèn lồng màu đỏ, chỉ một thân một mình đi tới hồ nước phía tây, váy điệp điệp như tuyết ánh trăng lộng lẫy khẽ di động, quanh co ba thước có thừa, khiến cho dáng đi càng thêm ung dung dịu dàng.

Ở chỗ sâu trong rừng cây có một hồ nước trong veo cô đơn mà lại quỷ dị, gió nhẹ nhàng thổi qua, bóng trên mặt hồ xao động lăn tăn từng đợt sóng ngắn.

Đi tới bên hồ, nàng cởi áo choàng trên người ra, lộ ra đường cong đẹp đẽ rõ ràng có thể thấy được xương quai xanh, lụa trắng trên người như ẩn như hiện, vẽ ra thân hình hoàn mỹ uyển chuyển của nàng. Một đầu tóc đen nhánh rải rác trước ngực, che đi ngực trắng như tuyết của nàng, một đôi đùi thon dài thẳng tắp trắng noãn như ngọc, lộ ra nồng nặc hấp dẫn cùng quyến rũ. Nhắc tới làn váy từng bước dọc theo hồ nước lạnh như băng đi tới, cả người chui xuống dưới sâu đáy hồ.

Nam Cung Tự khép chặt hai mắt, buông lỏng cảm thụ không khí tự nhiên mát mẻ.

Từ bụi cỏ truyền đến: "Sa sa sa ——", nàng cũng không nhận ra, ung dung tự tại lặn ngâm mình trong hồ nước, hoàn toàn bỏ xuống lòng phòng bị.

Một con ngựa mạnh mẽ chạy như bay về phía quân doanh, bọn lính đề cao lòng phòng bị.

Hiên Viên Dật nhanh chóng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, binh lính thấy người tới là Tà U vương, liền vội vàng tiến lên mở rào chắn ra, cung kính quỳ một chân trên đất: "Tham kiến Tà Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Hiên Viên Dật đi vào, liếc nhìn binh lính, trầm mặt chạy thẳng tới hướng lều trại của Nguyên soái, giơ tay vung rèm lên, một hồi gió nhẹ từ từ phất qua, đai ngọc của nam tử tung bay, trong trướng bồng trống rỗng, trên ghế thái sư chỉ nằm một con tiểu hồ ly đang co lại thành một viên thịt tròn, mày hắn nhíu lại thật chặt, trừng mắt nhìn binh lính, trầm giọng hỏi: "Vương phi đâu?"

"Thuộc hạ mới vừa gặp Vương phi một thân một mình đi đến tây hồ, chắc là đi tắm."

Hiên Viên Dật sững sờ một chút, trán nhảy lên, cắn răng nói: "Nữ nhân này thật đúng là khiến tim Bổn vương tan nát." Chẳng lẽ nàng không biết địa phương kia là chỗ binh lính tắm sao? Nàng một nữ nhân trong nhà, sao có thể đi tới đó, ngộ nhỡ bị thấy hết thân thể. . . . . . . Hắn liền bước nhanh đi về hướng tây hồ.

"Oa, không ngờ Tà Vương phi tháo khôi giáp xuống, thân thể lại đẹp như vậy, hắc hắc, mấy ca thật đúng là có phúc mới được thấy!" Binh lính núp trong bụi cỏ nghiêm nghị mê mẩn nhìn chằm chằm bóng người trong hồ nước, nước miếng cũng mau chóng chảy ra.

"Đúng vậy đúng vậy! Không trách được Tà Vương gia đối với Tà Vương phi khăng khăng một mực như vậy." Một người binh lính trong đó không nhịn được nói.

Một người lính khác nheo tròng mắt đắm đuối lại, cười đến rất là bỉ ổi nói: "Nhưng đáng tiếc đáng tiếc! Thấy nhưng không cảm giác được, nếu có thể ăn luôn nàng, cho dù chết trên tay Tà vương gia, cũng thấy đủ rồi."
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Là thế này phải không? Cho dù chết dưới đao Bổn vương, cũng không còn quan hệ sao?" Một giọng nói âm trầm nhất thời vang lên từ trên đỉnh đầu ba gã binh lính.

Ba gã binh lính này rất là ăn ý gật đầu một cái, không hẹn mà cùng nói: "Đúng vậy đúng vậy."

Lời này vừa rơi xuống, trong không khí hình như có cái gì bắt đầu khởi động, khiến cho không người nào cảm thấy nguy hiểm.

Thật lâu sau, ba gã binh lính này nuốt nước miếng, sát khí đánh tới sau lưng làm sống lưng bọn hắn run lẩy bẩy, cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt lập tức cứng đờ, ba người kia liền hoàn toàn mềm ở trên bãi cỏ: "Tà vương gia. . . . . ."

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn dật của Hiên Viên Dật thoáng qua hung dữ, quét nhìn hướng ba gã binh sĩ sắc mặt xanh mét, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, chợt cười, cười đến không có ý tốt, cười đến âm lãnh, thật giống như hồn ma dưới địa ngục, âm trầm khiến cho người ta sợ run.

"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng. . . . . ." Ba gã binh lính vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục.

Trên ngón tay Hiên Viên Dật đang kẹp ba đóa hoa hồng nhỏ nhắn xanh miết, ngửi mùi hoa, ánh mắt thoáng qua khát máu lạnh thấu xương: "Vút Vút" chỉ thấy ba đóa hoa hồng mang gai đâm vào trái tim của ba gã binh lính, máu nhanh chóng nhiễm ra, dính vào cây hoa hồng màu đỏ tươi.

Nam Cung Tự cảm giác đột nhiên sau lưng có người, nàng chợt mở hai mắt ra, trong nháy mắt thân thể căng thẳng, giống như sư tử cái đang vận sức chờ phát động ngay lập tức, xoay người nhìn bóng dáng từ chỗ sâu trong rừng rậm đi tới kia, cùng ánh sáng mông lung bao phủ trên mặt nam tử, ánh mắt khẽ run: "Vương gia, sao chàng lại tới đây?"

Vì sao hắn lại tới?

Trán Hiên Viên Dật nhảy lên, thiên hạ trong nước nhìn ánh mắt của hắn, thật giống như hắn không nên xuất hiện tại nơi này, đè nén trái tim đầy lửa giận, cắn răng nói: "Nam Cung Tự, chẳng lẽ nàng không nhìn ra ta là tới khởi binh vấn tội sao?"

Nam Cung Tự bĩu môi: "Đã nhìn ra, chỉ là, giữa phu thê nào có kẻ thù chứ? Hơn nữa, chàng cam lòng trị tội ta sao?" Nói xong, chớp đôi mắt to trong veo như nai con, vô tội giống như đứa bé hồn nhiên nhất.

Hiên Viên Dật hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút nguy hiểm: "Nàng bơi lên cho ta!" Nói xong, nheo lại tròng mắt, thật giống như đang nói chờ nàng đi lên, hừ hừ, xem ta thu thập nàng như thế nào, uy hiếp trắng trợn!

Nam Cung Tự vùi mặt vào trong hồ nước lạnh như bang: ‘ ừng ực ừng ực ’ bọt nước tỏa ra, nghẹn nửa ngày, khạc ra một câu: "Vương gia, chẳng lẽ chàng không biết bơi sao?"

"Không biết bơi có gì kỳ lạ?" Hiên Viên Dật hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nhìn nàng chằm chằm nói.

"Không biết bơi không có gì kỳ quái, chỉ là tại sao ta phải bơi lên? Trừ phi chàng nhảy xuống." Nam Cung Tự nhàn nhạt liếc mắt một cái, ung dung nói.

Hô hấp của Hiên Viên Dật hơi chậm lại, gân xanh trên trán nhảy lên, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm cổ nàng đang bị bại lộ bên ngoài, nắm đấm chặt rồi lại lỏng, lỏng lại chặt, có loại kích động muốn tóm lấy nàng.

Đột nhiên, lỗ tai hắn giật giật, nghe được từ chỗ không xa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của binh lính với nhau, từng chút từng chút đi đến gần nơi này, Hiên Viên Dật sầm mặt, có chút nóng nảy cắn răng nói: "Nàng không chịu bơi lên?" Thấy nàng không có ý định bơi lên, quả thực là bị nàng chọc cho tức chết rồi.

"Chàng. . . . . . Chàng muốn làm gì?" Ánh mắt Nam Cung Tự khẽ run, nhìn ngón tay thon dài của Hiên Viên Dật đang cởi từng nút cài một ra, cởi trường bào màu vàng óng ra, trên người chỉ mặc một bộ y phục ngủ màu mực, cuối cùng lộ ra lồng ngực rắn chắc trắng nõn, trắng đen tạo nên sự chênh lệch rõ ràng, một đầu tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, hắn mím môi, từng bước một lặn xuống hồ nước.

Theo hành động của hắn, cơ bụng hoàn mỹ như ẩn như hiện, trên người lộ ra một cỗ hơi thở mê người.

Hiên Viên Dật đứng trước mặt Nam Cung Tự, nước hồ che mất nửa người dưới của hắn, rũ mắt nhìn nàng, đưa tay nắm phần eo của nàng, ngón trỏ chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại đầy đặn này, cau mày nhỏ giọng: "Hư! Đừng động, cũng đừng lên tiếng." Nói xong nhanh chóng xoay người, dùng này phía sau lưng cao lớn chặn nàng lại.

Nam Cung Tự không phản kháng, bởi vì nàng nghe được tiếng bước chân đi tới từ chỗ không xa, đôi tay đặt trên lưng hắn, dáng người nhỏ nhắn núp phía sau hắn.

Chỉ thấy từ trong rừng rậm năm binh lính đi tới, trong tay bọn họ cầm chậu nước cùng khăn lông, rõ ràng là tới tắm.

Mày Hiên Viên Dật nhíu lại thật chặt, không đúng! Hắn nhận ra khôi giáp mặc trên người những binh lính này cùng binh lính trong quân doanh có chỗ không giống nhau, đang nhìn xem khăn quàng đỏ trên cổ bọn hắn kia, là binh lính Trần quốc.

Hỏng bét, hiện tại trên người hắn không mang theo bất kỳ vũ khí nào, hơn nữa hiện tại thân thể Nam Cung Tự đang trần truồng, hắn nhanh chóng xoay người, mười ngón tay giữ hai tay của nàng thật chặt, hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu hôn lên đôi môi mê người này, lẻn vào trong hồ nước lạnh như băng.

"Ừng ực ừng ực" bong bóng nước trong hồ nước từ trong miệng Hiên Viên Dật xông ra không ngừng, cả người hắn từng chút từng chút đi xuống chố sâu trong hồ nước.

Da đầu Nam Cung Tự căng thẳng, một dạng giống như người cá nhanh chóng bơi tới, đưa tay nắm phần eo của hắn, bơi tới một phía bờ hồ khác, cách một khối đá lớn, bọn lính không nhìn thấy được bóng dáng của bọn họ.

Nàng chợt phun ra mấy ngụm nước, nheo mắt lại nhìn lên nam tử trước mặt hai mắt khép chặt đã bất tỉnh, ngu ngốc! Rõ ràng không biết bơi, lại lo lắng danh dự của nàng. . . . . ."Đại ngu ngốc!" Nàng không nhịn được mắng một tiếng.

Thấy Hiên Viên Dật hôn mê bất tỉnh, chắc là sặc nước vào bên trong phổi, thiếu dưỡng khí dẫn đến sốc, Nam Cung Tự nóng nảy, đôi môi đặt lên cánh môi xinh đẹp của nam tử, từng ngụm vận chuyển không khí vào trong miệng hắn, đôi tay không ngừng đè ép ngực của hắn.

Hiên Viên Dật, ngàn vạn lần chàng không được xảy ra chuyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.